Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 47

Sau khi Trường Tuế quay xong chương trình giải trí này, ngày hôm sau cô lại đi quay quảng cáo.

Lúc này Bàn Tử đã có mặt ở hiện trường, tự mình hỗ trợ cho cô.

Phim quảng cáo lần này là một quảng cáo nước uống trà xanh. Người hợp tác với cô là một diễn viên trẻ tuổi, bộ phim mà anh ta đóng vừa mới phát sóng được hai tháng, đang lúc nổi tiếng.

Bàn Tử có nghe ngóng được rằng phí làm đại sứ thương hiệu gấp đôi tuổi của anh ta.

Nhưng mà cũng phải nói lại, đó là do người ta có tác phẩm rồi, không giống như Trường Tuế. Mặc dù cô đều hợp tác với đạo diễn nổi tiếng nhưng hiện tại vẫn chưa được phát sóng nên vẫn còn chưa tính là có tác phẩm.

Hiện tại kịch bản ở trong tay Trường Tuế cũng có rất nhiều, công ty cũng đang thảo luận xem thử nên nhận kịch bản nào. Dù sao thì thời gian vẫn còn nhiều mà.

Điều làm cho công ty rất hài lòng là Trường Tuế rất tuân thủ sự sắp xếp công việc của công ty, cũng không bao giờ phàn nàn về cường độ làm việc, cô chỉ luôn có một vấn đề thôi.

“Có được nhiều tiền không?”

Mà đa số mức giá tiền đưa ra cũng đều làm cô cảm thấy hài lòng.

Hơn nữa các thương hiệu đã hợp tác cũng đánh giá Trường Tuế rất cao.

Chỉ tóm tắt ngắn gọn trong mấy chữ: “Ít nói, ít đòi hỏi.”

Lúc Trường Tuế không nói một lời nào nhìn có vẻ lạnh như băng, mấy nhân viên công tác tiếp xúc với cô đều cho rằng cô sẽ rất khó hầu hạ. Kết quả lúc ở chung lại phát hiện cô căn bản không cần người ta phải hầu hạ mình, mức độ phối hợp gần như là cao nhất trong số các nghệ sĩ bọn họ từng hợp tác, hơn nữa hiệu quả giao tiếp và hiệu quả công việc đều rất cao.

…..

Ở hiện trường buổi quay phim quảng cáo.

Trường Tuế mặc bộ váy màu trắng phối hợp với giày thể thao màu trắng, gió từ quạt thổi qua, vẻ thanh thuần làm cho trái tim người ta phải đập thình thịch.

Quảng cáo được quay ở trong studio, từ sáng đến tối, gió từ quạt thổi đến mức làm cho cả khuôn mặt Trường Tuế đều tê dại. Sau khi quay xong, nam diễn viên liền tới tìm cô xin thêm WeChat.

“Tôi có thể thêm WeChat của cô được không? Sau này có cơ hội thì mời cô ăn cơm nhé.”

Trường Tuế lịch sự nói được, sau đó lấy điện thoại di động ra thêm WeChat của anh ta.

Vừa mới thêm WeChat xong, Diêu Việt liền đi tới. Anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn nam diễn viên này một cái, đi đến trước mặt Trường Tuế hỏi: “Cô đã xong việc chưa?”

Vừa rồi anh ta nhìn thấy nam diễn viên này đến xin WeChat của Trường Tuế, mà thấy cô tùy tiện cho người ta WeChat như thế, không hiểu sao anh có chút mất hứng.

Nam diễn viên có vẻ kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, hiển nhiên là đã hiểu nhầm quan hệ của hai người nên có chút xấu hổ gật đầu với hai người rồi rời đi.

Bàn Tử thì đang ở phía bên kia nói chuyện với người đại diện của thương hiệu về việc hợp tác tiếp theo.

Người đại diện của thương hiệu đột nhiên nhìn về phía sau lưng anh ta rồi hỏi: “Trường Tuế có quen với Diêu Việt à?”

Bàn Tử sửng sốt, quay đầu lại, liền nhìn thấy Trường Tuế đang đứng đó nói chuyện với Diêu Việt.

Anh ta cũng giật mình.

Tại sao Diêu Việt lại ở đây? Còn nói chuyện với Trường Tuế nữa. Có phải là anh ta đang muốn theo đuổi Trường Tuế đấy chứ?

