Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 14

Triệu Thần An còn chưa kịp phản ứng thì một cô gái trẻ ngồi cạnh phía bên kia của anh ấy quay người sang chào hỏi Trường Tuế: “Cô tên là Trường Tuế phải không? Cái tên này của cô rất hay đấy, nghĩa của nó là sống lâu trăm tuổi phải không?”

Trường Tuế nhìn về phía cô ấy. Đó là một cô gái rất xinh đẹp chỉ độ tuổi đôi mươi, khuôn mặt hình trái xoan có đôi mắt nai tơ, đầu buộc tóc đuôi ngựa, trông thật trong sáng và đáng yêu, tuy nhiên mái tóc cô ấy hơi thưa cùng với trán hơi to nhưng điều đó không hề làm xấu đi vẻ xinh đẹp của cô ấy.

Vừa rồi trong buổi đọc thử kịch bản cô ấy đã tự giới thiệu qua bản thân, là nữ diễn viên tên Trần Phi Duyệt. Cũng giống như cô, cô ấy đóng một vai nhỏ trong bộ phim này.

Nhưng Bàn Tử đã từng nói, trong phim của Tần Diệu Văn, không có vai nào gọi là nhỏ cả.

Sắc mặt Trường Tuế ung dung thản nhiên, âm thầm xem mệnh tướng của cô gái ấy, nói chung là gia cảnh giàu có nhưng lại không có số mệnh nổi tiếng quá mức.

Vừa rồi không có người sắp xếp và đón tiếp nên cô ấy tự mình đến ngồi bên cạnh Triệu Thần An.

Lúc này cô ấy đang áp sát lại, nửa người của cô ấy gần như dựa vào Triệu Thần An, e là cô ấy chỉ đang giả vờ mà thôi, Trần Phi Duyệt muốn mượn cớ quay người chào hỏi cô để tiếp cận Triệu Thần An mới là thật. Trường Tuế để ý đến sắc mặt có chút không vui của Triệu Thần An, cùng với đó thân hình anh ấy khẽ nhích về phía cô, trông hơi buồn cười.

Khóe miệng của Trường Tuế nhếch lên: “Đúng vậy.”

Trần Phi Duyệt dường như cảm nhận được sự không vui của Triệu Thần An liền ngồi thẳng người lại.

Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Thần An lại nhìn cô: “Vừa rồi cô nói cái gì?”

Trường Tuế chớp mắt: “Sư phụ tôi là Khương Tô, bà ấy nói bà là bạn lâu năm của nhà họ Triệu, nếu tôi gặp chuyện gì khó khăn, có thể đến tìm nhà họ Triệu.” Cô cười và có vẻ hơi thẹn thùng: “Vì vậy, sau này nếu có gì thì mong thầy Triệu chiếu cố cho tôi thêm một chút.”

Triệu Thần An lúc này đã khẳng định trăm phần trăm rằng dáng vẻ thẹn thùng của cô lúc nãy chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

Cô gái trước mặt này có thể thản nhiên nói ra mối quan hệ giữa hai người một cách thẳng thắn như thế, còn trắng trợn yêu cầu anh chiếu cố cho cô nhiều hơn như vậy, một bộ dáng đương nhiên như thế thì có nhìn kiểu gì cũng thấy đó không phải là một người có da mặt mỏng.

Nhưng cũng thật kỳ lạ là anh ấy lại không cảm thấy phiền chán một chút nào.

Càng kỳ lạ hơn nữa là anh cũng không muốn cứ như vậy mà nghe theo ý muốn của cô.

Đôi lông mày vốn đang nhíu chặt của anh bỗng hơi giãn ra: “Ừm, tiền bối phải chiếu cố cho hậu bối, đó là điều nên làm.”

Phản ứng của Trường Tuế rất nhanh, rất rõ ràng, anh nói đến tiền bối và hậu bối, như vậy có nghĩa là Triệu Thần An không muốn đề cập đến mối quan hệ với nhà họ Triệu, hoặc là nói, căn bản anh ta không thèm để ý đến.

Đối phương đã không quan tâm đến mối quan hệ này, nếu cô còn nhắc lại một lần nữa, rõ ràng mặt mũi cô quá trơ trẽn.

Da mặt của Trường Tuế tuy hơi dày thật nhưng không phải là không có thể diện, vì vậy cô nở một nụ cười, ngoan ngoãn làm vẻ một hậu bối ngoan ngoãn nhu thuận: “Dạ vâng, cảm ơn thầy Triệu.”

Sau đó cô cũng không còn cố gắng để bắt chuyện với anh ta.

Ngược lại Triệu Thần An có chút bất ngờ ngoài ý muốn, anh ta vốn cho rằng Trường Tuế sẽ không dễ dàng mà từ bỏ như vậy.

