Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 160

Lạc Thần cùng Mộc Tử Âm rời khỏi Linh giới Châu, để hai nữ ở lại chuyên tâm tu luyện...

Trước khi ra ngoài hắn không quên cùng Cơ Băng song tu, ổn định một phần nào thương thế cho nàng...

Mặc dù hồn lực vừa gia tăng đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng muốn hoàn toàn trị khỏi cho Cơ Băng vẫn còn quá sớm...

Hai người vừa ra khỏi phòng, đã thấy Liễu quản gia mập ú tiến lại...

“Không biết công tử và tiểu thư nghỉ ngơi có hài lòng?” Quản gia mập ú cung kính hỏi...

“Đa tạ, Liễu gia rất chu đáo” Lạc Thần hai người gật đầu...

Quản gia mập ú cười khổ nói: “Lần này Liễu gia nợ chư vị không sao trả hết, xin đừng nói lời khách sáo”

“Được rồi, không biết quản gia tìm chúng ta có việc?” Lạc Thần thay đối phương mở lời...


Liễu quản gia nhẹ thở ra, cung kính nói: “Là gia chủ muốn cùng công tử hỏi thăm chút việc”

“Không thành vấn đề, mời quản gia dẫn đường” Lạc Thần gật đầu, nắm tay Mộc Tử Âm theo sau...

Bọn họ đến một căn phòng khá độc lập, không nằm cùng dãy phòng của tộc nhân Liễu gia, nơi đây được xây giữa vườn hoa, thoáng đảng thơm ngát vô cùng...

“Gia chủ, phu thê công tử đã đến” Đứng bên ngoài phòng, quản gia lên tiếng thông báo...

Kẽo kẹt

Âm thanh cửa mở vang lên, Liễu Thi Cầm một thân đơn sắc bạch y đích thân bước ra, môi hồng khẽ mở:

“Làm phiền hai vị, Thi Cầm cảm thấy áy náy, mời tiến vào” “Liễu gia chủ khách sáo” Lạc Thần gật đầu, năm lấy Mộc Tử Âm bước vào...

Đây là một phòng gỗ hết sức đơn giản, ngay cả vật dụng bên trong cũng được làm từ gỗ, được bày biện rất nhiều hoa, đủ các thể loại...

“Mời ngồi” Liễu Thi Cầm ngồi xuống ghế, thay Lạc Thần hai người châm trà...

“Đây là phòng cũ của gia tỷ” Liễu Thi Cầm đột nhiên không đầu không đuôi nói...

Lạc Thần và Mộc Tử Âm hai mặt nhìn nhau, không hiểu đối phương muốn gì...

“Từ khi gặp công tử, trong lòng Thi Cầm luôn có cảm giác thân thiết một cách khó hiểu..” Liễu Thi Cầm nhìn Lạc Thần ôn nhu nói...

Mộc Tử Âm hai mắt lấp lóe, là một nữ nhân, trực giác cho nàng biết đối phương trước mặt không nói dối...

“Không giấu gì Liễu gia chủ, tại hạ cũng vậy” Lạc Thần cười khổ, hắn quả thật luôn có cảm giác kỳ quái khó hiểu với nàng...hơn nữa tin tưởng không phải vô

duyên vô cớ mà hệ thống muốn hổ trợ Liễu gia...

“Thi Cầm mạo muội hỏi một câu, công tử năm nay phải chăng 17 tuổi?” Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát hỏi...


Lạc Thần và Mộc Tử Âm chấn động, ngơ ngác nhìn nàng...

“Có đúng hay không?” Liễu Thi Cầm trong lòng lóe lên một tia hy vọng...

“Qủa thật như Lạc Thần tâm trí dần không bình tĩnh, cảm giác cho hắn biết mình sắp đối diện một chuyện quan trọng...

Đạt được trả lời của hắn, đến lượt Liễu Thi Cầm bất ngờ, giọng điệu của nàng hơi run, lấy can đảm hỏi tiếp:

“Công tử mang họ gì? Thứ lỗi cho Thi Cầm hơi vô lễ, chuyện này rất quan trọng đối với Liễu gia chúng tôi”

“Họ Lạc” Lạc Thần trầm giọng nói...

Liễu Thi Cầm thân thể run rẩy dữ dội, đồng tử co rút lại, lồng ngực phập phồng lên xuống...

“Liễu gia chủ xin bình tĩnh” Mộc Tử Âm nắm lấy tay nàng, một luồng linh lực. truyền qua...

Liễu Thi Cầm hít sâu một hơi, bất ngờ lấy ra một bức tranh, trãi ra bàn...

Trong tranh vẽ lấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt mang theo nét ôn nhu mĩm cười hiền diệu, như có thể khiến người khác hòa mình vào gió xuân...

Mộc Tử Âm mày liễu hơi cau lại quan sát, như nghĩ đến điều gì, nàng chấn động nhìn sang gương mặt anh tuấn của Lạc Thần...

Mặc dù nam nữ khác biệt, nhưng không khó nhìn ra đôi nét trên mặt Lạc Thần khá giống nữ tử trong tranh này...

Mộc Tử Âm đủ sáng suốt để nhận ra bức tranh này tồn tại đã lâu, tuyệt đối không phải mới vẽ ra để dụ dỗ bọn họ...

Lạc Thần cũng chấn động trong lòng, một cảm giác kỳ quái khó tả dâng lên cuồn cuồn, hắn nhìn bức tranh run giọng hỏi:

“Xin hỏi gia chủ, người trong tranh là?”

Bình Luận (0)
Comment