Trong lòng Bàn Tử lập tức nóng nảy.

Đây chính là thời kỳ thăng tiến sự nghiệp của Trường Tuế. Đối với người mới mà nói, có scandal không hẳn là chuyện xấu, có thể làm tăng danh tiếng. Hơn nữa những scandal trước đó của Trường Tuế đều rất tích cực. Tần Nhất Xuyên, Hà Văn Hiểu đều là những người nổi tiếng, lại có danh tiếng tốt.

Lần trước tin đồn của Trường Tuế với Hoắc Vân Khai đã làm anh giật nảy mình, khi hỏi Trường Tuế mới biết chỉ là quen biết vậy thôi.

Nhưng Diêu Việt thì càng không được!

Thanh danh bên ngoài của Diêu Việt không tốt lắm, thay bạn gái như thay áo. Nếu như Trường Tuế bây giờ vẫn chỉ là một người mới không hề có tên tuổi, nếu tin đồn dính dáng gì đó với anh ta rồi xào lên một chút cũng có thể nổi tiếng. Nhưng bây giờ không còn giống như thế nữ, Trường Tuế đã nổi tiếng rồi. Chính Tần Diệu Văn và Từ Nghiêu đã công nhận khả năng diễn xuất của cô ấy, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Nếu như cô ấy thật sự ở bên Diêu Việt, vậy thì lúc hai người chia tay sẽ kéo đen tên tuổi của Trường Tuế đi xuống.

Anh ta nói chuyện với người đại diện của thương hiệu thêm mấy câu xã giao rồi vội vàng bước sang bên kia.

“Chào anh, Diêu Việt, tôi là người đại diện của Trường Tuế, tôi họ Hoàng.”

Bàn Tử đứng ở bên cạnh Trường Tuế, cười ha ha chào Diêu Việt.

Đương nhiên anh ta không dám đem cảm xúc thật để ở trên mặt, đây chính là thái tử của công ty điện ảnh Diệu Bác đấy. Nếu thực sự đắc tội với anh ta thì sau này Trường Tuế cũng không cần lăn lộn ở trong giới này nữa.

Diêu Việt gật đầu cho có lệ rồi nhìn Trường Tuế nói: “Đi ăn cơm nhé?”

Trường Tuế cười ngọt ngào gật đầu: “Anh chờ một chút, tôi đi thay quần áo cái đã.”

Trước khi tới đây Diêu Việt đã gọi điện thoại trước cho cô, nói rằng anh ta muốn mời cô ăn cơm, tiện thể nói chuyện về kịch bản luôn.

Bàn Tử giật mình: “Đi ăn cơm sao? Đi hai người thôi à?”

Trường Tuế nói: “Còn có Tiểu Trương nữa, anh có muốn đi cùng không?”

Bàn Tử cười gượng nói được, sau đó liền nói: “Đi nào, tôi dẫn cô đi thay quần áo.” Nói xong liền mỉm cười với Diêu Việt rồi dẫn theo Trường Tuế rời đi.

Đợi đến lúc đi được khá xa, Bàn Tử lập tức hỏi: “Cô và Diêu Việt là sao vậy? Làm sao hai người lại đứng với nhau? Anh ta đang theo đuổi cô à?”

Trường Tuế bình tĩnh nói: “Bà ngoại anh ấy là một người bạn trước kia của sư phụ tôi, bảo anh ấy quan tâm chiếu cố cho tôi một chút. Hôm nay anh ấy gọi điện cho tôi nói rằng muốn mời tôi ăn cơm, sau đó tiện thể nói chuyện về kịch bản một chút.”

Bàn Tử nhất thời chưa kịp phản ứng kịp: “Còn có loại chuyện tốt như thế này à?” Sau đó bỗng nhiên lại hỏi: “Kịch bản, là kịch bản gì?”

Trường Tuế nói: “Anh ấy nói rằng trong tay anh ấy đang có một vài kịch bản, muốn tôi xem thử một chút.”

Có đùi đưa ra trước mặt, dại gì không ôm.

Bàn Tử kinh ngạc nói: “Kịch bản của Diệc Bác sao? Đó toàn là mấy tác phẩm lớn đấy. 《 Chuộc tội 》chính là một bộ phim do Diệu Bác đầu tư đó. Đây chính là một chiếc bánh từ trên trởi rớt xuống mà! Tốt như vậy sao?”

