Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 369

Lạc Thần thấy dáng vẻ ủy khuất của Tô Mị, muốn đưa tay lau hết nước mắt trên mặt nàng...

Tô Mị xoay mặt sang nơi khác, không cho hắn chạm vào...

“Ngoan! Nhìn nàng có khác gì con mèo mít ướt không?” Hắn cười trêu nói...

“Không liên quan đến ngươi! Ta lại tát ngươi một cái, chúng ta đường ai nấy đi!” Tô Mị lại giở bài củ, muốn vươn tay tát hắn...

Chỉ là lần này Lạc Thần nắm lấy cổ tay nàng, nhìn vào đôi mắt ngập nước kia thủ thỉ:

“Nếu một cái tát có thể đánh đổi nụ hôn vô giá của nàng, ta tình nguyện bị nàng tát cả đời!”

Tô Mị thân thể rung nhẹ, cười lạnh nói: “Ngươi là dùng cái miệng dẻo này lừa gạt Tam muội và các nàng sao?”

Lạc Thần chân thành nói: “Ta nói thật hay nói dối tự nàng cảm nhận được không phải sao?”


Tô Mị hừ nhẹ: “Tiểu nữ làm sao đủ thủ đoạn nhận ra lời nói của kẻ phong lưu!”

Lạc Thần bất đắc dĩ, nữ nhân đúng là cái quái gì cũng nói được, đành phất cờ trắng đầu hàng: “Xem như ta thua nàng, phải làm sao mới chịu bỏ qua cho ta đây?”

“Thả ta rời đi!” Tô Mị giận dỗi dứt khoác nói...

“Không thể!” Lạc Thần lập tức cự tuyệt...

“Ngươi còn định bắt cóc ta hay sao?” Tô Mị nghiến răng nghiến lợi...

“Nàng nữ nhân một thân một mình, hành tẩu trong bí cảnh này quá mức nguy. hiểm, ta không yên lòng...” Lạc Thần nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng lẩm bẩm, hẳn quả thật lo lắng, huống hồ nếu để nàng xảy ra chuyện, Sương Nhi sẽ không tha cho hắn a...

'Tô Mị vốn định tiếp tục phản bác, bất quá nhìn gương mặt nghiêm túc của Lạc 'Thần, cảm nhận được tâm tình của hắn, trong lòng cũng hưởng thụ cảm giác

được nam nhân quan tâm, im lặng không nói...

Lạc Thần thấy dáng vẻ của Tô Mị, biết nàng đã nguôi giận, vội vàng đánh trống lãng chỉ tay vào đám Ngạc Ngư đang hấp hối:

“Nàng mau hạ thủ để còn nhận điểm tích lũy!”

Tô Mị thấy hắn nghỉ ôm mình, trong lòng hơi mất mát, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, không từ chối ý tốt của hắn, thi triển công kích kết liễu đám Yêu Thú...

Nhìn đám thi thể Yêu Thú, Lạc Thần hồi tưởng lại khoảng thời gian khi mới ra gian hồ, ngày đó hắn nghèo kiết xác, phải thu gom từng cổ thi thể đem bán kiếm

Linh Thạch...

Hiện tại số linh thạch đó trong mắt hắn hoàn toàn không đáng kể, quả là thế sự vô thường a...

“Chúng ta đi!” Lạc Thần kéo tay nàng, tiếp tục di chuyển...

Tô Mị nhìn bàn tay mình bị nắm chặt, lườm hắn một cái, bất quá vẫn ngoan ngoãn đi theo...

Hai ngày sau...

Trước mặt hai người đã là một dãy núi hoang sơ rộng lớn, cũng là địa điểm lý tưởng săn giết Yêu Thú...

Những nơi như vậy số lượng yêu thú thường nhiều hơn các khu vực khác...

Điểm tích lũy của hai người đã vượt quá con số 1000 khá nhiều, bất quá vì đặt mục tiêu Thánh Linh Bảng, tốt nhất là càng nhiều càng tốt...

“Ngươi và tam muội làm sao quen biết?” Tô Mị đột nhiên quay sang hỏi một câu như vậy...

Lạc Thần trong mắt xuất hiện tia nhu tình, nhớ lại thời gian đầu gặp Yên Sương Nhị, tất cả như định mệnh sắp đặt vậy...

Nhìn bộ dạng của hắn, Tô Mị bỗng cảm thấy ngưỡng mộ tam muội của mình...

“Ta và Sương Nhi...” Lạc Thần cũng không giấu, đem mình truyền tống vào đúng lúc Yên Sương Nhi đang bị trọng thương kể lại...

Ngay cả chuyện hắn chủ động chiếm lấy nàng vẫn không ngần ngại thẳng thắng nói ra...

Tô Mị nghe xong, chỉ cảm thấy giữa nam nhân này và tam muội quả thật có duyên phận, mặc dù hắn cướp lấy thân thể nàng, nhưng đồng thời lại là ân nhân

cứu mạng của nàng...

Nhớ đến bộ dáng hạnh phúc của Yên Sương Nhi khi nhắc đến Lạc Thần, nàng cũng không có lý do trách hắn...

Chợt, Lạc Thần nhếch miệng cười thú vị, quay sang Tô Mị nói khẽ: “Phía trước có náo nhiệt, chúng ta đến xem thử một chút!”

Tô Mị gật gật đầu, biết khả năng quan sát của người này vượt xa mình, theo hắn tiến về phía trước...

Bình Luận (0)
Comment