Trường Tuế đã quá đói, khi cô yêu cầu nhân viên phục vụ đưa thêm bát cơm thứ ba, Triệu Thần An liền đưa mắt nhìn cô một cái.

Khi Trường Tuế ăn đến bát thứ sáu, vẻ mặt luôn điềm đạm và bình tĩnh trước đó của Triệu Thần An đã không còn nữa, da mặt anh ta lúc này có chút rạn nứt.

“Tiểu Khương, bát cơm cô đang ăn là bát thứ mấy rồi thế? Đúng là nhìn không ra một người gầy gò như cô lại có thể ăn được nhiều như vậy.” Trên bàn ăn có người trêu đùa nói.

Trường Tuế thấy mọi người trong bàn ăn đều đang nhìn cô, không chút hoang mang nở ra một nụ cười ngượng ngùng, muốn nhu thuận bao nhiêu thì nhu thuận bấy nhiêu, trong nụ cười còn pha chút bẽn lẽn nhàn nhạt: “Tôi đang trong độ tuổi phát triển thân thể, nên ăn hơi nhiều.”

Một bàn người: “…….”

Phát triển thân thể thì cũng không đến mức ăn nhiều như vậy chứ?

Mấu chốt là, cô ăn nhiều như vậy nhưng cũng chẳng nhìn thấy da thịt của cô ấy đâu cả. Nhìn dáng người của Trường Tuế mà xem, chân tay thì mảnh khảnh, cách ăn mặc lại tương đối bảo thủ. Ngày hôm nay trời nóng như vậy nhưng cô vẫn mặc một chiếc áo hoodie màu đen dài tay cũng không nhìn thấy mỡ thừa ở bụng đâu hết. Khuôn mặt mộc mạc, trông nền nã điềm tĩnh nhưng lại rất xinh đẹp, thật khó hiểu, nhìn cô ấy giống kiểu con gái đếm từng hạt cơm mà ăn, thế mà thực tế thì sức ăn của cô còn nhiều hơn ba người đàn ông cộng lại, thức ăn trên bàn cũng được thêm hai lần.

Triệu Thần An cười một cái, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến và gọi thêm năm món ăn nữa.

Trường Tuế lập tức quay đầu nhìn anh với vẻ mặt đầy cảm kích. Đĩa thịt gà luộc xé phay vừa rồi cô cũng không biết xấu hổ mà ăn rất nhiều, Triệu Thần An dường như nhận ra điều đó, liền gọi thêm hai phần.

Lúc này, Lưu Doanh nói đùa một câu: “Đợi cô ra mắt, e là không có sao nữ nào tự nhận mình là tín đồ của ăn uống.”

Người nói thì vô tình, nhưng người nghe thì cố ý.

Những lời này của Lưu Doanh không hề nhắm đến một ai hết, xem ra chỉ là lời nói bông đùa mà thôi.

Nhưng nụ cười cùng với biểu cảm của Trần Phi Duyệt lại có hơi mất tự nhiên không giống với mọi người trên bàn, bởi vì trên Weibo cô ấy thường nói mình là một tín đồ ăn uống, nhưng lần nào cũng chỉ chụp hình ảnh còn thức ăn thì trợ lý ăn.

Cô ấy luôn cảm thấy Lưu Doanh dường như đang cố ý ám chỉ mình.

“Em gái à, em đã qua tuổi vị thành niên chưa?” Một nữ diễn viên kỳ cựu ngồi cùng bàn khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi đột nhiên hỏi.

Tần Diệu Văn nhìn về phía Trường Tuế nói: “Tiểu Khương mười chín tuổi thì phải.”

Trường Tuế gật đầu: “Tôi mười chín tuổi.”

Nữ diễn viên lập tức rót một chén rượu: “Vậy có thể uống rượu được rồi! Em gái, làm sao chỉ ăn cơm thôi mà không uống rượu được chứ?” Nói xong, cô ấy đặt ly rượu vừa rót đầy lên bàn xoay quay nó sang trước mặt cô: “Nào, uống với chị một ly. Phi Duyệt đây cũng uống rồi, trên bàn này có thể nói chỉ có em là chưa uống thôi.”

Trường Tuế đưa mắt nhìn ly rượu trước mặt, có chút ngượng ngùng cười gượng gạo: “Thật sự xin lỗi, chị Thiến, em không biết uống rượu.”

Chị Thiến cười ha ha: “Chẳng phải Phi Duyệt cũng nói không biết uống rượu sao? Tửu lượng từ từ sẽ luyện sau, em gái không biết uống rượu là không được.”

Trường Tuế vẫn không chịu bưng ly rượu kia lên.

