Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 212

Không kịp phản ứng, Lâm Khánh thành công bị đấm vào gương mặt, phụn ra một ngụm máu tươi, quai hàm như bị sứt mẻ...

Mộc Hình Quyền thế công vẫn không giảm...

Lần này Lâm Khánh đã kịp thời đề phòng, Kinh Lôi Mâu không lùi mà tiến, đâm thẳng vào nấm tay Lạc Thần...

ẦM... 'Va chạm kịch liệt diễn ra, Dị Mộc hấp thụ phần lớn Lôi Đình trong công kích của Kinh Lôi Mâu, tuy nhiên cuối cùng vẫn thành công bị xuyên thấu, đầu Mâu

quẹt ngang cánh tay Lạc Thần, để lại một vết thương dài...

“Không hổ là Lôi Linh Căn, sức công phá thật mạnh, dù là Dị Mộc vẫn chịu không nổi!” Lạc Thần thầm nghĩa...

Tam Chuyển Thể Tu Vận Chuyển, khả năng hồi phục nhanh chóng, vết thương của hắn từ từ khép lại...


“Haha, chết đi!” Lâm Khánh gặp mình thành công đánh trúng đối thủ, cười lớn một tiếng tiếp tục đâm tới...

Tốc...

Nhìn Lôi Mâu bá đạo sắc bén, Lạc Thần thi triển tốc biến, thân hình xuất hiện sau lưng Lâm Khánh...

“Đại Hồng Cước!”

Một chân đạp mạnh vào lưng đối phương...

Keng...

Cước lực va chạm Kinh Lôi Giáp, lực đạo ma sát sinh ra tia lửa...

Lâm Khánh không bị thương nhưng vẫn bị đạp bay một đoạn, cắm đầu xuống đất...

“Khốn kiếp! Đây rốt cuộc là thân pháp gì?” Lâm Khánh trong lòng khiếp sợ, Lôi Ảnh Bộ của hắn chính là Địa Cấp Cực

Phẩm thân pháp, khi triển khai có tốc độ sánh ngang sấm sét, nhưng vẫn bị thân pháp quỷ dị của Lạc Thần bỏ xa...

Trong lúc nhất thời, ghen ghét và tham lam trong lòng ngực dâng lên dữ dội... Nếu hắn giết được người này, chiếm hết tất cả thủ đoạn trên thân hắn, Lâm Khánh tự tin mình có thể nhanh chóng leo lên mười vị trí nữa trên Hoàng Kim

Bảng...

“Bất quá kẻ này rốt cuộc là ai đây?” Lâm Khánh có một chút kiêng ky, hắn không tin người như Lạc Thần sẽ có thân phận bình thường...

Được đích thân Băng Lam Tịch rời Đế Quốc theo đuổi, lại sở hữu nhiều thủ đoạn kinh khủng như vậy sao có thể là người tâm thường?


“Ngươi rốt cuộc là ai?!” Lâm Khánh nhìn Lạc Thần nghiêm nghị hỏi...

“Hừ, kẻ thua cuộc lại bất tính không có tư cách biết!” Lạc Thần cười khẩy một tiếng...

“Ngươi...” Lâm Khánh bị chọt ngay chỗ đau, lên cơn tức giận quát:

“Ta sẽ đánh cho ngươi nói! Kinh Lôi Nhất Kích!”

Kinh Lôi Mâu đưa lên trời cao, chỉ thoáng chốc, vô số lôi đình chóp động, Lâm Khánh phi thân mà lên, nắm chặt chui mâu, bàn tay đưa về phía sau vận sức...

Hướng ngay đầu Lạc Thần phóng Mâu bay tới... Kinh Lôi Mâu phá không mà bay... Âm Ầm Ầm...

Xung quanh trường mâu, Lôi Đình lập lòe dữ dội, như thiên kiếp hàng thế, không khí như bị xé nát...

Cảm ứng được Kinh Lôi Mâu đã khóa chặt lấy mình, chỉ sợ muốn né tránh cũng không được, Lạc Thần lẩm bẩm nói:

“Con bà nó, không có vũ khí đánh thật thiệt thòi, xem ra sau lần này phải tìm một thanh”

ÒM...

Ý niệm vừa động, Mộc Quy thình lình xuất hiện, Lạc Thần nhanh nhẹn núp sau mai rùa...

Mà cùng lúc đó, Kinh Lôi Mâu đã phá không mà đến, mang theo vô tận lôi đình, đâm thẳng vào Mộc Quy...

ĐOÀNG...

Bình Luận (0)
Comment