Nàng chỉ đi một mình, nhưng lại trở thành tâm điểm của sự chú ý, dù là trong mắt Hải Ứng Thiên cũng xuất hiện một tia ái mộ ...
Tại toàn bộ Hải Châu này, nữ nhân có thể khiến hắn hâm mộ ngoài Tinh Linh Nữ Vương ra, người con lại chính là Tông chủ Thủy Thiên Tông - Thủy Tích Quân rồi ..
Đừng nhìn Thủy Tích Quân là tông chủ một Cửu Cấp Thế Lực mà cho rằng nàng là lão quái vật sống đến vạn năm, thật ra tuổi tác thật sự của nàng còn không đến một ngàn, đáng tiếc tại thời điểm đó còn chưa thành lập Hoàng Kim Bảng, nên không được lưu truyền rộng rãi mà thôi ...
Nghe nói công pháp mà Thủy Tích Quân tu luyện khiến tính tình của nàng trong veo như nước, tâm cảnh đạt đến mức thượng thừa, cả người trở nên lạnh nhạt bình dị, vô hỉ vô bi, như tiên tử trên chín tầng trời, dù đứng kế bên ngươi nhưng lại cách xa vạn dặm ...
Thậm chí cả đời Thủy Tích Quân còn chưa thu bất kỳ đệ tử nào hay thành lập gia đình, nàng leo lên vị trí tông chủ bằng vào thực lực tuyệt đối, một lòng say mê tu luyện, không người không phục ...
Bất quá Thủy Tích Quân là nữ tử phương Đông, mà Hải Ứng Thiên là người phương Tây, vì thế Hải Ứng Thiên càng mê luyến Tinh Linh Nữ Vương nhiều hơn một bậc ...
Lạc Nam sắc mặt thoáng xuất hiện vẻ khác thường, không phải vì khí chất của Thủy Tích Quân mang lại, mà là vì bên trong đan điền của hắn, Huyền Thủy Đỉnh một lần nữa chấn động dữ dội ...
"Tông chủ Thủy Thiên Tông sở hữu một loại Dị Thủy ... " Lạc Nam lẩm bẩm trong miệng, hắn không ngờ tại Tinh Linh Đảo phát hiện loại Dị Thủy thứ hai ...
Diễm Nguyệt Kỳ nghe vậy tròng mắt lấp lóe, truyền âm cho hắn: "Có muốn đoạt hay không? nhờ sư phụ ra tay"
Phốc ...
Lạc Nam một ngụm phun ra ngoài, dở khóc dở cười nhìn nàng: "Chúng ta và Thủy Tích Quân không thù không oán, huống hồ nàng không cảm thấy nàng ấy rất giống tam sư tỷ hay sao?"
Lạc Nam càng nhìn càng thấy Thủy Tích Quân này có nét giống Tô Nhan ...
Diễm Nguyệt Kỳ hơi trầm tư, nhếch miệng mỉm cười: "Quả thật khí chất của nữ nhân này rất giống tam sư muội, bất quá ý ta là nhờ sư phụ bắt nàng cho tiểu đệ song tu mà, đâu phải giết người cướp của?"
Lạc Nam trong lòng lộp bộp một tiếng, ra vẻ đường hoàng đứng đắn nói: “Không cần, ta có các nàng đã cảm thấy đầy đủ ... "
"Ngươi có ta từ bao giờ?" Diễm Nguyệt Kỳ hừ một tiếng truyền âm, ngạo kiều xoay đầu sang nơi khác ...
"Thế ai đang bị ta ôm?" Lạc Nam vô lại cười hề hề, đem vòng eo của nàng siết chặt ...
Diễm Nguyệt Kỳ hứ một tiếng, mặc kệ hắn ...
Lạc Nam đánh giá bề ngoài của Thủy Tích Quân, trong lòng thầm nghĩ nhất định không thể để tam sư tỷ trở thành như vậy ...
Tô Nhan của hắn mặc dù trong trẻo nhưng vẫn còn hỉ nộ ái ố, còn Thủy Tích Quân này khiến Lạc Nam cảm giác nàng mất hết cảm xúc vốn có luôn rồi ...
Như một dòng nước trong nhưng là nước chết ...
“Liên Nga ra mắt Hải cung chủ cùng Thủy tông chủ, phòng khách quý đã chuẩn bị sẵn sàng, các vị có thể tiến về nghỉ ngơi .. " Á Liên Nga hướng Hải Ứng Thiên và Thủy Tích Quân làm động tác mời ...
Thủy Tích Quân ung dung gật đầu, theo chỉ dẫn của một nữ Tinh Linh Tộc uyển chuyển rời đi ...
Nhìn theo bong lung của nang, Lạc Nam trong lòng thầm tò mò không biết Thủy Tích Quân sở hữu Dị Thủy gì ...
Kim Nhi đang định mở miệng noi cho han, am thanh Hệ Thống đã vang lên bên tai:
“Keng, phát động nhiệm vụ Sử Thi [Khai Tâm], thành công nhận được một lần triệu hoán Huyết Mạch, một lần triệu hoán Bí Thuật, một lần triệu hoán Công Pháp, thời gian 10 năm, thất bại trở thành kẻ thù của Thủy Thiên Tông”
Lạc Nam khoe miệng co giat, lap tức mở ra nhiệm vụ chu thích: "Thủy Tích Quân trái tim đã đóng lại, ký chủ phải vì nàng mở ra ... "
"Ta xxx, thật sự xem ta là thánh tán gái sao?" Lạc Nam thầm mắng một tiếng ...
Hắn luôn là người ham mê mỹ sắc, nhưng Thủy Tích Quân như một khúc gỗ vô cảm, hứng thú của hắn đối với nàng không hề lớn a ...
Bất quá thời gian đến tận 10 năm, cũng không cần vội ...
Hải Ứng Thiên cùng Hải Phi Vân cũng theo hướng dẫn của một nữ tinh linh rời
đi ...
Trước khi đi không quên dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Lạc Nam, đồng thời truyền âm vào tai hắn:
"Tieu tử, Cầm Hải Xích là vật không thể thiếu của Hải Cung, vật quy nguyên chủ thì chúng ta còn có đường lui ... ”