Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 252

May thay, sự lo lắng của Lâm Húc Dương là không cần thiết, vì những người đàn ông ở xung quanh ngoài ngắm hai cô gái ra thì không làm gì quá đáng cả.

Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di ăn mặc gợi cảm như vậy, mà hồ bơi cũng có thể coi là nơi công cộng, không cho người khác nhìn thì có vẻ hơi khó thì phải?

Hai cô gái đẹp đã tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ ở hồ bơi, các cô bơi đến đâu, ánh mắt của những người đàn ông đều nhìn về phía đó.

Có lẽ thấy bị người ta nhìn chằm chằm như vậy hơi mất tự nhiên, nên Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di bơi được một lúc thì quay lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh hồ bơi, sau đó lúc thì thưởng thức chút đồ uống, lúc thì ăn hoa quả.

Phương Thanh Di lấy một tuýp kem chống nắng ra, nói với Lâm Húc Dương một cách tự nhiên: “Này, bôi hộ tôi”.

Lâm Húc Dương cầm lấy tuýp kem chống nắng, rồi nhìn sang Cung Ấu Hi bằng ánh mắt hơi thấp thỏm. Đây chính là một đặc ân, nhưng vì Cung Ấu Hi cũng đang ở đây, thành ra anh lại thấy hơi mất tự nhiên.

“Anh Húc Dương, tiện thể anh thoa luôn cho em nhé”.

Cung Ấu Hi cũng không để tâm, lập tức nằm sấp xuống bên cạnh Lâm Húc Dương. Hai cô gái đều đang chờ anh thoa kem chống nắng cho.

Lâm Húc Dương nuốt nước bọt, thầm thấy hơi kích động, anh vội vàng đổ kem chống nắng ra thoa lên người hai cô gái.

Niềm hạnh phúc này của Lâm Húc Dương khiến những người đàn ông ở xung quanh vô cùng ngưỡng mộ. Hai cô gái đẹp đến mức này, có ai không muốn được ôm ấp vuốt ve chứ? Đáng tiếc là chỉ có thể nhìn từ xa thôi.

Mấy người bọn họ chơi ở hồ bơi một lúc thì về, sau đó cùng nhau đi ăn tối ở khách sạn. Xong xuôi, Danfu coi như đã tan ca, có thể đi làm việc riêng của mình.

Lâm Húc Dương và hai cô gái ở trong phòng thấy hơi buồn chán, nên quyết định chơi bài với nhau.

Bàn về kỹ thuật chơi bài thì sao hai cô gái có thể đọ với Lâm Húc Dương được.

Dù Lâm Húc Dương cố ý nhường hai người họ, nhưng anh vẫn thắng lớn, cuối cùng hai cô gái buộc phải sử dụng đặc quyền là phái nữ của mình để chơi xấu.

Không lâu sau, điện thoại trong phòng Lâm Húc Dương đổ chuông. Anh có vẻ nghi hoặc đi nghe máy, nhưng người trong điện thoại lại nói thứ ngôn ngữ mà anh nghe không hiểu. Cực chẳng đã, anh đành nói với Phương Thanh Di: “Tôi nghe không hiểu gì cả, cô ra nghe xem nào”.

Phương Thanh Di nghi hoặc đi tới, chưa nghe được mấy câu đã lập tức cúp máy.

“Người ta nói gì thế?”

Lâm Húc Dương ngờ vực hỏi.

“Sao? Cậu muốn biết lắm à?”

Phương Thanh Di liếc nhìn Lâm Húc Dương.

“Không, tôi chỉ hỏi thôi. Tôi nghe không hiểu gì cả, không biết người ta gọi đến làm gì”.

Lâm Húc Dương lắc đầu.

“Họ hỏi xem cậu có cần phục vụ phòng không”.

Phương Thanh Di bĩu môi đáp.

“Phục vụ phòng?”

Lâm Húc Dương ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, bật cười he he.

“Cậu cười cái gì? Có cần tôi gọi cho cậu một cô, thử xem mùi vị của gái nước ngoài thế nào không?”

Phương Thanh Di khinh bỉ nhìn Lâm Húc Dương.

“Không, không cần đâu. Tôi chẳng có phục vụ phòng đây rồi còn gì? Còn là hàng độc nữa”.

Nói rồi, Lâm Húc Dương nhìn hai cô gái bằng ánh mắt háo sắc.

Ban đầu, Cung Ấu Hi còn hơi ngẩn ngơ, sau khi hiểu ý của Lâm Húc Dương, cô ấy lập tức xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.

Phương Thanh Di thì trợn mắt lườm Lâm Húc Dương, nhưng lại có cảm giác đong đưa.

Nếu chỉ có Lâm Húc Dương đi riêng với một trong số hai cô gái, có lẽ thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng bây giờ, hai cô gái đang hạn chế lẫn nhau, Lâm Húc Dương chẳng được lợi lộc gì, không thể không nói, La Khởi có khả năng dự đoán như thần.

Ba người họ lại chơi thêm một lúc, hai cô gái cứ thua mãi nên cũng thấy chán, không lâu sau thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Lâm Húc Dương vẫn chưa thấy buồn ngủ lắm, bèn mở ti vi lên xem.

Đáng tiếc là trong ti vi cũng toàn chương trình nói tiếng nước ngoài, anh nghe không hiểu mô tê gì cả. Hình như anh có thể nhìn thấy một vài tin tức thả các người lính giao chiến gì đó, nhưng anh xem không hiểu nên cũng không để tâm.

