“Hai vị không ngại cho ta quan sát dung mạo chứ?" Băng Lam Tịch trừng mắt nhìn ...
Hai tên này phủ kín từ đầu đến chân, thậm chí khí tức cũng che giấu đến cực điểm ...
Hai người gật đầu, lột xuống áo choàng ...
Một thanh niên diện mạo bình thường, hình dáng nhỏ con, chỉ là sát khí ngưng đọng vô cùng, có thể thấy không ít người chết trên tay hắn ...
Người còn lại là một lão già, khiến đám người giật mình chình là Lão già này vậy là Luyện Hư Trung Kỳ, khí tức băng giá lan tràn xung quanh, mạnh mẽ đến cực điểm ...
Chỉ là vẻ mặt của hai người này đều có phần tái nhợt, hiển nhiên trong người còn thương thế ...
"Địa Sát cùng Lạc Ngũ?" Trần quân sư bật thốt lên, ánh mắt hiện lên từng tia bất ngờ ...
Đối với cường giả có chút danh tiếng, hắn đều biết đấy ...
"Lê Văn Luyện cùng trưởng lão Lạc gia?" Băng Dũng cau mày, cảm thấy nghi ngờ ...
Hắn không hề cho rằng hai người này sẽ đến đầu quân cho mình, chuyện này quá mức hoang đường ... bởi vì những Luyện Hư Kỳ đi đầu quân phần lớn đều là tán tu, công pháp tu luyện không cao, tài nguyên lại hạn chế, khó có thể tiến thêm ...
Vì thế mới chấp nhận trở thành thuộc hạ của các vị hoàng tử, công chúa để được cấp công pháp và tài nguyên tốt hơn tu luyện ...
Mà Lạc Ngũ cùng Lê Văn Luyện đều là người có bối cảnh, làm sao hạ mình đến đầu quân chứ?
"Hai người chỉ chào công chúa sao?" Trần quân sư như cười như không, liếc sang Băng Lam Tịch ...
Bắt gặp ánh mắt của quân sư, Băng Lam Tịch như nghĩ đến điều gì đó, trống ngực đập nhanh, hít sâu một hơi tự tin mở miệng:
“Hai vị ... có phải theo ý phu quân ta mà đến?"
"Phu quân của công chúa?" Lê Văn Luyện cùng Lạc Ngũ giật mình, nhớ lại bản tính phong lưu của Lạc Nam, trong lòng thầm bái phục ...
Không tiếp tục nói nhảm, hai khối Lưu Ánh Ngọc xuất hiện trên tay ...
Trần quân sư cẩn trọng tiếp nhận, dâng đến trước mặt Băng Lam Tịch ...
"Xú bà nương, tên này là sát thủ Lê Văn Luyện/Lạc gia trưởng lão Lạc Ngũ, đã bị ta thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên, cử đến phò tá nàng cùng Băng Dũng, mặc dù không nhiều nhưng là một điểm tâm ý nhỏ của ta ... rất nhớ nàng!"
Từ hai tấm Lưu Ảnh Ngọc, một thanh niên phong lưu tiêu sái đang đầy vẻ cưng chiều, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn nàng, âm thanh nhu hòa vang lên ...
“Hức ... "
Băng Lam Tịch không nhịn được hai tay che miệng, khóe mắt xuất hiện một dòng nhiệt lưu, vô tận tình ý lưu chuyển, không sao dập tắt được ...
Là hắn, nam nhân của nàng quả nhiên luôn nghĩ đến nàng, cử đại trợ lực đến trợ giúp tỷ đệ các nàng ...
"Trưởng thành quá nhanh, xem ra ta đánh giá quá thấp hắn" Trần quân sư trong lòng cười khổ, bản thân hắn cũng kinh hoàng không nhẹ ...
Trong thời gian hơn hai năm ngắn ngũi, từ một thanh niên Kim Đan Kỳ ... hiện tại đủ khả năng thu Luyện Hư làm nô lệ ... quá mức kinh khủng ...
“Chúc mừng điện hạ, chúc mừng công chúa ... có hai vị Luyện Hư gia nhập, chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!" Vội vàng hướng về Băng Dũng còn đang ngơ ngác chắp tay nói lớn ..
Băng Dũng giật mình, vô thức nhéo nhéo da mặt mình, xác nhận không nằm mơ, lại xem bộ dạng như ăn phải kẹo ngọt của sư tỷ, rốt cuộc tin vào sự thật ...
Nhìn sự nhu tình va khí khai của Lạc Nam trong Lưu Anh Ngọc, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao tỷ tỷ của mình hồn vía đều bị lên mây như vậy ...
Bắt Luyện Hư Kỳ làm nô lệ, thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên ... dù là Đại hoàng huynh chỉ sợ cũng không làm được a ...
"Hai vị trong nguoi con mang thương thế sao?" Trần quan su on hoa hỏi Lê Văn Luyện cùng Lạc Ngũ ...
“Là do chủ nhân đánh ... " Hai tên gật đầu xác nhận ... bọn hắn chỉ mới tạm ổn định mà thôi, còn không ít thời gian mới hoàn toàn khôi phục ...
Nghe lời của hai người khiến khóe miệng Băng Dũng hơi co giật, trong lòng đối với Lạc Nam xuat hiện cảm giac kinh sợ ...
"Hai ngươi tạm thời nghỉ ngơi dưỡng thương, không lâu sau đó sẽ có nhiệm vụ ... " Băng Lam Tịch lau chùi khóe mắt hơi đỏ, mỉm cười phân phó ...
"Đa tạ chủ mẫu ... " Lê Văn Luyện cùng Lạc Ngũ nhìn nhau, theo hướng dẫn của một tên Luyện Hư Kỳ dưới trướng Băng Dũng, rời đi nghỉ ngơi ...
"Ngươi còn thắc mắc gì về tỷ phu không?" Băng Lam Tịch không nhịn được nữa, bật cười như trăm hoa đua nở, đắc ý nhìn về Băng Dũng ...
Chỉ sợ ngoài ông trời ra, không ai biết nàng đang tự hào và hạnh phúc đến nhường nào ...
"Không dám thắc mắc ... " Băng Dũng gật mạnh đầu, rốt cuộc mới biết ánh mắt nhìn người của mình còn kém tỷ tỷ và quân sư nhiều như thế nào ...
Trần quân sư ánh mắt hướng về xa xăm, lẩm bẩm trong miệng:
“Lễ vật của công tử quá trọng ... ta sẽ không để ngươi thất vọng a ... "