Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 206

“Ta phát hiện ngươi có Pháp Bảo chứa được người sống nha, có đại lợi ích trước mắt lại không biết thu!”

“Đại lợi ích gì?” Lạc Thần quả nhiên cảm thấy hứng thú...

“Mau cầu ta, sẽ nói cho ngươi” Băng Lam Tịch đảo khách thành chủ hài hước nhìn hắn...

Lạc Thần lườm nàng, trong lòng hỏi thăm Kim Nhi...

Quả nhiên Kim Nhi không làm hắn thất vọng, chỉ nghe nàng nói:

“Các thế lực tu chân thường chọn nơi có mỏ Linh Thạch để xây dựng trụ sở, vì thế linh khí đồi giàu hơn các nơi khác, Thanh Vân Tông là Thất Cấp thế lực, đương nhiên sẽ không ngoại lệ, nơi này có ba mỏ Linh Thạch Cực Phẩm, nếu công tử thu

vào Linh Giới Châu, cường độ linh khí bên trong sẽ gia tăng rất nhiều”

Lạc Thần càng nghe càng thích thú, mặc kệ Băng Lam Tịch đứng bên cạnh, bắt đầu dò tìm các mỏ Linh Mạch...

“Tên này sao đột nhiên biết được?!” Băng Lam Tịch nhìn bộ dạng của Lạc Thần tức giận đến dậm chân...

Lạc Thần bỏ một ngày công sức, rốt cuộc tìm được ba mỏ Linh Thạch nằm rãi rác trên Thanh Vân Sơn, sau quá trình gian nan đào bới, thành công thu chúng vào Linh Giới Châu...

Lạc Thần thân là chủ nhân của Linh Giới Châu, đương nhiên nhận ra cường độ Linh Khí bên trong đang gia tăng nhanh chóng, đã gấp 6 lần bên ngoài, và vẫn

còn dấu hiệu gia tăng...

“Quả nhiên không phải tự nhiên mà Thất Cấp tu chân thế lực có thể nuôi nhiều đệ tử như vậy” Lạc Thần âm thầm cảm thán...

“Không chia ta một nữa sao?” Băng Lam Tịch xòe tay...

“Do ta tự tìm được, liên quan gì đến ngươi?” Lạc Thần bắt đầu keo kiệt...

“Hừ, của nam sủng ta chính là của ta!” Băng Lam Tịch chống nạnh...

“Được rồi đừng nam sủng nam sủng dễ nghe như vậy, nói đi, ngươi là ai? tiếp cận ta có mục đích gì? Nể tình ngươi giúp ta lần này, cần ta làm gì cứ việc mở

miệng!”

Lạc Thần quyết định lật bài, hắn không thích một mối quan hệ không rõ ràng như vậy, ngay cả tên và diện mạo của nàng cũng chưa biết...

Băng Lam Tịch trầm mặt, đôi mắt đẹp hấp háy nhìn hắn, hiển nhiên đang lựa lời để nói...

“Lạc Thần! Ta muốn...” Nàng mấp máy môi...

“Tịch tỷ tỷ, sao nàng lại ở đây với vô danh tiểu tốt? Không nói để ta hộ tống nàng!”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Băng Lam Tịch nói chưa hết câu, một âm thanh bất chợt vang lên khiến sắc mặt nàng thoáng cau lại, trong mắt xuất hiện một tia chán ghét...

Chỉ thấy hư không cấp tốc nứt ra, bên trong bước ra một nam tử anh tuấn tầm 30 tuổi, tóc lam lạnh giá tung bay, thân hình cao thẳng, gương mặt góc cạnh...

Nam tử vừa xuất hiện ân cần nhìn Băng Lam Tịch, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Lạc Thần một cái...

“Lâm Khánh! Ai cho ngươi bám theo ta?” Băng Lam Tịch sắc mặt đột ngột lạnh như băng, bộ dạng khác hẳn lúc ở cùng Lạc Thần...

“Tịch tỷ rời đi Đế Quốc một mình quá mức nguy hiểm, sao không nói một tiếng để ta hộ tống?” Nam tử gọi Lâm Khánh vẫn bộ dáng ân cần...