Ngày hôm sau, hai cô gái ngủ dậy, rồi lại muốn đi dạo phố.

Lâm Húc Dương không hề có quyền từ chối, chỉ có thể đi theo làm chân xách đồ.

Chỉ có điều không biết vì sao mà hôm nay trên phố ít người hơn hẳn, đa số nhìn có vẻ đều là khách du lịch nước ngoài.

Hai cô gái tìm các con phố mà mình chưa đến, vô thức đã chạy đến gần chiếc cầu qua sông, bờ bên kia cây cầu chính là khu dân nghèo.

Hình như hôm nay có nhiều quân đội phòng thủ hơn, nhưng ba người không ở cùng nhau. Lúc mới tới, họ đã nhìn thấy có người trông coi ở đầu cầu, nên coi như là chuyện bình thường.

Bọn họ đi vào một tòa nhà thương mại, bên trong có đủ các loại hàng hóa, hai cô gái cũng chọn mua một cách kỹ càng.

Lâm Húc Dương và Danfu đứng chờ ở một bên, rõ ràng có vẻ khá chán nản.

Đột nhiên có một tiếng ầm vang lên hệt như tiếng sấm.

Lâm Húc Dương thấy bình thường, lúc ở trong nước, thi thoảng anh cũng nghe thấy những tiếng sấm giở giời, nhưng mặt Danfu thì đột nhiên biến sắc, sau đó anh ta líu ríu nói một tràng các câu gì đó mà anh nghe không hiểu.

Thấy Lâm Húc Dương không hiểu mình nói gì, Danfu sốt ruột, định đi tìm hai cô gái, nhưng phát hiện hình như bọn họ đang thử đồ, anh ta vò đầu bứt tai gào lên gì đó ở bên ngoài.

Không lâu sau, tiếng sấm liên tiếp vang lên, hình như còn xen lẫn với những âm thanh bể vỡ khác.

Nghe thấy những âm thanh này, Lâm Húc Dương cau mày, dù là tiếng sấm thì có lẽ cũng không phải là âm thanh này.

Nhưng lúc này, trong tòa nhà thương mại rõ ràng rất hỗn loạn, có không ít người đang chạy xuống dưới tầng.

Ý thức ra được vấn đề, Lâm Húc Dương vội vàng chạy vào cửa hàng hô lên: “Cung Ấu Hi! Phương Thanh Di! Xong chưa? Mau ra đây đi! Có chuyện rồi!”

Nghe thấy tiếng hô của Lâm Húc Dương và Danfu, thoáng cái, hai cô gái đã đi ra khỏi phòng thử đồ.

Lúc này, nhân viên phục vụ trong cửa hàng cũng đã bỏ chạy, chỉ còn lại Lâm Húc Dương và Danfu.

“Có chuyện gì thế?”

Phương Thanh Di hỏi, sau đó nghe thấy Danfu ở bên cạnh nói gì đó.

Nghe Danfu nói xong, mặt Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di đều hơi biến sắc.

“Sao thế?”

Lâm Húc Dương căng thẳng hỏi.

Hình như Cung Ấu Hi có vẻ hơi sợ hãi, không biết nên trả lời thế nào.

Mặt Phương Thanh Di thì tái nhợt, cô nói: “Danfu nói, có lẽ là dân tị nạn bạo động, bảo chúng ta mau trốn đi!”

“Trốn? Trốn ở đâu bây giờ?”

Lâm Húc Dương cau mày hỏi.

“Tôi không biết, để tôi hỏi, nhưng cứ chạy trước đã!”

Phương Thanh Di lắc đầu, sau khi nói vài câu với Danfu, cô kéo Cung Ấu Hi chạy theo Danfu.

Lâm Húc Dương nhíu chặt mày đi theo sau, anh nhớ lại bản tin xem được trên ti vi tối qua, không lẽ đây là dự đoán khả năng xảy ra bạo động!

Mẹ kiếp! Mỗi tội nghe chẳng hiểu gì, sớm biết thế này, chắc chắn hôm nay, anh sẽ không dẫn hai cô gái ra ngoài!

Bốn người họ hốt hoảng chạy thẳng một mạch, tiếng ầm ầm vang lên ngày càng nhiều, tiếng súng đạn cũng có thể nghe thấy rõ ràng, tiếng hét chói tai và những âm thanh hỗn loạn khác đều không ngừng vang lên ở bên ngoài.

Cung Ấu Hi kéo áo Lâm Húc Dương, toàn thân cô ấy hơi run rẩy, xem chừng đang rất sợ hãi.

Sắc mặt của Phương Thanh Di thì trắng bệch, có lẽ cũng không khá hơn là bao. Cô sợ sệt nhìn Lâm Húc Dương, như muốn tìm kiếm một chút sự an ủi.

Không ai ngờ rằng, chẳng dễ gì ba người họ mới được cùng đi chơi với nhau một lần, ai dè lại gặp phải chiến loạn.

Thật ra trong lòng Lâm Húc Dương cũng thấy rất sợ hãi, nhưng nhìn hai cô gái bên cạnh, anh bắt mình phải bình tĩnh lại. Anh nắm lấy tay hai cô gái, trịnh trọng nói: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ các cô!”

Bình Luận (0)
Comment