Trường Tuế nói: “Vậy anh có đi ăn với chúng tôi không?”

Bàn Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Quên đi, tốt nhất là tôi vẫn không nên đi. Sợ anh ta suy nghĩ nhiều. Có Tiểu Trương đi là được rồi, cho dù hai người có bị chụp hình được thì cũng chỉ là đi ăn cùng với trợ lý thôi. Cô cố gắng đừng đứng ở gần anh ta. Còn nữa, cô cũng chú ý một chút, cuộc sống riêng tư của Diêu Việt cũng rất “loạn”, hai người cố gắng giữ khoảng cách một chút nhé.”

Trường Tuế gật đầu rồi đi vào bên trong thay quần áo.

…..

“À, tôi đột nhiên có chút việc nên không đi ăn cơm với mọi người được. Mọi người ăn cơm ngon miệng nhé.”

Bàn Tử tìm cớ không đi.

Diêu Việt tỏ thái độ anh ta có đi hay không cũng không sao cả, toàn bộ sự chú ý của anh ta vẫn tập trung hết trên người Trường Tuế.

Cô đã thay chiếc váy màu trắng kia ra, mặc vào một cái váy dài màu hồng không có tay, chiều dài vừa qua đầu gối, lộ ra tay chân trắng nõn mảnh khảnh, nhẹ nhàng tinh xảo. Tóc xoăn xõa dài vén qua tai, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười, đôi mắt vừa đen nhánh vừa trong suốt, mang theo ý cười mơ hồ.

Lần thứ hai Diêu Việt lại bị kinh diễm, có cảm giác tim đập thình thịch.

Trường Tuế gọi Tiểu Trương cùng lên xe của Diêu Việt rồi rời đi.

Trước khi đi, Bàn Tử còn tìm cơ hội dặn dò Tiểu Trương mấy câu, bảo cô ấy theo sát Trường Tuế một tấc không rời, đề phòng paparazzi chụp lén.

Tiểu Trương là một trợ lý ngoan ngoãn vô cùng nghe lời, ngay cả nhà vệ sinh cũng kìm nén không đi, cẩn thận kề sát bên Trường Tuế ngay dưới mí mắt của Diêu Việt.

Diêu Việt vốn muốn cùng với Trường Tuế đơn độc ăn một bữa cơm. Nhưng thấy người trợ lý mặt mày chất phác như keo da trâu bám chặt bên người Trường Tuế, anh ta chỉ có thể cùng với Trường Tuế tán gẫu một ít chuyện tình liên quan đến công việc.

Lúc ăn cơm, Trường Tuế tiện tay từ trong túi rút ra một cây trâm bằng gỗ đào, cuốn mái tóc dài lên, làm lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng như tuyết. Diêu Việt đang nói chuyện, cô thì vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào anh ta, không hề cảm thấy bộ dáng này của mình mê người đến thế nào.

Diêu Việt không ăn nhiều, nhưng lại gắp thức ăn cho Trường Tuế mấy lần.

Trường Tuế lúc ở trong chùa đã quen được gắp thức ăn cho, nên cô hồn nhiên không phát hiện ra động tác này mang theo một chút ái muội.

Đặc biệt là đặc biệt là đối với một người chưa bao giờ gắp thức ăn cho người ta như Diêu Việt, hành động này có ý nghĩa phi thường.

Lúc ăn cơm xong, Diêu Việt lái xe đưa Trường Tuế trở về khách sạn.

Từ gương chiếu hậu anh ta nhìn thấy một chiếc xe đi theo đằng sau, chính là xe của paparazzi đang một đường đi theo.

Nhưng anh ta không hề nhắc nhở Trường Tuế.

Ngược lại, khi Trường Tuế xuống xe, anh ta còn cực kỳ tự nhiên “sờ sờ” đầu cô nói: “Sau này nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Trường Tuế sửng sốt một chút, cảm thấy động tác của anh ta có vẻ hơi đột ngột nhưng cũng chỉ gật đầu, lịch sự nói cảm ơn sau đó cùng với Tiểu Trương đi vào trong.
Bình Luận (0)
Comment