Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 330

Tầng thứ 60, áp lực của cổ khí thế Luyện Hư Kỳ đem lại, khiến Lạc Thần cũng cảm thấy một tia trầm trọng...

'Tứ nữ căn chặt môi đỏ mọng, mồ hôi chảy dài, gò má nhợt nhạt, bước chân

“Lão công, chàng đi trước đi! chúng thiếp sẽ đuổi kịp...” Mộc Tử Âm thở dốc lên tiếng...

Nàng biết với khả năng chịu đựng của Lạc Thần, đã sớm có thể tiến xa hơn... chẳng qua vì muốn chờ đợi mấy người các nàng, nên mới thả chậm tốc độ...

“Đúng vậy, bọn thiếp có thể tự lo, chàng đi trước đi!” Lý Trúc Loan cố gắng cười nói, chỉ là gương mặt nàng lúc này cười chẳng khác gì khóc cả...

Hai người Liễu Thi Cầm và Bạch Tố Mai gật mạnh đầu, hiển nhiên chấp nhận ý kiến của các nàng...

“Ngốc gì vậy! Phu thê chúng ta cùng đi...” Lạc Thần lên tiếng mắng chửi, chỉ là trong lòng như được sưởi ấm, càng yêu thương mấy bà vợ mình...

“Nhưng mà...” Tứ nữ cắn cắn môi, đè ép cảm giác khó chịu trong cơ thể, chậm chân bước tiếp...

“Không có nhưng gì cả! Đợi đến tầng 69, ta sẽ nghe lời các nàng!” Lạc Thần gật đầu nói...

Chúng nữ nhìn nhau, hiểu rõ tính cách của nam nhân nhà mình, không dài dòng nữa, cả đám nắm lấy tay nhau, bước lên từng bậc thang một...


Hộc...hộc...hộc...

Vô số âm thanh thở dốc vang lên, mồ hôi cả đám thí sinh đã ướt sủng vách núi, có tên vừa đạp đến tầng 60, không thích ứng nổi với khí thế của Luyện Hư Kỳ, lục phủ ngũ tạng quay cuồng...bất tĩnh nhân sự...

Càng lên cao, người bị loại ngày một nhiều hơn...

Thiếu nữ Tuyền nhi cũng dậm chân đến tầng 60, cơ thể nàng bị ép hơi chùn xuống...

Hiển nhiên cũng không dễ chịu gì, chỉ là đôi mắt lấp lánh như sao đêm kia vẫn tràn ngập ý chí, khát khao nhìn về tầng cao nhất của ngọn núi...

Bàn chân nhỏ nhắn từng chút một, từng chút một kiên định đi tới...

Khăn lụa che mặt đã sớm ướt đẩm vì mồ hôi, dính chặt trên mặt gây khó chịu vô cùng...

Tuyền nhi cắn răng, bàn tay trắng nõn nắm lấy khăn mặt vứt bỏ... “Đẹp quái” Chỉ trong khoảng khắc đó, toàn trường bất ngờ thốt lên một tiếng...

Tóc đen tuyền tung bay trong gió, vầng trán trơn bóng nhẫn nhụi như ngọc, mắt sáng như sao đêm, mũi quỳnh nhỏ nhắn cao thẳng, gương mặt trái xoan, gò má lúm đồng tiền, bờ môi hồng nhuận chúm chím, như đóa hoa tươi thắm gợi người khác muốn nhấm nháp một ngụm...

Vẻ đẹp đài các như tiểu thư con nhà gia giáo, lại ẩn chứa một ý chí chấp nhất kiên cường của cường giả cần có trong ánh mắt, quả thật cuốn hút vô số ánh nhìn...

So về nhan sắc, nàng không kém cạnh Lý Trúc Loan hay Bạch Tố Mai, chỉ là thân thể vẫn trùm trong từng làn áo rộng, không mặc lấy y phục đẹp đễ như: chúng nữ, vì thế nhìn qua có phần thua chị kém em...

