Lạc Thần nằm im trên đất, giai nhân lười biếng tựa vào lồng ngực, cảm thụ nhịp tim đập cùng nhịp của đối phương, cả hai im lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp khó được. Ngón tay tỉnh xảo vẽ vòng tròn quanh lồng ngực Lạc Thần, Yên Sương Nhi nhịn không được ngẩng đầu khẽ hỏi: “Tiểu Thần, mắt của chàng?” Giọng của nàng hơi run rẩy, trong lòng từng tia đau nhói khiến bầu ngực phập phồng vô hạn. Biết không thể giấu nàng, Lạc Thần tươi cười trấn an: “Chỉ tạm thời mù lòa mà thôi, nàng yên tâm, ta đã có suy tính, đừng lo lắng.” Yên Sương Nhi không hài lòng trước đáp án, mắt đẹp rưng rưng chực khóc, mở môi thơm thỏ thẻ:”Thiếp muốn biết lý do đã khiến chàng lâm vào cảnh này”. Không đành lòng giấu nàng, Lạc 'Thần đem thân phận của mình nói ra, từ việc hắn từ nhỏ không có linh căn, bị hành hạ, móc mắt đều kể hết cho nàng, chỉ việc thức tỉnh hệ thống và xuyên việt là bị hắn che dấu, chỉ nói được cao nhân tương trợ truyền thừa tử đó giả chết trốn khỏi Lạc gia tìm cách quật khởi. Không phải Lạc Thần không tin tưởng nàng, mà Kim Nhi nói cho hắn nếu để người khác biết được hệ thống tồn tại, hệ thống sẽ đem đối phương xóa đi. Lạc Thần không dám mạo hiểm nên che giấu nàng. Nghe lời kể trầm thấp của Lạc Thần, Yên Sương Nhi khóc không thành tiếng. Nàng chồm người dậy dùng tay vuốt ve nơi hai mắt hắn, môi thơm hôn khắp mặt hắn, hận không thể hòa nhập một thể cùng hắn để an ủi, bù đắp cho hắn. “Lạc gia đáng chết, ta Yên Sương Nhi kiếp này phải khiến các ngươi vạn kiếp bất phục” Nàng trong lòng phát thệ, nơi trái tim vẫn đau nhói. “Keng, Sơ Cấp Thấu Thị Phù sắp hết thời hạn” Âm thanh nhắc nhở vang lên. Từ lúc Lạc Thần sử dụng Thấu Thị Phù, đến thời điểm hiện tại chỉ qua 24h mà thôi, vậy mà cuộc sống của hắn đã chênh lệch như trời và đất, tất cả là nhờ hệ thống. Vỗ về an ủi giai nhân đang khóc trong ngực, Lạc Thần cười nói:”“đừng thương tâm nữa, ta sắp được ngắm nhìn nàng bằng chính mắt của mình rồi đấy” Yên Sương Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy gương mặt tràn ngập tự tin, trong lòng bình ổn lại, tò mò hỏi:“chàng làm thế nào?”. Lạc Thần không nói, trong lòng hạ lệnh: “Tiến hành Thiên Gấp triêu hoán, chỉ định pháp bảo dạng “con mắt” “Keng, ký chủ xác định chỉ định Thiên Cấp pháp bảo? “ “Đúng” Lạc Thần còn phần thưởng triệu hoán Thiên Cấp nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng nhờ tính kế Lạc gia, từ khi có phần thưởng này hẳn đã xác định được thứ mình muốn triệu hoán, nên chưa bao giờ lo về vấn đề thị lực của mình. “Keng, bắt đầu tiến hành Thiên Cấp trịêu hoán: 20 19 18...3...2...1” “Keng, chúc mừng ký chủ nhận được Thiên cấp hạ phẩm pháp bảo “Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, tạm thời thu vào không gian hệ thống” Lạc Thần hơi nhíu mày, lần này có vẻ vận khí không như ý lắm, vậy mà lại ra hàng hạ phẩm, bất qua dù là hạ phẩm nhưng Thiên cấp cũng không tồi, Lạc Thần ý niệm vừa động. Một con mắt to tròn xuất hiện, thuần một màu trắng bạc, ở giữa con ngươi là một vầng trăng khuyết lơ lửng tà dị vô cùng. “Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn Đẳng cấp: Thiên cấp hạ phẩm (có thể tiến hóa) Nguồn góc: Bạch Nguyệt nhất tộc Công dụng: Thấu thị vạn lý, nhìn xuyên yếu điểm, cướp đoạt linh hồn Chú thích: thực lực tăng mạnh dưới ánh trăng” Một giọt máu huyết được Lạc Thần hòa vào, thông tin của Bạch Nguyệt Đoạt Hồn nhãn tràn vào thức hải, mà lúc này viên kia con mắt cũng thần kỳ lắp vào vị trí mắt phải vốn trống rỗng của Lạc Thần như vốn dĩ hắn sinh ra đã sở hữu nó. “Thấy chưa? Đã bảo nàng yên tâm mà” Lạc Thần hơi đảo tròng mắt trắng bạc tà dị, hướng Yên Sương Nhi cười nói, lúc này Thấu Thị Phù hoàn toàn đã hết thời gian, Lạc Thần nhìn ngắm nàng bằng chính ánh mắt của hắn. Yên Sương Nhi ngơ ngác ngắm nhìn Lạc Thần, viên kia con mắt màu trắng tà dị làm tăng mị lực của hắn vô số lần, nàng cảm thấy toàn bộ linh hồn mình như bị hút vào đó. “Đẹp trai không? ” Lạc Thần tinh nghịch đánh chụt vào má nàng. “Hừ, đẹp cái quỷ, vẫn là một tên độc nhãn long” Yên Sương Nhi khẽ gắt, sờ con mắt trái còn trống rỗng của hắn, trong lòng tê rần. “Yên tâm, sớm muộn sẽ đủ hai mắt” Lạc Thần không sao cả đáp. Dừng một chút, hắn nói tiếp: "kể ta nghe chuyện của nàng, là kẻ nào ép nàng kết hôn hay sao? “ Lạc Thần vẫn không quên nàng cố gắng tu luyện để không trở thành công cụ hôn nhân. Yên Sương Nhi lắc đầu, giải thích: “Môn phái của thiếp là Bách Hoa Tông, thuộc Thất cấp tu chân thế lực, mỗi một thế hệ sẽ tuyển chọn ra ba vị thánh nữ trong số 100 đệ tử hạch tâm của môn phái” “Ba vị thánh nữ sẽ có cơ hội làm người kế vị môn chủ, mà các đệ tử hạch tâm khác bị đào thải sẽ phải lập gia đình với thiên tài của các thế lực khác khi tông môn yêu cầu.” “Đây là quy định các đời của Bách Hoa Tông, mọi thứ đều được phổ biến khi lựa chọn gia nhập môn phái, không có sự ép buộc gì cả” Lạc Thần nhíu mày: "hôn nhân chính trị sao?” Yên Sương Nhi gật đầu, nói:"Bách Hoa Tông chỉ thu nữ đệ tử, việc thông gia nhằm phát triển tông môn cũng như thành lập mật thiết mối quan hệ với các thế lực khác” Nàng nói tiếp: "Thiếp là trẻ mồ coi, khi còn bé đã được sư phụ là Nhị Trưởng lão của môn phái thu nhận, dốc lòng bồi dưỡng, xem như con gái ruột, thiếp không muốn làm trái lệnh tông môn, cũng không muốn kết hôn cùng người xa lạ, vì thế nỗ lực cạnh tranh chức vị thánh nữ, mới dẫn đến chuyên lần này” “Cạnh tranh kịch liệt lắm sao? Lúc đầu nàng đã là Kim Đan Viên Mãn, vẫn không tự tin tranh đoạt vị trí thánh nữ?” Lạc Thần tò mò, tuổi của Yên Sương Nhi chỉ hơn 20, sở hữu hai loại linh căn, lại có tu vi Kim Đan