Lạc Thần giật mình, lúc này mới nhớ mình chỉ có linh thạch, ngay cả tiền tệ nhân loại bình thường cũng không có...
Trong lúc nhất thời vò đầu bức tay... Chứng kiến bộ dạng lúng túng của hắn, hai nữ không nhịn được bật cười, âm thanh trong trẻo như suối trong, lại êm tai thánh thót làm đám nam tử tu chân
mặc áo vàng đất không nhịn được ngẩn ngơ...
“Để thiếp thanh toán” Lý Trúc Loan che miệng cười khẽ, từ nhãn trữ vật lấy ra đồng bạc đưa cho lão già...
Lạc Thần xấu hổ gãi đầu, lúc này cùng hai nữ định bước đi... Nghe âm thanh êm ái của Lý Trúc Loan, đám nam nhân tu chân rốt cuộc nhịn không được, trong lòng cồn cào muốn biết dung nhan của nàng, lại ghen ghét
diễm phúc của Lạc Thần, quên sạch suy nghĩ e ngại lúc đầu...
Một tên trong đó lớn tiếng xỉa xối: “Đường đường nam tử hán, lại để nữ tử trả tiền, đúng là nhục nhã nam nhân chúng ta”
“Đúng nha, thật không biết xấu hổ” Một tên khác phụ họa...
“Một cái tiểu bạch kiểm mà thôi, cũng xứng đáng nam nhân sao?” “Haizz, đúng là hoa nhài cắm phân trâu”
Lạc Thần nhíu mày, hắn hình như không có chọc đám người này đi? “Chết”
Bạch Tố Mai lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nhục nhã chủ nhân của nàng chính là so với tổn thương nàng càng thêm đáng chết...
Ngân Kiếm lóe lên trong tay, hai mắt chớp động ánh sáng, tinh thần chỉ lực vận chuyển, một kiếm chém ra...
Một luồng sắc bén kiếm ảnh lóe lên, như có thể cắt đứt hư không, hướng đám người tu chân kia phá không mà đi...
“Không xong” Đám người tu chân sắc mặt đại biến, kiếm khí khóa chặt khiến toàn thân bọn hắn đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cả đám sợ hãi cực độ...
“A Di Da Phat, hạ thủ lưu tình” Trung niên hòa thượng đột ngột can thiệp, hai tay chấp lại, đột ngột hướng về kiếm ảnh chưởng đến...
'Theo chưởng ấn của hòa thượng, một luồng sáng nhàn nhạt mang theo kim quang va vào kiếm khí...
CHENG...
Kiếm khí vô tình cắt ngang kim quang, bất quá uy lực suy giảm chín phần mười, đám người tu chân dễ dàng hóa giải...
Cả đám sắc mặt căm giận nhìn chằm chằm Bạch Tố Mai...
“Hòa thượng, ngươi có ý gì?” Lạc Thần gương mặt rốt cuộc không dễ nhìn,
hòa thượng hình như là một đám thích lo việc bao đồng? Lần trước Phàm Không đã khiến hắn phản cảm...
TT" "——TTễèễằïễẮễễễễẮTTễcx—=“szrzrzr-rsrazïtền “A Di Da Phat, thí chủ là nhân loại, sao lại cấu kết cái này lòng dạ hiểm ác nữ
yêu?” Hòa thượng trung niên chỉ vào Bạch Tố Mai, hiển nhiên bằng một cách nào.
đó hắn nhìn ra thân phận của nàng...
“Lòng dạ hiểm ác?” Lạc Thần gần từng chữ, con mắt bạc trắng lập lòe ánh sáng...
Bạch Tố Mai cũng trợn to mắt, không ai dễ chịu khi bị nói như vậy...
Như bị khí thế của Lạc Thần dọa sợ, hoàng thượng trung niên lùi vài bước, đụng ngã bàn ghế trong quán...
“Quán nhỏ làm ăn, hy vọng các vị tiến đến nơi khác xung đột a” Vợ chồng lão chủ quán lo lắng nhắc nhở...
“Câm miệng” Một nam tử trong đám tu chân tức giận quát, trong lòng hối hận đến ruột đều lục, tất cả đều do bọn hắn gây chuyện a...
“Bần tăng nói không đúng sao? Thí chủ diện mạo bất phàm, chắc hẳn là người có thân phận, đừng để yêu tinh này mê hoặc” Hòa thượng vẫn nhắm vào
Bạch Tố Mai ra vẻ đạo mạo nói.
Lạc Thần lửa giận dâng lên trong lòng, hai chân lóe lên, thoáng chốc đã xuất hiện bên cạnh Hòa Thượng, vô số Mộc linh lực ngưng tụ nơi nắm tay...
“Linh Quyền” Đối với người nhục nhã nữ nhân của mình, chỉ có thể là chiến...
“Hoàng cấp vũ kỹ mà thôi” Hoàng thượng ung dung nói, hai tay chấp trước ngực, mở miệng quát lớn:
“Kim Sa Hộ Thân” Một lưồng sáng vàng xuất hiện, hình thành áo cà sa bao trùm thân thể hắn... BENG...