Thiếu nữ Tuyền nhi hiển nhiên không có thời gian quan tâm đến ánh nhìn của kẻ khác, đôi môi hồng cắn chặt, tràn đầy quyết tâm bước tiếp...

'Theo ép bức ngày một tăng lên, chặn đường từ tầng 60 đến 69 dài như một thập kỷ...

“Nén nhan thứ hai đã hết, tiếp tục là nén thứ ba!” Lão Thất lên tiếng thông báo...

Hắn vừa dứt lời...

“Hừ”

Bốn âm thanh kiều diễm mệt mỏi cất lên, tầng 69 không ngờ chứa đựng áp bách tương đương với Luyện Hư Hậu Kỳ rồi...

Lạc Thần và tứ nữ thành công đặt chân đến nơi này, đủ điều kiện vượt qua ải thứ 2...

Sau lưng bọn hắn, còn 2000 người vẫn kiên trì cố gắng, mặc dù có kẻ vừa đi vừa hộc máu, nhưng khát vọng được gia nhập Học Phủ không làm bọn hắn chùn chân...


Tuyền nhi bám sát nhóm người Lạc Thần, rốt cuộc đuổi kịp bước tiến của bọn họ...

Sau lưng nàng là vài tên thanh niên, cũng là những kẻ có độ Tinh Khiết đến tám thành...

Có thể thấy thiên hạ anh tài nhiều vô số, không riêng những kẻ có thế lực cường đại...

Lạc Thần cảm giác đôi chân mỏi nhừ trên nền tảng áp lực, phải vận chuyển Thể Tu lực lượng kháng cự, không quan tâm cho lắm, tự hào nhìn qua chúng nữ ân cần hỏi:

“Không sao chứ? Có muốn cùng ta đi tiếp không?”

“Hờ hờ, chàng...chàng đi đi, bọn thiếp cổ vũ chàng là được!” Bạch Tố Mai vừa thở dốc vừa nói...

“Đúng vậy, đủ điều kiện nhập Học Phủ rồi, đi tiếp làm gì cho mệt!” Lý Trúc Loan lè lưỡi nghịch ngợm, má đào đỏ hồng...

“Cố lên! nam nhân của chúng ta!” Mộc Tử Âm nhoẻn miệng cười...

“Đừng quá ép mình, an toàn của ngươi là trên hết!” Liễu Thi Câm cẩn thận dặn dò...

Lạc Thần mỉm cười, hắn sao có thể không rõ các nàng?

Đạt đến tầng 69, các nàng quả thật thấm mệt, nhưng đây chưa phải giới hạn thật sự của các nàng, hắn tin chắc rằng, nếu chúng nữ vẫn tiếp tục đi tiếp, ít nhất phải đạt đến trên dưới tầng 80...

Chẳng qua là thời gian còn lại không nhiều, các nàng không muốn liên lụy bước tiến của hắn, vì lẽ đó chấp nhận hy sinh thầm lặng, dừng chân ở tầng 69, đủ điều kiện gia nhập Học Phủ mà thôi...

Lạc Thần xoay người lại, nhìn số lượng tu sĩ vẫn kiên trì leo núi, mục tiêu của rất nhiều người lúc này chỉ là tầng 69, đối với tầng 99 đã triệt để hết hy vọng... bởi vì không phải ai cũng đủ khả năng có ý đồ nhận truyền thừa của Độ Kiếp Kỳ...

“Ta nghe các nàng, ngoan ngoãn ngồi ở đây nhìn ta thể hiện!” Lạc Thần tự tin vỗ vỗ ngực, lần lượt đỡ các nàng ngồi xuống bậc thang 69...

“Đi đi...” Chúng nữ mỉm cười nhìn hắn...

Lạc Thần gật đầu, bàn chân hướng về trước một bước, rốt cuộc đạp lên tâng 70...

“Áp lực tương đương khí thế của Luyện Hư Viên Mãn sao?” Hắn nhếch môi thầm nghĩ...

“Ồ? Có người còn vượt qua ta?”

Bình Luận (0)
Comment