Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 5

Tần Nhất Xuyên kinh ngạc nhìn Trường Tuế: “Đại sư bắt quỷ?”

Còn nữa, cái tên của cô ta là cái quái gì vậy?

Trường Tuế? Có nghĩa là sống lâu trăm tuổi phải không?

Ngay cả bà Tần cũng kinh ngạc nhìn Trường Tuế, cũng không phải là bà ấy không tin, chỉ là nhìn bề ngoài của Trường Tuế thì thật sự không giống như lời cô nói.

Ngoại hình Trường Tuế gầy gò, khung xương mỏng, giống như một đứa trẻ tuổi vị thành niên còi cọc. Sắc mặt cô tái nhợt nhìn không có một chút khí sắc nào, lông mày lưa thưa nhưng lông mi thì lại quá dày và đen nhánh, đôi mắt đen sâu thẳm. Ngoài ra, thân hình gầy gò mảnh mai cùng với khuôn mặt trẻ con càng khiến cô ấy trông như một nữ sinh trung học bình thường vậy.

Tuy nhiên, giọng nói và cử chỉ của cô lại có một sự chín chắn tinh tế mà những người đồng trang lứa khó có thể có được.

Trên mặt Trường Tuế lộ ra một nụ cười tự tin và nói: “Đừng lo, tôi là một đại sư bắt quỷ chuyên nghiệp.”

Đạo diễn Tần có chút lo lắng nhìn Trường Tuế: “Chuyện này….Nếu chuyện này thực sự nghiêm trọng như cô nói, vậy thì liệu cô có thể làm được không?”

Trường Tuế cười chế nhạo với vẻ khinh thường rồi nói: “Nếu tôi không làm được thì hẳn cũng sẽ không có ai làm được nữa hết.”

Lời nói tự tin chắc chắn của Trường Tuế làm bà Tần cảm thấy kinh hãi, trước đó Trường Tuế đã nói rằng bà ấy là một tín đồ Phật giáo đã làm bà ấy cũng có một chút tin tưởng nên bà nói với Tần Diệu Văn: “Ông xã à, cứ để cô ấy thử xem sao.”

Đạo diễn Tần nhìn Trường Tuế, cuối cùng cũng gật đầu.

Lông mày Tần Nhất Xuyên lại nhíu chặt, hiển nhiên anh ta không hề tin tưởng Trường Tuế.

Trường Tuế cũng không quan tâm anh ta tin hay không tin, dù sao anh ta cũng không làm chủ được chuyện này.

……

Trường Tuế gọi điện thoại cho Bàn Tử, nhờ anh ta đến đây và mang ba lô của cô tới cho cô. 

Sợ rằng Bàn Tử sẽ không chịu đi chuyến này nên Trường Tuế ở trong điện thoại đã nói rõ ràng rằng nhờ anh ta đưa đồ tới nhà của đạo diễn Tần Diệu Văn.

Mặt khác, Trường Tuế nói với đạo diễn Tần tìm một đội thi công trang trí nhà đến đây hỗ trợ một chút, cô muốn đập bỏ bức tường ở nhà vệ sinh góc phía đông nam của tầng một.

Đây chính là nơi có âm khí nặng nề nhất trong ngôi nhà.

Cô đặt tay lên bức tường và cảm nhận từ phía bên kia không ngừng có âm khí rò rỉ ra ngoài.

Dường như đạo diễn Tần đã quyết định tin tưởng cô nên đã nhờ người gọi điện thoại cho đội thi công đến.

Bởi vì Tần Nhất Xuyên không có cách nào để phản đối Trường Tuế nên lúc này anh ta cũng không nói điều gì nữa, chỉ cau mày nhìn chằm chằm cô, tựa như đang kiên trì giữ vững lập trường của mình.

Trường Tuế cũng không thèm để ý đến anh ta.

……

Bà cụ Tần đã được xe của nhà tang lễ đến đưa đi.

Cả đạo diễn Tần và bà Tần cũng muốn đến nhà tang lễ để chuẩn bị cho lễ tang, còn Tần Nhất Xuyên và Trường Tuế sẽ ở nhà.

Bà Tần có chút lo lắng cho Tần Nhất Xuyên.

Trường Tuế nói: “Bà yên tâm đi, có tôi ở đây rồi, anh ấy không có việc gì đâu.”

Tần Nhất Xuyên bật cười một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

Phải nửa tiếng nữa đội thi công trang trí mới có thể đến đây.

Trong nửa tiếng đồng hồ này, Trường Tuế đã ăn sáu thanh sô cô la, cô nhất định phải tiếp tục nạp thêm nhiều calo nữa vào trong cơ thể mới có thể tránh cho bản thân rơi vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.