“Chúng ta rất thân sao? Đừng gọi ta Tịch tỷ, nghe thật buồn nôn!” Băng Lam Tịch lạnh giọng nói...

“Tại Đế Quốc ta nhiều lần muốn gặp tỷ nhưng không được, nào ngờ tỷ lại bí mật rời khỏi Đế Quốc để gặp mặt hàng này sao?” Lâm Khánh cười nhạt một tiếng, cao cao tại thượng nhìn xuống Lạc Thần...

“Đủ rồi!" Băng Lam Tịch quát một tiếng nói tiếp: “Ta gặp ai không cần ngươi quan tâm, đừng tưởng phụ thân ngươi leo lên ghế Tể Tướng thì có thể quản

chuyện của ta, mau rời đi, ở đây không chào đón ngươi!”

Lạc Thần ánh mắt lấp lóe, trong lòng thầm nghĩ: “Đế Quốc? Tể tưởng? Cái quỷ gì?”

Lâm Khánh vẫn cười cười, không hề có một chút xấu hổ, ôn hòa nói: “Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, Tịch tỷ sao lại lạnh lùng như vậy?”

“Ai lớn lên cùng ngươi? Chó săn của Nhị Hoàng Huynh mà thôi, biến đi!” Băng Lam Tịch chính thức trở mặt...

“Tịch tỷ, ngươi nên khách khí một chút, ta dù gì cũng là nhân vật xếp thứ 64 trên Hoàng Kim Bảng” Lâm Khánh rốt cuộc bị chạm đến lòng tự ái, trầm giọng nói...

“Liên quan gì đến ta? Đừng để ta nhắc lại lần nữa, cút đi!” Băng Lam Tịch chán ghét xua tay...

“Ngươi...” Lâm Khánh bị chọc giận muốn ra tay, bất quá nghĩ đến thân phận của nàng, cho hắn tám lá gan cũng không dám...

Thẹn quá hóa giận, Lâm Khánh chuyển lực chú ý sang Lạc Thần gắn từng chữ nói:

“Tiểu tử, đừng mơ trèo lên cành cây cao, cóc ghẻ mãi mãi không thể sánh vai cùng phượng hoàng”

Lạc Thần không nói gì, chỉ nhìn hắn cười quỷ dị một cái, sau đó trước ánh mắt bất ngờ của đối phương, hắn kéo Băng Lam Tịch vào lồng ngực...

'Trước sự ngỡ ngàng của hai người, Lạc Thần bá đạo kéo xuống khăn che mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, hắn bất chợt hướng đôi môi đỏ rực kia hôn

mạnh xuống...

“Ưm” Băng Lam Tịch toàn thân rung lên, mắt đẹp trợn tròn nhìn người này đột ngột đoạt đi nụ hôn đầu của nàng...

Hơn nữa còn là trước mặt người khác...

“Hắn thật bá đạo, có khí khái nam nhân” Băng Lam Tịch trái tim đập thình thịt.

“Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết?!” Lâm Khánh nhìn tình cảnh này, chỉ cảm thấy đây là cả đời sỉ nhục, tức giận gầm lên một tiếng...

Luyện Hư Sơ Kỳ tu vi cuồn cuộn mà ra, một tay hướng Lạc Thần vỗ xuống, uy lực khiến hư không rung rẩy...

Hai âm thanh cùng lúc vang lên, Lạc Thần phải thi triển liên tục hai lần Tốc Biến để né tránh một kích của Luyện Hư Kỳ...

Tách ra bờ môi đỏ hồng của mỹ nhân, Lạc Thần trêu chọc nhìn nàng một cái, lúc này hướng Lâm Khánh ung dung nhả ra từng chữ một cách khiêu khích:

“Cóc ghẻ ăn thịt Phượng Hoàng thì sao? Phượng Hoàng còn chưa có ý kiến, nào đến lượt chó theo đuôi như ngươi sủa bậy?”

Bình Luận (0)
Comment