Ở toàn bộ bí cảnh, 50 tấm thẻ bài của người có tên phát ra ánh sáng cực mạnh xuyên thủng trời cao, không chịu dập tắt như muốn tất cả mọi người phát hiện vị trí của bọn hắn...
Mà thẻ bài của tất cả thí sinh còn lại không hề phát sáng, tuy nhiên cũng xuất hiện 50 cái tên rõ rệt, hiển nhiên bọn họ được phép biết 50 người có thành tích xuất sắc nhất trong nữa tháng này...
Tu sĩ có mặt ở nơi này đều không phải người ngu, lập tức đoán được ý đồ của Học Phủ...
Vẫn còn nữa tháng thời gian trong bí cảnh, có nghĩa là thứ hạng ở 50 vị trí này còn có thể thay đổi, nếu ngươi cướp đoạt thành công người trong số họ...
Người của toàn bí cảnh sẽ thông qua luồng ánh sáng từ thẻ bài phát ra mà bắt được vị trí cụ thể của 50 người có Điểm tích lũy cao nhất...
Thậm chí 50 người xuất sắc nhất có thể tranh cướp lân nhau... Loại hành vi này, rõ ràng là Học Phủ muốn thúc đẩy cạnh tranh lên đến đỉnh điểm...đồng thời khảo nghiệm 50 người có thành tích cao nhất thời điểm hiện tại...
xem có đủ sức bảo trụ vị trí của mình hay không...
Các ngươi sẽ trở thành đối tượng bị truy lùng, trở thành miếng mồi béo trong mắt tu sĩ khác, thậm chí tự các ngươi truy lùng lẫn nhau...
Năm mươi người, năm mươi cái tên, gây nên vô số ý nghĩ khác nhau của toàn bộ thí sinh tại Bí Cảnh...
Người kinh ngạc, người tiếc nuối, người hả hê, người oán giận...đủ mọi cảm xúc diễn ra...
Và tất cả điều hiểu, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, bởi vẫn còn một nữa thời gian để cải biến kết quả này...
Yên Sương Nhi trên tay cầm Thẻ Bài, cùng Hoa Ngọc Phượng liếc nhìn nhau, cùng nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc...
Các nàng không ngờ rằng, Đại tỷ của mình vậy mà vượt qua vô số cái tên trở thành người đứng thứ 4 trên bảng, đối với thực lực của Tô Mị hai nữ rõ ràng nhất, có thể lọt vào top 20 đã là cực hạn...bởi năng lực của Tô Mị chủ yếu thuộc dạng phụ trợ mà thôi...
€ó thể đạt đến top 4, nhất định là có trợ giúp từ đồng đội đáng tin cậy... Mà cái tên kế tiếp đập vào mắt các nàng không thể nghỉ ngờ là Lạc Thần...
“Xem ra phu quân tốt kia của muội bắt đầu ra tay với đại tỷ của chúng ta rồi!” Hoa Ngọc Phượng vẻ mặt như cười như không, lên tiếng trêu chọc Yên Sương Nhi...
Yên Sương Nhi dở khóc dở cười, đối với thủ đoạn của phu quân mình âm thầm thán phục...
“Hiện tại chúng ta đã trở thành dê béo trong mắt vô số tu sĩ khác, cần nhanh chóng tụ tập cùng Tiểu Thần, có ánh sáng từ Thẻ Bài dẫn đường, tin tưởng sẽ nhanh chóng tìm ra hắn!” Liễu Thi Cầm ngưng trọng nói, hiện tại thẻ bài của các nàng phát sáng quá mức rõ ràng, sợ rằng đã trở thành mục tiêu của vô số người...
“Vâng, chúng ta đi đi...
Hai nữ gật đầu, cả ba lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời
Mà chúng nữ vừa đi không lâu, một bầy tu sĩ đã kết bạn mà đến, hiển nhiên muốn vây công người trong top 50...
Tình huống này xảy ra tương tự đối với mấy nữ khác, Hồng Liên, Tử Âm đều thông minh vô cùng, lập tức mang theo mấy nữ cấp tốc rời đi...
Tại một khu vực hoang vu, Nam Cung Uyển Dung nhìn cái tên Lạc Thần nằm trên top 3 kia, nhớ lại lời dặn dò nghiêm túc của Nam Cung Ngọc, nàng cắn nhẹ cánh môi, chân nhỏ đạp lấy thân pháp huyền ảo, hóa thành kim quang trên không trung...
Nơi dòng suối trong, một thiếu nữ diện mạo có vài phần ngây thơ, má đào môi m, đôi mắt xinh xắn lanh lợi đáng yêu, mái tóc ngắn màu lam nhẹ nhàng phất phới, nhìn chằm chằm thẻ bài đang phát sáng trên tay nàng...
Ánh mắt nàng dừng lại vị trí top 3, ở cái tên Lạc Thần kia...
Môi hồng chúm chím lẩm bẩm: “Tiểu thư, Linh Nhi phát hiện cô gia rồi, nhất định sẽ nhanh chóng đến gặp hắn!”
Tiếng nói nàng vừa dứt, đã hóa thành một luồng băng sương tan biến tại vị trí
Trên đỉnh núi cao vút trong mây...
“Có chút ý tứ, Lạc Thần sao?” Hai thanh niên gương mạo hết sức bình thường, khí tức cả người nội liễm cùng lẩm bẩm một tiếng...
Bọn hắn là Vương Bá cùng Băng Ngạo, đồng thời chiếm giữ vị trí top 1 và 2...
Vương Bá là con trai của Đại Trưởng Lão Thiên Sơn Tiên Cảnh...
Mà Băng Ngạo là vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất của Băng Huyền Đế Quốc, Thất Hoàng Tử...
“Trận chiến giữa ta và ngươi sớm muộn cũng diễn ra, nhưng không phải thời điểm hiện tại!” Vương Bá nhàn nhạt nói với Băng Ngạo một tiếng...
Băng Ngạo nhún vai không sao cả, thân hình tan biến trong không gian...
Mà Vương Bá cũng phất lấy áo choàng, hòa mình vào đêm đen...
Tại sa mạc hoang vu, Vương Lân không cam lòng nhìn thứ hạng của mình, hắn đã hầu như dốc hết toàn lực săn giết yêu thú nhưng chỉ đứng ở hạng thứ 5, thua hai người Vương Bá và Băng Ngạo hắn không có gì để nói...
Nhưng Tô Mị và Lạc Thần là thứ quỷ gì? Lại dám ngồi trên đầu hắn? Nhìn xuống cái tên Vương Thiên Ảnh xếp tận vị trí thứ 8, Vương Lân cười lạnh
một tiếng: “Nữ nhân ngu xuẩn, nếu đồng ý liên hợp với ta có lẽ đã đạt hạng cao hơn rồi!"
“Khốn kiếp! Làm sao có thể?” Tại một thung lũng sâu thẳm, bên trong phủ đầy lôi đình dữ tợn, Lạc Vũ khó tin nhìn Lạc Thần vượt mình tận vài thứ hạng, trong lòng tràn đầy oán giận và ghen ty...
Hắn không biết rằng, trong lúc bộc lộ cảm xúc tiêu cực đó, một tia tà ác hừng hực hiện lên trong đôi mắt sáng ngời kia...
Sự tà ác vốn không thuộc về hắn...