Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 37

Sau khi rời khỏi nhà Lưu Doanh, lúc lên xe đã gần hai giờ sáng, Khương Tô thường đi ngủ sớm, ước chừng đến ngày mai bà ấy mới có thể trả lời cô.

Họ đưa Tiểu Mẫn về nhà trước, sau đó mới đến chỗ của Trường Tuế.

Xe taxi dừng lại ở đầu con hẻm, Tần Dịch Xuyên liếc nhìn con hẻm tối đen như mực kia nên quyết định đưa Trường Tuế vào đến tận cửa nhà.

Đây là lần đầu tiên anh ta đến nơi này, xung quanh ngôi nhà rất cũ kỹ xuống cấp, ngõ nhỏ tuy không phải quá hẹp nhưng lại không có đèn, xung quanh tối đen như mực. Lúc này đã là hai giờ sáng, không gian yên ắng tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu, làm cho không khí quanh đây càng trở nên u ám.

Tần Nhất Xuyên lòng đầy chua xót, đương nhiên không phải là vì chính mình mà là vì Trường Tuế.

Anh ta không khỏi cảm thấy đau lòng cho cô.

Anh ta được ngậm chìa khóa vàng mà sinh ra, không nói đến cha mẹ họ hàng ở trong nhà, ngay cả khi một mình anh ta ra ngoài xã hội cũng đều luôn có mối quan hệ của ba mẹ hỗ trợ. Cha anh ta là một đạo diễn lớn, còn mẹ là một tiểu thư gia đình giàu có, ở trong giới họ luôn được các ngôi sao nâng niu kính trọng. Vì thế khi anh ta sinh ra liền như cái rốn của vũ trụ, từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành, chưa bao giờ biết biết đến mùi vị của sự thiếu thốn.

Anh ta thật không tưởng tượng ra được, Trường Tuế từ nhỏ đã không có cha mẹ và người thân thích, phải ở trong cô nhi viện rồi lại phải vào chùa thì cuộc sống lớn lên phải chịu đựng khổ sở như thế nào.

Chỉ tưởng tượng một chút thôi mà anh ta đã cảm thấy vô cùng khó chịu rồi.

Trường Tuế bước chân nhẹ nhàng, đi nhanh về phía trước.

Tần Nhất Xuyên cảm thấy nhói lòng khi nhìn thấy dáng người nhỏ bé gầy gò của cô.

Cô ấy nói rằng cô ấy thiếu tiền.

Nhìn cô ấy thật đúng là giống người thiếu tiền, quanh đi quẩn cũng chỉ có vài bộ quần áo màu xám hoặc màu sẫm, không có màu nào khác. Hình như cũng đã thay điện thoại, nhưng vẫn là hiệu như cái trước, nhìn có vẻ là loại rẻ tiền, ngoài khoản chi phí dành cho việc ăn uống, hình như không có khoản chi tiêu nào khác.

Cô ấy sao lại thiếu tiền như thế nhỉ?

Hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nói cho anh ta biết, có phải cô vẫn chưa tin tưởng anh ta không?

Cũng không đúng, vừa nãy trong phòng bệnh, ngay trước mặt Lưu Doanh, cô còn nhìn anh bằng đôi mắt đó và còn nói anh là người có thể tin tưởng được.

Nhắc đến phòng bệnh, Tần Nhất Xuyên lại nhớ đến việc Trường Tuế đã nói thích anh ta trước mặt Lưu Doanh.

Trái tim anh ta vẫn còn thổn thức và bây giờ nó lại nhói lên.

Trường Tuế đi ở phía trước, trong lòng cô cũng đang suy nghĩ, cô không nhận ra Tần Nhất Xuyên tụt lại ở phía sau. Mãi cho đến khi nghĩ xong cô mới chợt nhận ra bên cạnh không có ai, quay đầu nhìn lại mới thấy Tần Nhất Xuyên đã đi sau cô mấy bước.

Cô dừng lại chờ anh ta: “Sao anh đi chậm vậy?”

Nhớ lại lúc trên đường đến đây, anh ta có vẻ “không bình thường”, cô ấy nhíu mày hỏi: “Anh cảm thấy khó chịu ở đâu à?”

Tần Nhất Xuyên bước lại gần, Trường Tuế thấy anh ta nhìn cô với ánh mắt ướt át, đầy thương cảm và có chút gì đó khác lạ, còn có chút gì đó hơi ngại ngùng nữa.

Trường Tuế vẫn không hiểu ra chuyện gì nên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh bị sao vậy?”