Làn sóng va chạm khiến đám tu chân giả ngã lăn ra đất, cả đám đầu óc quay cuồng, thất khiếu chảy máu...
Hoàng thượng sắc mặt hoảng hốt, không biết vì sao khi nấm đấm của đối phương chạm vào, Kim Sa vốn dĩ phòng ngự kinh người lại nhanh chóng trở nên mờ ảo, sắp tiêu tán...
Lạc Thần trong lòng cười lạnh, bên trong đan điền, một tôn Lục sắc cự đỉnh vù vù rung động, hấp lực lan tỏa hút lấy phần lớn linh lực của Hòa thượng này...
Hắn đương nhiên chưa hài lòng với bấy nhiêu đó, xúc phạm nữ nhân hắn đã động vào điểm mấu chốt trong lòng, hôm nay hòa thượng này đừng hòng có kết cục tốt...
Lý Trúc Loan cũng bị lây nhiễm, sát ý khóa chặt đám người tu chân, tất cả là do bọn người này...
“Vạn Mộc Trói Buộc” Nàng hai tay kết ấn... Vô số dây leo từ dưới đất trồi lên, hướng đám người quấn lấy...
“Không tốt, mau hợp lực” Đám người tu chân sắc mặt đại biến, thay nhau thi triển vũ kỹ các loại phòng thủ...
“Hừ, không biết lượng sức mình” Lý Trúc Loan yêu kiều quát, Nguyên Anh chi lực bộc phát, dây leo cứng cáp vô cùng...
Đám người tu chân tu vi không cao, sao có thể chống cự, mắt thấy sắp bị dây leo trói trúng, dị biến lại nảy sinh...
“Quán nhỏ làm ăn, chư vị muốn đánh mời đi nơi khác a” Lão già đột ngột vung tay, hư không nứt ra một khe hở lớn...
Lão bà gật đầu phụ họa, hai tay chộp tới, hấp lực kinh khủng xuất hiện...
“Không tốt” Lạc Thần vốn đang mở Nhìn Xuyên Yếu Điểm chiến đấu, là người đầu tiên phát hiện cử động của hai người...
Hắn trong lòng hoảng sợ, rời bỏ công kích hòa thượng, cấp tốc thi triển thân pháp chạy đến ôm hai nữ vào ngực...
“Ôm chặt ta” Lạc Thần điên cuồng hét lớn...
Hai nữ ngẩn ngơ, bất quá nghe theo lời hắn cũng ôm chặt nhau... Lực hút cự đại nhanh chóng cuốn lấy bọn hắn...
“Á, chuyện gì xảy ra...” Đám tu chân giả điên cuồng hoảng sợ...
“Cao nhân phương nào?” Hòa thượng trong lòng thấp thỏm, gương mặt tái xanh vận sức muốn ngự không chạy trốn...
Bà lão nhàn nhạt phất tay, trước lực hút kinh khủng đó, toàn bộ đám người chui tọt vào vết nứt hư không do ông lão vạch ra...
Nhìn hiện trường hoàn toàn vắng vẻ, ông lão hài lòng khép lại hư không... “Truyền đến nơi nào?” Bà lão nhìn sang chồng mình hỏi..
“Ngẫu nhiên” Ông lão không sao cả nói...
“Haizz, xem ra lại phải chuyển nhà” Bà lão thở dài...
“Haha, vui chơi đã đủ, cũng nên trở về một chuyến” Ông lão cười phóng khoáng...
Nhìn đám thôn dân tập trung đông đúc tò mò xem kịch, ông lão nhẹ phất tay, toàn bộ thôn dân chợt lâm vào giấc ngủ...
“Bọn hắn tỉnh lại sẽ quên hết chúng ta a, làm hàng xóm lâu như vậy” Bà lão sụt SỈ...
“Haizz, đó là kết cục tốt nhất cho bọn hắn...” Ông lão than thở...
“Đám Huyết Linh Tông ruồi nhỏ gần đây khá nháo nhào, rãnh rỗi ngươi đi gõ đầu bọn hắn một chút” Bà lão đột ngột căn dặn...
“Yên tâm, trong vòng vạn dặm sẽ không ai dám đụng đến xóm nhỏ này” Lão già chắc nịch nói, mặc dù sắp cắt đứt trần duyên, nhưng hắn vẫn bảo đảm cho. thôn xóm này an ổn...
“Tốt lắm, ta vào trong thu thập một chút” Bà lão gật đầu, xoay người vào. trong...
Giây lát sau, quán nước ven đường hoàn toàn biến mất, mà bãi đất trống đột ngột mọc lên vài cây xanh cao lớn như đã xuấ n từ lâu, xóa đi toàn bộ vết tích để lại...
Đám thôn dân lũ lượt tỉnh lại, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao đột ngột ngủ say...
Trong ký ức bọn hẳn, đôi phu thê cao tuổi hòa ái mở quán nước ven đường hoàn toàn không tồn tại...
Chỉ là bọn hắn không biết rằng, từ đây cho đến cuối đời, vô số tu chân thế lực vạn dặm xung quanh sẽ âm thầm bảo vệ xóm nhỏ này...
Bình an vĩnh viễn...