Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 23

Thuốc mỡ mà Khương Tô đưa có hiệu quả chữa lành rất nhanh, đến sáng hôm sau, đầu gối của Trường Tuế đã hoàn toàn không còn dấu vết nào của việc té ngã bị thương, đến cả vết bầm tím cũng biến mất, thậm chí làn da còn mịn màng hơn trước rất nhiều.

“Ngày hôm qua không phải vẫn còn khập khiễng không đi được sao? Sao mà nhanh lành vậy?” Tần Nhất Xuyên thấy hơi kinh ngạc.

Anh ta thường bị chấn thương khi chơi bóng rổ nên rất có kinh nghiệm, loại té ngã này thường là ngày thứ hai sẽ đau hơn so với ngày thứ nhất.

Hôm qua, anh ta thấy đầu gối của Trường Tuế bị sưng lên, hôm nay chắc chắn đi lại sẽ rất khó khăn. Vì vậy sau khi tập thể dục xong anh ta liền mua đồ ăn sáng đưa lên phòng cô, kết quả cô đã đứng trước mặt anh với đôi chân lành lặn, nhìn không giống một người từng bị thương chút nào.

“Cho tôi sao?” Trường Tuế cầm lấy túi đồ ăn sáng to đùng từ tay anh ta.

Ngay lúc này, cánh cửa của phòng bên cạnh mở ra.

Hạ Luật bước ra và nhìn thấy họ.

Tần Nhất Xuyên hỏi: “Hạ Luật, tay của anh không sao chứ?”

Trường Tuế cũng nhìn về phía anh.

Hạ Luật lạnh nhạt ừ một tiếng.

Tần Nhất Xuyên thắc mắc: “Hai người thật kỳ lạ, hôm qua ngã nặng như vậy, sao hôm nay cả hai đều trông như không có chuyện gì vậy?”

Hạ Luật nhìn thoáng qua Trường Tuế, sau đó quay đi: “Tôi đến trường quay trước đây.”

Tần Nhất Xuyên nói: “Được, tạm biệt. Một lát nữa chúng tôi sẽ đến sau.”

“Đợi một chút.” Trường Tuế gọi Hạ Luật lại, sau đó bước về phía anh.

Hạ Luật sửng sốt, trong tay anh nhiều hơn một túi đồ nóng hổi, anh cúi đầu nhìn xuống, là xôi gà bọc lá sen, sau đó ngước mắt nhìn cô.

Trường Tuế cười híp mắt: “Bữa sáng cho anh đó, không ăn sáng thì không tốt cho sức khỏe.”

Cô nghe nói từ trước đến giờ Hạ Luật không ăn bữa sáng.

Ngón tay của Hạ Luật vô thức cuộn lại, anh nhìn cô, không nói gì mà quay người rời đi.

Tần Nhất Xuyên đột nhiên hỏi: “Cô rất thân với Hạ Luật sao? Hôm qua còn thấy hai người cùng nhau ăn cơm trưa.”

Trường Tuế quay đầu lại và nói thật: “Không thân.”

Tần Nhất Xuyên không ngờ cô sẽ trả lời như vậy nên hơi sửng sốt.

“Có muốn cùng nhau ăn không?” Trường Tuế hỏi.

“Được.” Tần Nhất Xuyên vui vẻ trở lại.



Hôm nay phải quay bù cảnh quay của ngày hôm qua vì sự kiện chấn thương làm trì hoãn.

Diễn xuất của Hạ Luật vẫn giữ vững được đẳng cấp của một ảnh đế như mọi khi, điều này không có gì đáng kinh ngạc, bởi vì tất cả mọi người đều biết kỹ năng diễn xuất của anh vốn vượt trội.

Khiến mọi người phải ngạc nhiên là một người khác – Khương Trường Tuế.

