“Bạo cho tai”
ÂM
Lạc Thần hét một tiếng, kích nổ tất cả Thổ Hệ Linh Lực, bên dưới mặt đất đột ngột nổ tung,...
Đất cát đầy trời,..
“Lão Nhị” Hai tên quái nhân còn lại điên cưồng gào thét, hai mắt muốn nứt, bất quá trước sự tấn công điên cuồng của Hỏa Phượng chỉ có thể bất lực quan sát...
Khói bụi tản đi...
Một thung lũng xuất hiện, Lạc Thần đứng bên trên nhìn xuống...
Chợt, ánh mắt hắn co rụt lại...
Một cái toàn thân Xương cốt quái vật lấy tốc độ cực nhanh leo lên thung lủng...
Đây là một khung xương trắng phếu, nhưng lại cứng cáp vượt qua sắt thép vô số lần, chỉ thấy tứ chi nó mọc thêm các nhánh điên cuồng bám vào vách thung
lũng leo lên...
Cái này Khung Xương không còn một tia huyết nhục, chỉ có hai con mắt vẫn còn khảm vào đầu lâu, mang theo vô tận hận ý nhìn Lạc Thần...
Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ hắn đã chết vô số lần...
“Lão nhị” Hai tên quái nhân vui vẻ thở phào, mặc dù Lão Nhị đã mất hết huyết nhục, nhưng chỉ cần tìm nhân loại thôn phệ rất nhanh sẽ khôi phục như cũ...
“Rốt cuộc là tà vật gì, như vậy cũng không chết” Lạc Thần sắc mặt ngưng trọng lẩm bẩm...
“Kẻ này đối với Cốt Tu lĩnh hội phi thường cao thâm, đã có thể đem linh hồn và trí nhớ khảm nạm vào xương cốt, nếu công tử lĩnh hộ cực hạn về Thể Tu, cho dù bị đánh thành 1 tế bào nhỏ, vẫn có thể sống lại” Kim Nhi giải thích nói..
“Vậy nếu ta đánh nát cái này Xương Gốt, hắn sẽ hoàn toàn chết đi chứ gì” Lạc Thần hiểu, cũng không có ý định dừng tay, Mị Ảnh thi triển, Đại Hồng Cước vận dụng...
“Lão Nhị cẩn thận, liều” Lão Tam biết nhược điểm của Lão Nhị, ra hiệu Lão Đại cố gắng cầm cự, thoát một cái đã rơi xuống bảo vệ khung xương...
“Huyết Độn”
Lão Tam ôm lấy Khung Xương, thân hình hóa thành làn huyết né tránh một Cước khủng bố của Lạc Thần...
Lạc Thần đương nhiên không bỏ qua, cấp tốc ám sát...
Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ mặc dù chỉ mới tầng thứ nhất, nhưng Linh Cấp thân pháp không phải nói đùa, Lão Tam rất nhanh bị đuổi kịp...
Răng Rắc
Một Cước đạp mạnh, thêm Địa Chiến Ngoa và Thể Tu gia trì, Lão Tam bị đạp xương cốt nứt vỡ, miệng phun máu tươi...
“Khốn khiếp, Huyết Linh Phân Thân” Lão Đại gặp hai huynh đệ bị truy sát, hé mồm phun một ngụm chân huyết...
Hắn hai tay kết ấn, sắc mặt ảm đạm đến cực hạn...
Giọt chân huyết đột ngột ngưng tụ thành hình dáng nhân loại, cầm lấy Viên Huyết Châu cố gắng chống trả Hỏa Phượng...
Mà Lão Đại nhân cơ hội thở dốc, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng, dữ tợn nhìn Lạc Thần cười điên dại:
“Hahaha, lần đầu tiên có người dồn Huyết Linh Tam Kiệt vào con đường này, ngươi có chết cũng đủ tự hào rồi”
Nói xong, một lệnh bài xưa cổ hình chữ Huyết xuất hiện trên tay, hắn đưa tay bóp nát...
Lạc Thần chú ý động tác của đối phương, sắc mặt đại biến, nguy hiểm cảm giác lan đến tận đầu não... Dừng lại bước chân không tiếp tục truy sát hai tên kia...
“Chuột nhắt phương nào? Dám động đến Huyết Linh Tông ba vị Thánh Tử?”
Hư không đột ngột nứt ra, một âm thanh chấn động cửu tiêu vang vọng, Lạc Thần khí huyết cuồn cuộn,...
Hỏa Phượng và Thổ Hùng cùng lúc tiêu tán... Không kịp suy nghĩ quá nhiều, trốn là ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này... Âm thanh kia tuyệt đối là Luyện Hư Kỳ cường giả...
Lạc Thần dù bá đạo đến mức nào nhưng đối mặt một vị Luyện Hư chỉ có chết mà thôi...
Kẻ này thông qua hư không xuất thủ, chân thân không chính thức xuất hiện, hắn vẫn có thể chạy được, Lạc Thần không muốn lãng phí Một kích hộ mệnh Tân
Mộng Ảnh cho hắn...
Hai chân điên cuồng đạp lấy Tiêu Dao Mị Ảnh Bộ, thân hình thoáng chốc đã rời xa cả trăm trượng...
“Chạy đi đâu con kiến hôi?”
Âm thanh ngạo nghễ vang vọng, bên trong hư không, một cái khô gầy huyết sắc đại thủ xuất hiện...
Giống Phật Tổ trấn áp Tôn Hầu Tử, bàn tay kia cấp tốc vươn dài, hướng vị trí Lạc Thần đập tới...
ẦM Thiên địa như đổ nát, vô số yêu thú bị chấn thành thịt vụng...
Thân ảnh Lạc Thần dường như bị đập thành hư vô, không thấy một tia tung tích...
“Khặc khặc, chung quy là con kiến, không chịu nổi một kích”
Gặp tất cả đều nát vụn trước công kích của mình, âm thanh kia khinh thường cười nói...
“Đa tạ Tứ Trưởng Lão ra tay” Quái dị tam huynh đệ chắp tay cảm tạ, Huyết Sát cương thi cũng trở về bên cạnh bọn hắn...
“Trở về tông môn dưỡng thương đi, Thánh Linh Học Phủ chiêu sinh ngày càng gần, lịch lãm cũng nên kết thúc”
Âm thanh trưởng lão Huyết Linh Tông ôn hòa nói, đây là ba tên hậu bối xuất sắc nhất của tông môn bọn hắn...
Ba huynh đệ thê thảm nhìn nhau, lúc này bất đắc dĩ bước chân vào cánh cửa hư không đang mở ra...
Bóng đêm trở về tĩnh lặng, chỉ là toàn bộ hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn vỡ nát, ngay cả một ngọn cỏ cũng không sót lại...
Một hạt bụi cực nhỏ lơ lửng giữa không trung, trộn lẫn trong đống cát bụi hỗn độn, nếu đích thân Luyện Hư Kỳ đến đây cố gắng tìm tòi mới mong tìm được nó...
Bên trong Linh Giới Châu...
Mộc Tử Âm cùng Lý Trúc Loan đang trò chuyện, cả hai như cố ý tránh đi đề tài liên quan đến nam nhân kia, chỉ hỏi thăm tình hình gần đây của nhau...
Chợt hư không hơi run động...
Thân ảnh đầy chật vật của nam nhân xuất hiện, áo quần tơi tả, gương mặt tái nhợt...
Phụt...
Nam nhân không kìm được phun một ngụm máu tươi khiến hai nữ hoảng sợ đứng bật dậy, hai âm thanh mang theo vô tận lo lắng cùng lúc vang lên:
“Tiểu Thần?”