Tần Diệu Văn vừa định nói gì đó thì Triệu Thần An đang ngồi bên cạnh Trường Tuế bỗng nhiên cầm ly rượu trước mặt Trường Tuế lên, hơi mỉm cười: “Chị Thiến, cô ấy vẫn còn nhỏ, chị đừng làm khó cô ấy, ly rượu này coi như tôi kính chị vậy.” Nói xong, anh ấy liền cầm ly rượu đó uống cạn chỉ trong chớp mắt.

Sắc mặt của Trần Phi Duyệt đang ngồi phía bên kia của Triệu Thần An lập tức trở nên cứng đờ.

Những người khác đang ngồi trong bàn cũng ngạc nhiên nhìn Triệu Thần An.

Trong giới này người có đời tư trong sạch như Triệu Thần An cũng hiếm có. Thỉnh thoảng cũng có một vài scandal nhưng anh ấy không bao giờ đáp trả, những lời đồn thổi đó nổi lên rồi cũng chính những người tung tin đó tự động làm sáng tỏ nó. Anh ấy cũng không phải loại người sẽ chủ động đỡ rượu thay cho những cô gái mà anh ta không quen biết.

Anh ấy đã ra mặt để uống rượu thay cho Trường Tuế, bất kể là ai và thế nào đi nữa cũng phải giữ thể diện cho anh ấy. Ngay cả một diễn viên gạo cội như Vương Thiến cũng vậy, không chỉ địa vị của Triệu Thần An trong giới, mà còn danh tiếng và sức ảnh hưởng lớn của gia đình nhà họ Triệu ở thành phố Bắc này. Có thể nói, không một ai ngồi nơi đây dám làm mất lòng Triệu Thần An.

Nụ cười trên khuôn mặt của Vương Thiến có chút gượng gạo, dù sao cô ấy cũng là một người từng trải, lăn lộn trong giới này cũng đã mấy chục năm, trong chớp mắt, cô ấy đã trở lại trạng thái bình thường: “Ái chà, thầy Triệu đã ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy thì cơ hội này tôi đành phải để cho anh rồi.” Nói xong cô ấy cũng uống cạn ly rượu trong tay mình.

Triệu Thần An dường như không để ý đến, anh thản nhiên cười: “Cô ấy là mỹ nhân cái gì? Chẳng qua cô ấy như người em gái trong gia đình tôi mà thôi.” Anh ấy nói xong liền liếc mắt nhìn Trường Tuế: “Các trưởng bối trong nhà đặc biệt dặn dò tôi, làm gì cũng phải chăm sóc nhiều hơn cho cô ấy.”

Trường Tuế nhìn anh ấy, trong lòng có chút thắc mắc. Người này vừa rồi còn phủi sạch hết quan hệ với cô sao bây giờ lại chủ động vươn đùi ra cho cô ôm như thế chứ? Có điều nếu đã có đùi đưa sẵn ra trước mặt thì ngu gì mà không ôm. Mặc dù cô cực kỳ không đồng ý với câu nói “Cô ấy là mỹ nhân cái gì?” của anh nhưng ngay lập tức cô vẫn nhìn sang anh và nở một nụ cười nhu thuận nhút nhát.

Triệu Thần An thu lại ánh mắt và nở nụ cười mà như không cười.

Nghe Triệu Thần An nói như vậy, khiến cho những người đang có mặt trong bàn này đều tỏ ra kinh ngạc.

Trên mạng lan truyền tin đồn, người mới ký hợp đồng với công ty giải trí Nhạc Văn có quan hệ mật thiết với nhà họ Tần, tại sao bây giờ lại liên quan đến nhà họ Triệu nữa? Hơn nữa theo cách nói của Triệu Thần An là các trưởng bối trong gia đình dặn dò anh ta chăm sóc cô, đây rõ ràng là mối quan hệ không bình thường.

Trong lòng của Tần Diệu Văn lúc này cũng đang nghĩ thầm.

Lần trước khi Trường Tuế đến thử vai, Triệu Thần An cũng có mặt ở đó, tại sao không nghe anh ta nhắc đến?

Mọi người đều âm thầm suy đoán.

Tần Diệu Văn lại cười nói: “Được rồi, được rồi, người ta là một cô bé, còn chưa ra mắt, Vương Thiến, cô đừng bắt nạt người ta quá.”

Vương Thiến tỏ vẻ giận dỗi cười nói: “Sao lại thành ra tôi bắt nạt cô ấy rồi, đây chẳng phải là đang giúp cho cô em này tập uống rượu sao.” Nói xong lại nhìn sang Trường Tuế nói: “Em gái, em không trách cái bà cô già như tôi chứ?”

Trường Tuế cười với vẻ mặt ngoan ngoãn: “Sẽ không đâu ạ.”