Là một người chưa từng học qua bất cứ trường lớp diễn xuất nào, cũng chưa từng tiếp xúc với vai diễn nào trước đó, nhưng khi đối diễn với Hạ Luật cô lại không hề luống cuống, hơn nữa còn có thể nắm bắt được vai diễn, kỹ năng diễn xuất không hề ngây ngô và đơ cứng. Xuyên suốt cảnh quay, cô không có khoảnh khắc nào được gọi là bùng nổ diễn xuất nhưng mà mỗi một phân cảnh đều diễn rất tròn vai, mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động, mỗi một phản ứng đều vừa vặn, nắm bắt quá chuẩn xác, chuẩn xác như đã hòa làm một với nhân vật.

Và tất cả những đánh giá này cũng có thể dùng cho Hạ Luật, nhưng đó là Hạ Luật.

Mười ba tuổi xuất đạo, là thiên tài diễn xuất lấy được danh hiệu ảnh đế ngay từ bộ phim đầu tiên.

Năm ấy khi mới mười chín tuổi, anh đã sở hữu tất cả các giải thưởng mà một diễn viên có thể đạt được.

Toàn bộ giới giải trí chỉ có một Hạ Luật như vậy.

Và bây giờ, lại có thêm một Khương Trường Tuế.

Khi cảnh quay được cắt ghép biên tập vào bộ phim có lẽ chỉ chiếm mấy phút, nhưng phân cảnh này đã được chuẩn bị trong hai ngày, mà trên thực tế, Hạ Luật và Trường Tuế chỉ diễn trong sáu giờ đồng hồ, thời gian còn lại đều dùng vào việc điều chỉnh vị trí, ánh sáng và đạo cụ, kỹ năng diễn xuất của hai người không có chỗ nào bất ổn.

Hạ Luật đã quay phim gần nửa tháng nên có thể nắm bắt tất cả trạng thái của nhân vật, nhưng Khương Trường Tuế chỉ mới tiến vào cảnh quay mấy phút đã có thể nhập vai nhanh như vậy, ngay cả cảnh quay đầu tiên cũng diễn tốt.

Lúc Tần Diệu Văn xem cảnh quay được phát lại, ông thậm chí có cảm giác uất ức thay cho Trường Tuế vì đã giao cho cô một vai diễn nhỏ như vậy.

Đồng thời có một loại cảm giác Từ Nghiêu đã nhặt được món hời lớn rồi.

Ông đã nghe chuyện Trường Tuế đi thử vai ở đoàn phim của Từ Nghiêu, đất diễn trong bộ phim đó khá nhiều.

Vai diễn của Trường Tuế đã đến lúc đóng máy.

Bàn Tử đặc biệt đến đây để đón cô, anh ta đã nhận cho cô một công việc mới ở thành phố Tây, tối nay phải qua đó trước.

Lưu Doanh rất luyến tiếc Trường Tuế, lần thứ ba nhấn mạnh khi nào cô có thời gian rảnh phải đến đoàn làm phim thăm cô ấy.

Trường Tuế cong môi cười: “Đó là chuyện chắc chắn rồi.”

Cô cũng không yên tâm về chiếc bùa hộ mệnh mà Lưu Doanh đang đeo trên cổ.

“Nhớ kỹ, nếu như có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Trường Tuế lại dặn dò cô ấy lần nữa.

Lưu Doanh biết Trường Tuế đang nói đến chuyện gì, vẻ mặt nhất thời hơi mất tự nhiên, trong lòng thì cảm động, dù sao cô cũng biết rằng Trường Tuế là muốn tốt cho cô, cô cười nói: “Tôi nhớ rồi.”

Trường Tuế bắt đầu nhìn xung quanh.

Lưu Doanh nhịn không được nói: “Đừng tìm nữa, trong giới giải trí có rất nhiều anh chàng đẹp trai, cô mới vào giới này đã bao lâu đâu, hãy ra ngoài và nhìn ngắm nhiều hơn, đừng có treo cổ mãi trên một thân cây như thế.”

