Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 231

Trước vô vàn lá trúc quỷ dị, máu huyết từ Huyết Linh Trảo nhanh chóng bị thôn phê...

Nấm đấm của Huyết Sát Cương Thi bị đẩy lùi, xuất hiện không ít vết sẹo...

Rống...

Cương Thi gầm lên tức giận, Ngũ Chuyển Thể Tu như nó đương nhiên không bị thương quá nhiều, nấm đấm giơ cao, điên cuồng lao tới người vừa ngăn cản nó...

“Hồ Điệp Áp Sát!”

Lại một âm thanh khác xuất hiện giữa không trung, tử sắc kiếm ảnh lóe lên đầy mãnh liệt...

Phốc... Một cái đầu lâu tung bay, Huyết Sát Cương Thi ầm ầm ngã xuống... Đến khi chết nó vẫn không biết đau đớn là như thế nào...

Nó vốn là khôi lỗi không có trí tuệ, đương nhiên không cảm nhận được gì...


Nhưng Huyết Dịch thì lại khác... Gương mặt hắn lúc này như thấy quỷ nhìn ba thân ảnh vừa xuất hiện phá vỡ toàn bộ nhân sinh của hắn, như đem lại cơn ác mộng kinh hoàng cho hắn...

Áo choàng đen tung bay trong gió, mặt nạ hình mặt người đang khóc nhưng không có nước mắt che phủ diện mạo...

Quỷ dị và thâm trầm đến cực điểm...

Trong lòng một người áo choàng đen, Hoa Ngọc Phượng mở lấy đôi mắt to tròn nhìn châm chầm người vừa cứu mình...

Nàng rõ ràng có thể ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người đối phương...

Trong lúc nhất thời, Hoa Ngọc Phượng quên mất cả việc cảm ơn cứu mạng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

“Nữ nhân sao?”

Người áo đen phát hiện Hoa Ngọc Phượng nhìn châm chầm mình, đưa tay vứt mạnh...

Thân thể Hoa Ngọc Phượng bay lên không trung, rơi đúng vị trí đám nữ đệ tử Bách Hoa Tông...

“Khốn kiếp! Các ngươi là ai? Biết mình vừa chọc đến ai không? Huyết Linh Tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Huyết Dịch cố nén sợ hãi, nhìn ba người thần bí áo đen lớn tiếng uy hiếp...

Ba người áo đen thoáng nhìn nhau gật đầu, một người trong số đó đột nhiên biến mất...

Tử sắc Mộc Kiếm xuất hiện... Phốc...

Một cột máu tươi phóng mạnh lên cao, cái đầu Huyết Dịch bay một vòng mới rơi xuống đất...

Gương mặt hắn còn tràn ngập cảm giác mê mang khó hiểu... Hiển nhiên trước khi chết, vẫn không hiểu vì sao đối phương không sợ Huyết Linh Tông, dám


dứt khoác ra tay với mình...

Ực...

Đệ tử Bách Hoa Tông nuốt nước miếng cái ực, cả đám bảo vệ xung quanh Hoa Ngọc Phượng, đề phòng nhìn ba người thần bí áo đen kia...

“Các ngươi muốn gì?” Một nữ đệ tử sợ hãi rung cầm cập dò hỏi, ba người này sát phạt quyết đoán quá mức kinh khủng...

“Đừng vô lễ, là họ cứu mạng chúng ta!” Hoa Ngọc Phượng khoát tay, hướng ba người áo đen cung kính cúi đầu:

“Ngọc Phượng đa tạ ba vị cao nhân cứu mạng! Ngày sau nhất định báo đáp thỏa đáng!”

“Không cần thiết, chỉ cần là người Bách Hoa Tông, sẽ là bằng hữu của chúng tal” Một người trong đó khàn khàn nói, không nghe ra nam nữ...

“Bằng hữu?” Hoa Ngọc Phượng nghỉ hoặc cau mày...

“Các ngươi có thể đi, thay mặt chúng ta gửi lời hỏi thăm Yên Sương Nhi!” Một người khác nhàn nhạt xua tay...

“Tam muội?” Hoa Ngọc Phượng trừng to mắt, hiển nhiên không hiểu Sương Nhi nhà mình có bằng hữu cường đại như vậy bao giờ...

“Chúng ta cáo từi Ba người áo đen muốn phi thân rời đi...

“Xin lỗi! Không biết có thể để lại chút ít đầu mối, ta còn hướng Tông Môn và 'Tam Muội bàn giao!” Hoa Ngọc Phượng gọi với theo...

Ba thân ảnh áo đen trên không trung thoáng dừng lại, theo sau đó một âm thanh tự hào từ tận linh hồn vang lên trong không gian tĩnh lặng:

“Chúng ta...là người của Hậu Cungl!!”

Bình Luận (0)
Comment