Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 341

Hiển nhiên ba nàng tin tưởng hắn có một vị sư phụ lợi hại nào đó, những thứ này bất phàm này là sư phụ cho hắn...

Đối với chuyện này Lạc Thần chỉ có thể bất đắc dĩ âm thầm xin lỗi, vì an toàn của hắn và các nàng, chuyện Hệ Thống không thể tiết lộ được...

“Được rồi, tỷ muội bọn thiếp sẽ tự chọn Cung Điện, không làm phiền đến chàng nữa!” Diễm Hồng Liên không sao cả khoác tay, nắm lấy Diễm Điệp Tình xoay người rời đi...

'Yên Sương Nhi nhìn tình cảnh này, trái tim âm thầm cảm động, với sự thông tuệ như nàng sao có thể không hiểu đối phương muốn nhường không gian cho. nàng và hắn?

Lạc Thần cũng chỉ có thể áy náy nhìn theo bóng lưng hai nữ, thầm thề cả đời này phải mang lại hạnh phúc cho tất cả các nàng...

Hắn cũng không yêu cầu hai nàng ở lại, quan hệ giữa ba nữ chưa đến mức thân mật như thế, nếu đòi hỏi chẳng khác nào ép buộc các nàng...

“Bảo bối! Nàng thích cung điện nào?” Lạc Thần năm lấy bàn tay Yên Sương Nhi, ân cần hỏi...

'Yên Sương Nhi trái tim khẽ rung lên, không còn người khác khiến nàng không tiếp tục nhẫn nhịn nỗi nhớ nhung nữa, tựa đầu vào lòng ngực hắn, tham lam hít thở khí tức của hắn...

Môi anh đào khẽ mở, diệu dàng nói:

“Chàng chọn cho thiếp đi! Chỉ cần là nhà của chúng ta, dù chỉ là lầu tranh thiếp đều thích, huống hồ nơi này toàn Cung Điện xa hoa?”

Lạc Thần bị nàng nói cảm động đến rối tinh rối mù, cuối cùng cũng chọn cho. nàng một Cung Điện thuần màu tuyết trắng, bên ngoài lại có hồ nhỏ chảy róc rách, khung cảnh nên thơ vô cùng...

“Nó sẽ là Sương Nhi Cung, sau này là nhà của nàng!” Lạc Thần cười nói...giao Lệnh Bài truyền tống và nêu công dụng cho nàng rõ ràng...

“Vào trong xem đi chàng!” Yên Sương Nhi hạnh phúc dạt dào, khoác tay hắn tình cảm tiến vào...

Đại môn đóng lại...

Bên trong có không gian hết sức không rãi, tiện nghi đầy đủ, có gương đồng, có chăn nệm, tất cả đều là loại tốt nhất, lại thêm một hương thơm thoang thoảng thư thái dễ chịu...

“Bảo bối, ta có quà tặng cho nàng!” Lạc Thần xoay người nàng lại, nhìn vào đôi mắt lam xinh đẹp cười cười...

“Chàng lại làm thiếp hồi hợp!” Yên Sương Nhi mỉm cười...

Trước ánh mắt mong chờ của Yên Sương Nhị, trong tay Lạc Thần xuất hiện một kiện y phục tuyệt mỹ, trong khoảng khắc đó, đôi mắt nàng sáng rực lên...

Y phục lộng lẫy tỏa ra thất thải hào quang, chất vải trơn mịn co giãn, lại thiết kế như cung trang của quý phi, là nữ tử sẽ không thể kháng cự sức hấp dẫn của nó...

Nghê Thường Vũ Y: Được may từ nguyên liệu quý hiếm Thất Thải Tơ Tâm, Địa cấp trung phẩm y phục, khả năng phòng ngự đa thuộc tính đối với Hóa Thần Kỳ tu

sĩ công kích trở xuống

Thứ này Lạc Thần mua từ lâu, vẫn luôn để trong không gian, quyết tâm dành riêng cho Sương Nhi của hắn...

“Thích không nàng?” Lạc Thần cười hỏi...

“Thiếp thích lắm...” Yên Sương Nhi nhoẻn miệng cười, mắt to tròn ánh từng tia thỏa mãn...

“Ta thay cho nàng nhé!” Lạc Thần ôm vòng theo con kiến, kề sát vành tai nàng thủ thỉ...


“Ưm..” Yên Sương Nhi xấu hổ nhẹ ưm một tiếng...

Thời gian hai năm luôn tưởng niệm hắn, bọn họ đã là vợ chồng, thân thể nàng cũng là của hắn từ lâu...

Lạc Thần động tác hết sức ôn nhu, bàn tay nhẹ nhàng tháo bỏ từng lớp y phục trên thân thể nàng...

Thanh y rời thân...

Làn da như tuyết bạch lộ ra tám phần mười, phía trên thân thể như ngọc thạch của nàng chỉ còn một áo yếm nhỏ màu trắng chê lắp bộ ngực, giữa hai chân là một tiểu nội khố che lắp bờ mông và u cốc màu mỡ...

Nội y của nàng đều thuần một màu trắng...

Hô hấp Lạc Thần bắt đầu dồn dập, định đưa tay cởi bỏ...

“Chàng không phải muốn thay Y Phục cho thiếp sao?” Yên Sương Nhi liếc mắt...

“Ta muốn nàng bên trong trần truồng, bên ngoài mặc lấy nó, chiều ta nha bảo bối!” Lạc Thần ôm chặt thân thể nàng, hơi thở nóng rực nói...

“Thiếp là của chàng mà, hỏi ý thiếp làm gì?” Yên Sương Nhi cúi đầu, giọng như muỗi kêu...

Lạc Thần rốt cuộc không nhịn được, bàn tay nâng cái cằm cao quý của vị Thánh Nữ Bách Hoa Tông, tình nhân trong mộng của vô số nam tử...

Hướng về đôi môi hồng nhuận của nàng hôn xuống...

“Ưm..”

Một âm thanh rên rỉ vang lên, Yên Sương Nhi cũng đã sớm động tình đến cực hạn, đôi tay như phấn vòng qua cổ hắn, hé mở đôi môi, dâng hiến đầu lưỡi ẩm ướt ngát hương của mình...

Chụt...chụt...chụt...

Bình Luận (0)
Comment