Cô ấy nói xong liền nhìn Tần Nhất Xuyên đang chạy về phía này, nửa đùa nửa thật nói: “Tần Nhất Xuyên thật tốt, vừa cao ráo vừa đẹp trai lại vừa có tiền, vui vẻ sáng sủa, lại đối với cô rất tốt, giống như một chú chó lông vàng lớn vẫy đuôi với cô mỗi ngày. Nếu như cô trở thành con dâu của đạo diễn Tần thì sau này không cần lo chuyện không có phim để đóng nữa rồi.”

Cô ấy đang nói thì Tần Nhất Xuyên đã chạy đến trước mặt, anh ta chào hỏi với Lưu Doanh trước.

Lưu Doanh nháy mắt với Trường Tuế rồi mỉm cười đi khỏi đó.

Tần Nhất Xuyên nhìn Trường Tuế, trên mặt là vẻ thất vọng không che dấu được: “Hôm nay cô phải đi rồi sao?”

Trường Tuế gật đầu: “Ngày mai còn có việc, anh Bàn Tử nói lát nữa sẽ đến đón tôi.”

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Trường Tuế còn chưa nói xong thì Bàn Tử đã đến rồi. Anh ta thấy hai người bọn họ thì vẫy tay về phía này hét lên: “Này! Nhất Xuyên!”

Trường Tuế: “…”

Sau đó liền thấy Bàn Tử đi đến trước mặt, vỗ nhẹ vào lưng Tần Nhất Xuyên và thân thiết nói: “Nhất Xuyên, lâu rồi không gặp! Cậu đang theo đoàn phim để học hỏi sao?” Đối với Tần Nhất Xuyên còn thân thiết hơn so với cô.

Tần Nhất Xuyên cười nói: “Đúng vậy, mỗi lần ba tôi quay phim đều gọi tôi đến để làm chân sai vặt.”

Bàn Tử cười ha ha hỏi: “Trường Tuế của chúng tôi ở trong đoàn phim biểu hiện như thế nào? Vẫn ổn chứ?”

Tần Nhất Xuyên liền nói: “Biểu hiện của Trường Tuế rất tốt, ba tôi đã khen cô ấy mấy lần.”

Bàn Tử cũng không xem Tần Nhất Xuyên là người ngoài nên lập tức nói: “Đúng vậy, tôi đã được mở mang kiến thức về kỹ năng diễn xuất của Trường Tuế rồi, chuyện giành giải thưởng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đúng không Trường Tuế?”

Trường Tuế: “Hừ.”

Bàn Tử cười ha hả: “Đi, chúng ta đến chào hỏi đạo diễn Tần một tiếng rồi đi, còn phải bắt kịp chuyến bay nữa.”

Bàn Tử đặc biệt dẫn Trường Tuế đến để cảm ơn đạo diễn Tần đã quan tâm chăm sóc cô trong thời gian qua.

Tần Diệu Văn nghiêm túc nói với Trường Tuế: “Tiểu Khương, diễn cho tốt, không cần lo lắng, đoạt giải chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

Trường Tuế chân thành nói: “Cảm ơn đạo diễn Tần.”

Tần Diệu Văn mỉm cười dặn dò: “Có thời gian thì quay lại thăm đoàn phim nhé.”

Trường Tuế cũng cười nói: “Nhất định.”

Cô trở về phòng ở khách sạn, Trương Nhã Đình đã thu xếp xong hành lý cho cô.

Lần trước, sau khi Trường Tuế nói chuyện với Bàn Tử, Bàn Tử liền gọi điện thoại cho Trương Nhã Đình, có lẽ đã cho cô ta một trận ở trong điện thoại nên từ ngày đó trở đi cô ta liền trở nên quy củ hơn nhiều.

Bàn Tử nói hiện tại muốn tìm một trợ lý thích hợp thì hơi khó, muốn cô chấp nhận dùng tạm.

Trường Tuế không gặp được Hạ Luật trước khi rời đi, giống như anh đang cố ý trốn tránh cô vậy.



Bình Luận (0)
Comment