Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 168

Căn phòng gỗ nát tan thành từng mảnh trước uy lực của kiếm khí Hóa Thần, Liễu Thanh bị chấn động bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi...

Nhìn kiếm ảnh như cuồng phong đang gào thét mà đến, Mộc Tử Âm sắc mặt nghiêm túc, yêu kiều quát một tiếng:

“Hồ Điệp Kiếm Pháp thức thứ ba”

Theo tiếng quát của nàng, thân ảnh cũng như hồ điệp lượn lờ nhảy múa, các luồng kiếm khí màu tím từ Tử Mộc Kiếm phô thiên cái địa xuất hiện...

Răng rắc...

Không gian rốt cuộc xuất hiện các vết rách, kiếm khí hồ điệp quỷ dị len lõi vào cuồng phong kiếm...

Chỉ thấy từng cơn cuồng phong đột ngột trở nên tán loạn không chịu nổi...

Sau đó, vô thanh vô tức, kiếm khí do Toái Phong Trảm hình thành bị vô tình tiêu diệt...

“Cái gì?” Cố Hủ bất ngờ thốt lên một tiếng, nhìn kiếm khí màu tím vẫn thế công không giảm tiến về phía mình...

“Ngự Phong Tung” Cố Hủ đương nhiên không đứng im chịu đòn, theo âm thanh quát khẽ, thân hình hắn đột ngột đằng không mà, như đạp trên cơn gió, né tránh từng luồng kiếm

ảnh...

Kiếm khí mất đi mục tiêu, đem mặt đất cắt thành từng mãnh, khe sâu hun hút tối đen như mực...

Nhìn tình cảnh này, Cố Hủ sắc mặt càng thêm ngưng trọng, nhưng tham lam trong lòng lại mãnh liệt tăng lên...

Hắn biết, nữ nhân kia tu vi thấp hơn mình, dựa vào Tử Mộc Kiếm mới có uy lực kinh khủng như thế...

Mộc Tử Âm không cho đối phương cơ hội suy nghĩ, hai chân vừa động, thân hình đã cấp tốc tiếp cận, miệng thơm khế mở:

“Hồ Điệp Áp Sát"

Thân thể nàng uyển chuyển biến mất, một lần nữa xuất hiện đã như Hồ Điệp ngự hoa, Tử Mộc Kiếm lóe lên, hướng đỉnh đầu Cố Hủ chém đến...

“Nằm mơ”

Cố Hủ cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay đưa lên ngăn chặn... Keng

Hai thanh kiếm rốt cuộc trực tiếp va chạm, sắc mặt Cố Hủ đại biến...

Chỉ thấy trường kiếm của hắn gãy đôi, mà Tử Mộc Kiếm vẫn bá đạo hướng xuống đầu mình...

Phải biết trường kiếm trong tay hắn là một kiện Địa Cấp Trung Phẩm pháp bảo a...

Âm thanh xé rách không gian liên tục vang lên, tử sắc kiếm ảnh phô thiên cái địa phủ kính đường lui của kẻ đối diệt

Đã quá muộn để né tránh, Cố Hủ hai mắt ngập tràn tơ máu, vô tận phong hệ linh lực ngưng tụ nơi lòng bàn tay, hướng Tử Mộc Kiếm đón lấy...

“AAAAAAAAAAAAA”


Tiếng hét thảm vang vọng khắp toàn thành, một cánh tay bị chẻ dọc như mía, tách ngang làm hai phần, lơ lửng trên bả vai Cố Hủ...

€ó thể nhìn thấy một cách rõ ràng, xương cốt của hắn cũng bị chẻ đôi...

Đau đớn không muốn sống liên tục truyền về, khiến Cố Hủ cắn răng quyết tâm...

Hắn cố nén toàn thân đau đớn, một tay còn lại ngưng tụ Phong Linh Lực thành đao, dứt khoát chặt bỏ...

Cánh tay bị chẻ đôi rơi xuống đất, Cố Hủ muốn dùng linh lực phong bế vết thương...

Tí tách tí tách...

Máu huyết vẫn tiếp tục chảy dài, Cố Hủ gương mặt già nua đại biến, dữ tợn gầm thét nói:

“Sao ta không thể cầm máu? Khốn Kiếp!”

Mộc Tử Âm nhìn một màn này, trong lòng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài...

Nàng vạn phần không ngờ khả năng “Vết Thương Sâu” do Tử Mộc Kiếm gây ra lại kinh khủng như vậy, dù là Linh Lực hùng hậu của Hóa Thần vẫn không thể tạm thời phong tỏa thương thế nó mang lại...

“Ngươi có thể đi chết” Mộc Tử Âm nhàn nhạt cười, thành thục như nàng đương nhiên không có chuyện nương tay với kẻ địch...

“Hồ Điệp Kiếm Pháp thức thứ ba”

Ánh mắt của nàng đột ngột trở nên đen láy, trước vẻ mặt kinh ngạc của Cố Hủ, nữ nhân kia huy động trường kiếm...

Mỗi một tia kiếm khí phát ra, kết hợp với Mộc linh lực gia trì, chỉ thoáng chốc. đã hình thành một con Tử Sắc Hồ Điệp...

Càng ngày càng nhiều, Hồ Điệp không biết lúc nào đã bao phủ cả bầu trời, chúng nó như đang khiêu vũ trong đêm...

Bình Luận (0)
Comment