Tần Nhất Xuyên hỏi lại: “Sao là sao hả?”

Trường Tuế nói: “Vậy sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”

Tần Nhất Xuyên bỗng giật mình, trong lòng bối rối: “Cái gì, ánh mắt gì chứ?” Nói xong còn chột dạ cố gắng chớp mắt liên hồi.

Trường Tuế nhìn chằm chằm anh ta một cách kỳ lạ: “Giống ánh mắt Lưu Doanh nhìn mèo hoang.”

Tần Nhất Xuyên hơi sửng sốt.

Ánh mắt Lưu Doanh nhìn mèo hoang là sao? Là đang nói đến cái gì thế? Cô ấy nghĩ sao vậy?

Trường Tuế hỏi: “Anh không sao chứ? Từ sau khi ở bệnh viện đến đây thấy anh cứ lạ lạ thế nào ấy.”

Tần Nhất Xuyên nghĩ thầm, cô không biết xấu hổ mà còn dám hỏi như thế à? Nếu không phải vì ở trước mặt Lưu Doanh cô ấy đã nói câu đó, làm cho tim anh ta từ lúc đó đến tận bây giờ vẫn còn nhảy loạn nhịp hay sao?

Nhưng trên mặt anh ta lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ nói: “Làm gì có chuyện gì chứ.”

May mà có màn đêm tối tăm che giấu nên không nhìn thấy được khuôn mặt đỏ bừng của anh ta.

Trường Tuế cảm thấy Tần Nhất Xuyên có gì đó rất lạ, nhưng cô ấy từ nhỏ đã lớn lên trong chùa Thanh Sơn với cùng rất nhiều hòa thượng khác nên cô ấy không hiểu nhiều về tâm sinh lý đàn ông. Tình cảm của cô với Hạ Luật cũng hoàn toàn trong sáng, chẳng phải dùng thủ đoạn gì để lôi kéo anh ấy, chỉ xuất phát từ chính bản tâm của mình muốn thân cận với anh ấy liền đi thân cận. Lúc này tuy rằng cô cảm thấy Tần Nhất Xuyên rất khác lạ, nhưng cũng không hiểu tại sao anh ta là trở nên khác lạ như thế, nếu anh ta không nói thì cô cũng không dò hỏi.

Cô vẫn còn cả đống việc vẫn chưa giải quyết xong, cũng chẳng có thời gian đâu mà suy nghĩ Tần Nhất Xuyên sao lại thay đổi như vậy.

Chờ đến lúc đi đến trước cửa nhà.

Tần Nhất Xuyên đứng đó trong bóng tối đen mờ mịt, không chút ánh sáng, nhìn sang trái, rồi lại nhìn sang phải nhưng cũng chỉ thấy tòa nhà nhỏ hai tầng, không gian âm u khủng bố, lại bắt đầu cảm thấy đau lòng: “Cô đang sống ở đây à?”

Trường Tuế gật đầu, nói: “Đây là nhà của sư phụ tôi.”

Cô ngoài chuyện ăn ra thì thực sự là không có ham muốn vật chất nào khác. Huống chi ngôi nhà này nhìn từ bên ngoài cảm thấy rất đáng sợ nhưng chỉ là làm người ngoài sợ mà thôi, còn chưa dọa sợ được cô. Hơn nữa ở trong ngôi nhà này thực sự rất thoải mái, nghe lão Tôn nói, cái giường mà cô đang ngủ bây giờ là do Khương Tô bỏ ra hơn một trăm ngàn nhân dân tệ mới mua được.

Cô ấy đưa tay ra muốn lấy chiếc ba lô: “Đưa ba lô cho tôi.”

Tần Nhất Xuyên đem ba lô đưa cho cô: “Cô sống ở đây một mình à?”

Tất nhiên là anh ta biết rằng cô ấy sẽ không sợ.

Nhưng nhìn thấy cô ấy sống một mình ở một nơi như thế này, thật đáng thương biết bao.

Trường Tuế căn bản không biết Tần Nhất Xuyên lại suy nghĩ nhiều đến thế, cô cầm lấy ba lô rồi gật đầu nói: “Tôi vào trước đây, anh cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, hôm nay rất cảm ơn anh.” Cô ấy nói xong liền đẩy cửa đi vào trong nhà.

Tần Nhất Xuyên đột nhiên ngăn cô ấy lại: “Trường Tuế.”

Trường Tuế quay người lại, hỏi anh ta bằng ánh mắt, có việc gì không?

Khuôn mặt Tần Nhất Xuyên lại bắt đầu nóng bừng lên: “Không có gì, chỉ là tôi muốn nói tạm biệt cô, còn có… Ngủ ngon nhé.”

Trường Tuế mỉm cười nói: “Chúc ngủ ngon.”

Cửa nhà đã khép lại.

Tần Nhất Xuyên vẫn đứng trong con ngõ nhỏ, đứng thêm một lúc, bỗng nhiên anh ta đưa tay đặt lên ngực, nơi đó trái tim vẫn đang đập loạn nhịp.

…….

Trường Tuế bật hết đèn trong phòng, sau đó vào phòng tắm tắm nước nóng, lúc này trong người cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, sau đó trở về phòng và nằm dài trên giường, cô ấy mơ hồ cảm giác mình đã quên một thứ gì đó, nhưng hôm nay quả thật có quá nhiều việc, cô không thể nhớ ra là mình đã quên cái gì, lúc nằm trên giường chuẩn bị ngủ, cô mới giật mình nhớ ra.

Cô đã quên gọi điện cho Hạ Luật!

Trường Tuế lập tức tỉnh ngủ, cầm điện thoại lên xem thì cũng đã ba giờ sáng.

Khuya như vậy rồi, chắc chắn Hạ Luật đã ngủ rồi.

Thời gian gần đây ngày nào cô ấy cũng gọi điện cho Hạ Luật.

Lúc đầu chỉ gọi nói chuyện khoảng một phút hai mươi giây, nhưng lần nói chuyện gần đây nhất, đã nói ròng rã suốt hơn mười phút.

Đó vẫn chưa kể đến những cuộc điện thoại gọi cho anh ấy mỗi đêm trước lúc đi ngủ để chúc anh ấy ngủ ngon.

Ngày nào cô cũng thường có nhiều lý do khác nhau để gọi điện cho anh.

Có những lúc không có việc gì nhưng cô ấy vẫn phải gọi một cuộc điện thoại, cho dù có lúc Hạ Luật nhận điện thoại nhưng cũng không hề nói một lời nào, nhưng mỗi lần cô gọi điện anh ấy cũng đều nghe máy, có lúc cô ấy chỉ muốn nghe thấy giọng nói của anh.

Sáng hôm nay cô có gọi điện cho Hạ Luật, sau đó vẫn không rảnh để gọi điện cho anh.

Hơn nữa vào giờ này thì chắc là anh ấy đã đi ngủ rồi.

Trường Tuế suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho anh.

Khách sạn.

Đã ba giờ sáng.

Hạ Luật trằn trọc trở mình trên giường và không thể nào chợp mắt được, không hiểu sao cảm giác nôn nóng đang bao phủ lấy anh.

Loại cảm giác lo âu này đến từ đâu, trong lòng anh mơ hồ có dự cảm nhưng lại không muốn nghĩ sâu thêm, không muốn đối mặt với nó.

“Tin tin.”

Màn hình điện thoại sáng lên trong căn phòng tối đen.

Ánh mắt Hạ Luật nhìn sang màn hình điện thoại sáng lên, liền xoay người cầm lấy điện thoại.

[ Anh ngủ chưa? ]

Anh nhìn chằm chằm vào ba chữ này trong vài giây, do dự một lúc, rồi đặt ngón tay vào ô gõ chữ trên màn hình điện thoại.

[? ]

Tin nhắn chỉ mới được gửi đi chưa đến ba giây.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

ID người gọi đến là một chuỗi các con số quen thuộc.

Những con số này ngày nào anh ấy cũng nhìn thấy nó vài lần, rõ ràng không cần phải cố nhớ nhưng dường như nó đã khắc sâu trong tâm trí của anh.

“Alo?” Trong không gian tĩnh mịch, một giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến, mang theo giọng cười dịu nhẹ: “Sao muộn thế rồi mà anh vẫn chưa ngủ?”

Hạ Luật không biết vì cái gì, nhưng chỉ trong nháy mắt khi anh nghe thấy giọng nói của cô, trái tim nôn nóng bất an như được xoa dịu và tan biến, thậm chí ngay cả những căng thẳng trong đầu cũng đã được thả lỏng.

“Anh đang đợi điện thoại của em à?”

Mặc dù Trường Tuế rất thích Hạ Luật, nhưng những gì cô ấy nói và làm đều rất tự nhiên, không phải cố ý làm ra vẻ thân cận hay nịnh nọt lấy lòng, cũng không phải là vì cô ấy không muốn hay vì khinh thường, thực sự không phải vậy.
Bình Luận (0)
Comment