“Nam nhân của muội?” Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng ánh mắt trợn tròn, hai gương mặt tuyệt mỹ ngơ ngác nhìn nhau, vẫn chưa kịp định thần vì câu trả lời này...
Các nàng và Yên Sương Nhi là đệ tử cùng một thế hệ, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đối với tính cách của vị sư muội này hiểu rõ vô cùng...
Có thể nói là bề ngoài lúc nào cũng ôn nhu hòa đồng nhưng nội tâm lại cao. ngạo không kém bất kỳ ai, khi chưa thành Thánh Nữ đã từng có không ít thiên tài nổi bật của các thế lực lân cận đến tận tông môn ngỏ ý kết giao, nhưng đều bị nàng khéo léo từ chối...
Hôm nay lại đột ngột nói mình có nam nhân, chuyện này chẳng khác nào một giấc mộng, quá mức khó tin...
“Cái này...hắn là ai? Người của thế lực nào nha?” Tô Mị tò mò như một tiểu bảo bảo, không ngừng luyên thuyên đôi môi kiều diễm hỏi...
“Chàng là tán tu mà thôi!” Yên Sương Nhi thản nhiên cười nói...
“Muội không đùa?” Hoa Ngọc Phượng cau mày, một thánh nữ nếu lập gia đình, sẽ mất đi tư cách cạnh tranh vị trí Tông Chủ, mặc dù như vậy nàng và Tô Mị chẳng khác nào mất đi một đối thủ, nhưng bọn họ tình cảm rất tốt, không bận tâm chuyện này chút nào...
'Yên Sương Nhi kiên định gật gật đầu...
Hai người Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng liếc nhau, tò mò trong lòng càng thêm mảnh liệt, các nàng không hiểu phải là nam nhân như thế nào mới đủ sức để sư: muội mình hy sinh lớn như vậy...
Đối với lần Khảo Hạch này chờ mong vô cùng...
Ngồi gần đó Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình nghe câu trả lời của Yên Sương Nhị, hai khóe môi nhếch lên đầy hài lòng, không uổng phí tên kia luôn miệng nhắc đến nữ nhân này, quả thật đủ tư cách chung chồng cùng họ...
Đối thoại của Tô Mị ba nàng tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ khiến vô số thiên tài xung quanh nghe rõ từng chữ một, từng đôi mắt trở nên căm phẩn nhìn chằm chằm vào Kính, như muốn tìm ra tên khốn kiếp cướp mất trái tim nữ thần của bọn họ...
“Hai vị tiểu thư, các ngươi sao lại đến đây?” Mà trong lúc đám người còn suy. tư lời nói của Yên Sương Nhi, một giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên...
Hai tên thanh niên ngự không mà đến, áo bào đỏ rực tung bay, hạ xuống bên cạnh tỷ muội hai người Diễm Hồng Liên...
Đây là hai thanh niên có mái tóc màu đỏ như lửa, trên thân mặc áo có thêu lấy một chữ Diễm, một tên có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ, một tên không nhìn rõ tu vi, khí thế toàn thân thu liễm như người bình thường...
Nếu Lạc Thần có mặt ở đây, sẽ nhận ra tên có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ chính là Diễm Dương mà hắn từng gặp mặt tại Đấu Thú Trường và tham gia Đấu giá hội tại Linh Vũ Thành...
Mà người còn lại mày kiếm mắt sáng, diện mạo phi phàm, hơi thở nóng rực lan tràn ra bốn phía, tràn đầy khí thế...
Kẻ này là Diễm Nhật, thiên tài tuyệt đỉnh của Diễm gia, tại gia tộc địa vị chỉ kém Diễm Hồng Liên một chút mà thôi...bởi phụ thân của hắn chính là Diễm gia Đại trưởng lão...
Diễm Nhật đã 50 tuổi, có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ, so với Mộc Tử Âm còn thiên tài hơn một chút...
Với thiên phú và tuổi tác của hắn, lẽ ra phải gia nhập Thánh Linh Học Phủ sớm hơn từ những lần chiêu sinh trước, nhưng tên này lại chai lỳ quyết tâm chờ Diễm Hồng Liên lớn lên để cùng nàng nhập học...
Diễm Nhật dã tâm lớn vô cùng, muốn cưới con gái gia chủ, vì thế kiên trì theo. đuôi Diễm Hồng Liên khi nàng còn bé!
Một gia tộc có vô vàn trực hệ, bất kể là Diễm Dương hay Diễm Nhật đều là họ hàng đã cách xa ba đời của hai nữ, vì thế luôn xem các nàng như thê tử lý tưởng, muốn chỉnh phục hai vị công chúa này...
Nếu thành công kết hôn cùng hai nàng, địa vị của bọn họ sẽ lập tức tăng mạnh, thậm chí ngày sau có cơ hội kế thừa vị trí gia chủ...
Đối tượng của Diễm Dương đương nhiên là Diễm Điệp Tình, còn Diễm Nhật luôn khao khác chinh phục Diễm Hồng Liên...
Hai người bọn hắn cũng là thiên tài thông qua danh ngạch tiến vào Học Phủ lần này, dù sao thì Diễm gia là Bát Cấp thế lực, có tận bốn danh ngạch...
“Âm hồn bất tan!” Nhìn hai kẻ vừa đến, Diễm gia hai tỷ muội hừ một tiếng, trong mắt xuất hiện vẻ chán chường...
Hai tên này như hai cái đuôi bám lấy các nàng, từ gia tộc đến tận Học Phủ, quả thật chán ghét đến cực điểm...
Từ nhỏ lớn lên trong cùng một thế lực, đối với tính cách của Diễm Dương và Diễm Nhật hai nàng rõ ràng mồn một, hung hăng càn quấy không xem ai ra gì, rất
thích thể hiện sự ưu việt trước mặt người không bằng bọn hắn...
Tại thế giới mạnh được yếu thua, điều đó cũng không có gì là sai, chẳng qua không thể khiến hai nữ có hảo cảm...
Hơn nữa vì quá hiểu bọn hắn, mà hai nữ cùng lắm chỉ có thể xem Diễm Nhật hai người như đồng tộc mà thôi, muốn tiến xa hơn đó là điều không thể...
“Chúng ta đi đâu cần báo cáo với hai ngươi sao?” Diễm Điệp Tình đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn, bĩu môi nói...
Mà Diễm Hồng Liên khoanh hai tay trước ngực, chẳng buồn trả lời...
Trước thái độ của hai nàng, Diễm Nhật và Diễm Dương tập mãi thành quen, cũng không cảm thấy tức giận, mỉm cười nói: