Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 383

Chiến giáp đột ngột dâng lên một tầng lực lượng băng giá, thành công ngăn cản bước tiến của Xuyên Tinh Chỉ, bất quá Băng Dương vẫn bị ép lùi vài chục. bước trên không trung mới đứng vững gót chân...

“Hahaha, nội tình của Cửu Cấp thế lực không phải ngươi có thể hiểu, chiến giáp trên thân ta cũng là một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm pháp bảo tên là Băng Linh Giáp, dù ngươi có Vũ Kỹ cao cấp thì sao? ngươi có thể đánh bại ta?” Băng Dương cười lên ha hả, đưa tay thu hồi Phản Băng Thuẫn

“Cửu cấp quả thật rất giàu, bất quá ta giàu hơn a!” Lạc Thần nhẹ giọng nói một câu...

Trong ánh mắt khiếp sợ của Băng Dương, Giao Vương Kích xuất hiện, giao vương rống lên một tiếng, uy thế của nó khiến thiên địa run lẩy bẩy...

Mà bên ngoài Bí Cảnh, bảy tên chấp sự ngạc nhiên thốt lên: “Thiên Cấp Pháp. Khí?”

Ngay cả bọn hắn, mỗi người cũng chỉ có một kiện Thiên Cấp mà thôi, không nghĩ tới thiếu niên trẻ tuổi này cũng sở hữu...

Mà đám học sinh đã sớm ghen ty đến phát cuồng, Thiên Cấp a, đó luôn là thứ bọn hắn thèm khác...

Lạc Thần không rãnh nói nhảm, đã xuất ra Giao Vương Kích hắn cũng không muốn dây dưa dài dòng, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, thân hình như quỷ mị lúc ẩn lúc hiện, mang theo thế tiến công bá đạo mà đến...


“Làm...làm sao có thể?” Băng Dương khó tin thốt lên một tiếng, bất quá trong giây phút quyết định hắn không dám lơ là, móc ra một thanh Băng Đao có hàn khí bức người, bên trên điêu khắc một tòa băng sơn oai phong giá lạnh...

“Sơn Hàn Đao - Địa Cấp Cực Phẩm Pháp Khí”

Băng Dương nhìn Lạc Thần đang lao tới, chiến ý lăng nhiên, gầm thét vang trời:

“Cực Hàn Trảm Thiên - Thiên Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ” Khí thế trên thân đao ngưng tụ như thành thực chất, bầu trời giá lạnh như đêm đông, tòa băng sơn cấp tốc sáng lên mãnh liệt, Băng Dương tay trái cầm

Phản Băng Thuẫn, tay phải cầm Sơn Hàn Đao, khí thế như một tôn đại tướng...

Theo ý niệm của hắn, nâng cao Sơn Hàn Đao, sức mạnh gia tăng như chưa từng có...

Một đao càn rỡ mang theo sát khí vô biên, chém mạnh xuống thân ảnh đang mãnh liệt lao tới của Lạc Thần...

Đao ảnh cuồng ngạo hung hăng, sức mạnh như có thể trảm phá thiên không, kết hợp với một kiện Pháp Khí mạnh mẽ như Sơn Hàn Đao, kinh khủng dị thường...

Nhờ loại chiêu thức này, mà Băng Dương đánh vượt cấp như ăn cơm bữa... Đáng tiếc đối thủ của hắn lại là Lạc Thần...

Trước một đao kinh người kia, Lạc Thần không lùi mà tiến, Giao Vương Kích ù ù rung động, hắn cao ngạo quát:

“Thiên Quân Kích Pháp - Hoành Tảo Thiên Quân!”

Trường kích trong tay sát phạt đến cực hạn, mang theo thế bá đạo không gì cản nổi, như có thể đàn áp thiên quân vạn mã, hướng về Cực Hàn Trảm Thiên quét ngang...

ẦM ẦMẦM...

Lực lượng va chạm khiến không gian hình thành từng cơn sóng lớn, máu tươi chảy ra từ lỗ tai của vô số người...

Đao ảnh vốn hung hăng càn quấy là thế, nhưng khi tiếp xúc một kích của Lạc Thần, nó cấp tốc phân liệt trên không trung...

Vô số cây cối xung quanh bị uy thế của đao khí khi phân liệt chém cho nát vụn, mặt đất chia lìa, rất khó có thể tin đây là uy lực do một Nguyên Anh tu sĩ phát ra...


So với Băng Dương, Lạc Thần càng thêm hung mãnh tuyệt luân, thành công phá nát một thiên cấp vũ kỹ chỉ khiến y phục trên người hắn nát vụn, lộ ra cơ thể lực lưỡng và làn da khỏe khoản...

Tô Mị và không ít nữ tu đỏ mặt đến cực điểm, ngại ngùng lấy tay che mặt, bất quá vài kẻ hở nơi các ngón tay bán đứng các nàng...

Mặc kệ tất cả, Lạc Thần cuồng ngạo mà đến, Trường Kích trong tay vẫn đâm thẳng đến người Băng Dương...

Băng Dương gương mặt vặn vẹo sau lớp mặt nạ, hẳn chỉ có thể nâng lên Phản Băng Thuẫn cùng Sơn Hàn Đao nâng lên phòng thủ...

KENG...

Giao Vương Kích chém mạnh vào hai kiện pháp bảo, sự chênh lệch về đẳng cấp hiện lên hết sức rõ ràng...

'Trên Sơn Hàn Đao và Phản Băng Thuẫn cùng lúc xuất hiện khe nứt, mà thân thể của Băng Dương cũng bị ép phải lùi lại vài chục dặm...

“Khá lắm haha, lần này cho ngươi đắc ý, khi người của Băng Huyền Đế Quốc tập trung lại, xem ngươi phải làm sao?”

Băng Dương oán độc ngửa mặt lên trời cười đầy oán hận, cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu đang dâng trào nơi cổ họng, hắn nhìn chằm chằm như muốn ghi nhớ dung mạo của Lạc Thần...nếu không có hai kiện Địa cấp chóng đỡ, hẳn đã chết dưới một kích kinh khủng kia rồi...

Mắt thấy Lạc Thần tiếp tục lao đến như muốn hạ sát thủ, Băng Dương tràn ngập cảm giác không cam lòng...cắn chặt hàm răng...

Bất quá thiên tài như hắn là người nắm được buông được, biết mình không phải đối thủ của Lạc Thần, Băng Dương có ý định đào tẩu, một vật thể xuất hiện trên tay hắn...

“Tiểu Na Di Phù?” Lạc Thần tròng mắt co rụt lại...

Băng Dương dứt khoát bóp nát phù lục trên tay, thân hình biến mất...

Nhìn thấy tình cảnh này, Lạc Thần quay đầu nhìn sang Tô Mị cười nhạt một tiếng:

“Con chó không ngoan cản đường bị ta đánh đến ngoan ngoãn rồi, chúng ta bill

Bình Luận (0)
Comment