“Thì ra là ba vị!” Hoa Ngọc Phượng bất ngờ bật thốt lên, gương mặt tuyệt mỹ Vui Vẻ...
Trong một lần nàng mang theo vài tỷ muội Bách Hoa Tông làm nhiệm vụ, bị thiên tài của Huyết Linh Tông chặn đường gây sự, mắt thấy mình sắp hương tiêu ngọc vẫn, ba nữ tử thần bí tự xưng là người của Hậu Cung đã xuất hiện cứu nàng...
“Ngọc Phượng đa tạ ba vị cứu mạng!” Hoa Ngọc Phượng vội vàng đứng dậy khom người...
Bất quá Bạch Tố Mai đã nhanh tay đỡ lấy nàng, nhu hòa cười nói: “Sương Nhi và Tô Mị tỷ cũng là thành viên của Hậu Cung, chúng ta theo lý là người một nhà, Nhị Thánh Nữ không cần khách sáo!”
“Đại Tỷ và Tam muội? trách không được khi đó các vị nói Bách Hoa Tông chính là bằng hữu của Hậu Cung!” Hoa Ngọc Phượng trong lòng bừng tỉnh...
Bất quá nghĩ đến hai từ Hậu Cung, sắc mặt Hoa Ngọc Phượng đỏ hồng một mảnh, trợn mắt lườm Lạc Thần một cái...nam nhân này cũng thật biết đùa, đem
danh tự thế lực đặt ra với ý nghĩa như vậy...
“Hậu Cung sao? Linh Nhi cũng muốn gia nhập al” Băng Linh Nhi vốn buông chuyện với Diễm Điệp Tình, nghe chúng nữ nói thế vội vàng vươn tay lên cao nói...
“Khanh khách!” Sự ngây thơ của nàng khiến chúng nữ cười đến rung rẩy cả người...
“Linh Nhi nói gì sai sao?” Băng Linh Nhi gương mặt ngơ ngác, lúng túng xoa xoa hai bàn tay trắng như phấn...
“Nha đầu ngốc muội quả thật nói sai!” Diễm Hồng Liên quyến rũ cười nói... “Từ khi muội ngồi xuống nơi này, phu quân và chúng ta đã xem muội là một thành viên của Hậu Cung rồi!” Liễu Thi Cầm diệu dàng nói, rất có phong phạm đại
tỷ.
“A, thật tốt quá, có phải Tiểu Thư cũng là người Hậu Cung không?” Băng Linh Nhi mở to hai mắt tròn xoe, đáng yêu vô cùng...
“Đương nhiên, Lam Tịch còn có Cung Điện riêng tại Hậu Cung nữa cơ, muội cũng sẽ có!” Lạc Thần cười gật đầu...
“Cung Điện?” Tô Mị vội quay ngoắc sang nhìn hắn... “Yên tâm, ai cũng có phần!” Lạc Thần cười hề hề liếc mắt đưa tình với nàng... Tô Mị lúc này mới hài lòng nhoẻn miệng cười xinh đẹp...
Hoa Ngọc Phượng cảm thấy sắp điên rồi, đám nữ nhân này là sao vậy? nói thứ gì dễ hiểu một chút được không, nàng quả thật không tiếp thu được gì cả...
“Nhị tỷ muốn biết không? gia nhập Hậu Cung cùng chúng ta a!” Yên Sương Nhi nhân cơ hội lẩm bẩm bên tai nàng...
Hoa Ngọc Phượng giật mình, lắc đầu như trống bỏi, nàng có cảm giác mình đang bị lừa lên thuyền giặc...
Liễu Thi Cầm đánh mắt với Lạc Thần một cái, muốn hắn nhân cơ hội biểu hiện một chút...
Lạc Thần hiểu ý gật đầu, nhìn Hoa Ngọc Phượng chân thành nói:
“Mi Nhi và Sương Nhi đều là bảo bối của ta, nàng là tỷ muội của hai nàng ấy đương nhiên không ngoại lệ, cánh cửa Hậu Cung luôn rộng mở với nàng...
“Đừng nói lời đường mật buồn nôn, nếu để ta biết ngươi đối xử với các nàng không tốt, đừng trách Ngọc Phượng vô tình!” Hoa Ngọc Phượng ngạo kiều đáp trả, nàng không phải dễ dụ như vậy...
“Ta lấy tính mạng đảm bảo!”
Lạc Thần vỗ vỗ lòng ngực đầy tự tin, nhìn thẳng vào mắt nàng thề thốt...
“Chàng đừng nói lung tung!” Yên Sương Nhi giận dữ nhéo hông hắn...
Đám tu sĩ ẩn nấp xung quanh thấy Lạc Thần cùng các vị giai nhân tuyệt sắc. cười cười nói nói, cả đám ghen ty đến cực điểm, hận không thể thay thế vị trí của hẳn...
Nhưng biết sao được, người ta thực lực vừa cao, bề ngoài anh tuấn, lại vung tiền như rác, bọn hắn sao có thể cạnh tranh?
Trên một đỉnh núi gần đó, một nữ nhân thanh nhã uyển chuyển đứng thẳng, thấy được tình cảnh này, nàng cắn nhẹ đôi môi hồng nhuận...
Những nữ nhân đó quá mức ưu tú, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy một tia mặc cảm...hắn thật sự sế vì Nam Cung Ngọc mà trợ giúp nàng sao?
Không biết từ lúc nào, bên cạnh Nam Cung Uyển Dung xuất hiện một nam tử cao lớn, diện mạo có phần anh tuấn, chỉ là ánh mắt chất chứa dâm tà của hắn khi nhìn nàng khiến tóc gáy Nam Cung Uyển Dung dựng thẳng dậy, nàng có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm...
“Nam Cung Liệt, ngươi theo ta làm gì?” Nàng mở miệng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng...
“Ta chỉ không ngờ rằng vị hôn thê của mình vậy mà lọt top 50, cảm thấy thay ngươi tự hào mà thôi!” Nam Cung Liệt nhún nhún vai cười nhạt...
“Vị hôn thê? Buồn cười! ngươi cứ tiếp tục đắm chìm trong nữ sắc và mưu mô đấu đá tại Nam Cung gia tiếp đi, sẽ có một ngày, ngay cả bóng lưng của ta ngươi cũng nhìn không đến!” Nam Cung Uyển Dung nhẹ giọng nói, chỉ là trong đôi mắt kia chất chứa tự tin vô cùng mãnh liệt...