Chỉ là lén lút dùng bùa chú lên người cô để khiến cho cô xui xẻo vài ngày thôi mà.

Cái này như một khúc nhạc giữa buổi, trên bàn tiệc sôi động náo nhiệt trở lại.

Hai phần gà luộc xé phay cũng được đưa lên.

Có người hỏi: “Tại sao còn gọi thêm hai phần gà luộc nữa vậy?”

Triệu Thần An không trả lời, Trường Tuế trầm mặc một lúc rồi lại vùi đầu vào ăn.

Trường Tuế rất hài lòng với bữa ăn này, sự cảm mến của cô đối với Triệu Thần An cũng được tăng lên không ít. Cô cảm thấy rằng Khương Tô đã tìm cho mình một chiếc đùi thật sự không tồi.

Trường Tuế ăn no xong thì lập tức có cảm giác buồn ngủ, sợ rằng mình ngủ chỗ này sẽ dọa mọi người phát sợ, liền nói mình cần phải đi trước.

Cô chỉ đóng một vai phụ trong phim, lúc ngồi trong bàn ăn cô cũng chỉ vùi đầu vào ăn mà thôi nên cũng không mấy ai quan tâm đến việc cô đi hay ở lại.

Lúc này, Lưu Doanh cũng đứng lên nói: “Vậy tôi cũng đi trước đây, đúng lúc Tiểu Khương không có xe, tiện thể tôi chở cô ấy một đoạn.”

Trường Tuế ngoan ngoãn chào tạm biệt những người khác, còn đặc biệt nói lời tạm biệt với Triệu Thần An: “Tạm biệt Thầy Triệu.”

Triệu Thần An chỉ hơi gật đầu.

Trường Tuế muốn đi vệ sinh trước, Lưu Doanh liền nói cô ấy sẽ đợi cô ở cửa.

Khi Trương Tuế từ cửa bước ra liền thấy Lưu Doanh đang ngồi xổm ở đó để cho con mèo hoang ăn.

Trong hộp đóng gói, không biết sườn heo hầm thuốc bắc được đóng gói từ bao giờ.

Một con mèo tam thể đang vùi đầu gặm lấy miếng sườn heo từ trong hộp đóng gói ra, đặt nó xuống đất rồi từ từ cắn miếng sườn, sau khi bị Trường Tuế làm giật mình, nó bắt đầu liếc nhìn và có sự cảnh giác với Trường Tuế, rồi lập tức bỏ chạy với miếng sườn đang ngậm trong miệng.

Lưu Doanh quay đầu lại nhìn Trường Tuế, cầm hộp sườn heo đặt vào trong góc, sau đó cười nói: “Khi tôi vừa đi ra thì nhìn thấy một con mèo hoang ở đây, liền nghĩ nên lấy một ít đồ cho nó ăn. Điều kỳ lạ nhất là có lẽ thể chất tôi từ nhỏ đã dễ dàng thu hút mèo nên tôi cũng rất thích mèo.”

Trường Tuế nhìn nụ cười dịu dàng của Lưu Doanh lúc này, ánh mắt của cô cũng dịu lại.

Lưu Doanh đi tới, mỉm cười xoa đầu Trường Tuế nói: “Đi thôi, chị đưa em về nhà.”

……

“Cô ở nơi này sao?” Khi xe của Lưu Doanh dừng lại ở phía ngoài ngõ nhỏ thì cô ấy có chút kinh ngạc. Vốn dĩ cô cho rằng Trường Tuế có liên quan đến nhà họ Tần, còn có mối quan hệ đặc biệt với nhà họ Triệu thì chắc hẳn cô ấy cũng là con thuộc thế hệ thứ hai trong một gia đình giàu có. Nhưng không ngờ lại sống ở một nơi cũ kỹ tồi tàn và u ám như vậy, con ngõ hẹp như thế này ô tô không vào được, cô nhìn vào bên trong có chút lo lắng nói: “Bên trong hình như không có đèn, người nhà cô đều không có ở nhà sao? Cô có muốn tôi đi cùng cô vào bên trong không?”

Trường Tuế nhìn Lưu Doanh, đột nhiên nói: “Cái bùa hộ mệnh trên cổ của cô không phải là một thứ tốt.”

Lưu Doanh sững người một lúc, sau đó nhìn Trường Tuế với vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia bối rối.

Trường Tuế không đợi Lưu Doanh nói, đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: “Tôi biết cô dựa vào nó để có được những thứ vốn không thuộc về mình, tôi biết bây giờ nhất định cô không đành lòng từ bỏ nó. Đợi đến khi nào cô thật sự gặp khó khăn, hãy đến tìm tôi, tôi có thể giúp cô.”
Bình Luận (0)
Comment