Tần Nhất Xuyên nhìn mà sửng sốt, mấy cô gái ở xung quanh anh ta bởi vì muốn bảo trì vóc dáng mà ăn rất ít, đừng nói những thứ đồ ăn vặt có hàm lượng calo cao như sô cô la, ngay cả cơm cũng rất ít đụng vào. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một cô gái ăn nhiều sô cô la như thế này.

Khi những người của đội thi công đến, họ không cần hỏi lý do gì hết liền cầm búa lên bắt đầu làm việc.

Chỉ chưa đầy năm phút, họ đã đục thủng một cái lỗ trên tường.

“Ở phía sau bức tường này có một tầng hầm bị bịt kín.” 

Tần Nhất Xuyên sửng sốt đi tới bên cạnh cửa nhà vệ sinh nhìn vào, liền thấy trên tường nhà vệ sinh có hai cái lỗ đen sì kích thước bằng quả bóng rổ.

“Đập hết cho tôi.” Giọng nói lạnh như băng của Trường Tuế vang lên ở phía sau Tần Nhất Xuyên.

Da đầu Tần Nhất Xuyên đột nhiên tê dại, anh ta vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt lạnh lùng không chút gợn sóng của Trường Tuế.

Trường Tuế chỉ nói một câu như vậy, cũng không thèm nhìn anh ta liền xoay người bước ra ngoài, nói với bà giúp việc trong biệt thự mang trà lên cho mình uống.

Sau đó, cô ngồi an vị ở trên ghế sô pha uống trà, đợi cho đội thi công đập hết bức tường ra.

Mấy công nhân đội thi công đứng trước bức tường đã bị đập nát, chỉ cảm thấy có cái gì đó âm trầm khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, lập tức cầm búa bước ra ngoài nói với họ rằng bức tường đã bị đập xong rồi.

Đúng lúc này, Bàn Tử cũng đã tới.

Hai tay của anh phải dùng hết sức mới có thể ôm được cái ba lô to màu đen của Trường Tuế. Anh cũng không thể tin được ngày đó Trường Tuế có thể cõng cái ba lô nặng chừng hai ba chục cân với cánh tay đôi chân gầy guộc đó mà không hề tốn sức một chút nào.

“Tôi mang ba lô đến cho cô rồi đây. Trong này đựng cái gì vậy? Sao lại nặng đến thế?” Bàn Tử đặt chiếc ba lô xuống trước mặt Trường Tuế, phát ra một tiếng “phịch” nặng nề.

Lúc ở trên xe suýt chút nữa anh ta đã không nhịn được sự tò mò mà mở khoá kéo ra nhìn thử, may mà anh ta kìm lại được.

Tần Dịch Xuyên lập tức nhìn thấy vật đặt trên mặt đất, có vẻ như nó là một chiếc ba lô to màu đen.

Lúc này, Bàn Tử cũng đã nhìn thấy anh ta nên sững sờ, lập tức nhận ra anh ta là ai nên bước tới bắt tay với Tần Nhất Xuyên: “Xin chào, anh là Tần Nhất Xuyên phải không? Tôi là người đại diện của Trường Tuế, còn đạo diễn Tần ở đâu rồi?”

Bàn Tử nhận biết Tần Nhất Xuyên bởi vì Tần Nhất Xuyên là con trai duy nhất của đạo diễn Tần, bị paparazzi chụp hình từ năm anh ta lên mười tuổi. Bởi vì ngoại hình anh ta lúc đó quá dễ thương đã gây ra một trận xôn xao. Lại thêm thân phận là con trai độc nhất của một đạo diễn nổi tiếng, cùng với bà Tần vốn cũng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng con gái một gia tộc nổi tiếng của thành phố Bắc nên thân phận dát vàng như vậy làm anh ta càng được người ta chú ý hơn. Từ lúc anh ta được mười tuổi cho đến nay, những hình ảnh của anh ta luôn được lan truyền trên mạng internet, mỗi lần có hình ảnh mới xuất hiện đều gây nên một đợt xôn xao, chẳng kém gì mấy ngôi sao nổi tiếng cả.

Công chúng luôn nghĩ rằng Tần Nhất Xuyên sẽ xuất đạo với tư cách là diễn viên, nhưng trong một lần phỏng vấn, Tần Diệu Văn đã nói rằng Tần Nhất Xuyên không hề có hứng thú với diễn xuất. Năm ngoái anh ta đã thi đậu học viện điện ảnh chuyên ngành đạo diễn, giống như có vẻ muốn theo ngành của cha anh ta. Anh ta không xuất đạo càng làm cho người ta có thêm hảo cảm, càng chú ý và tung hô anh ta hơn. Có thể nói rằng mặc dù không phải là người ở trong giới nhưng vẫn có một vị trí trong giới dành cho anh ta.

Bàn Tử là người ở trong giới nên đương nhiên biết rất rõ về Tần Nhất Xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên anh được gặp Tần Nhất Xuyên ở bên ngoài. Nhìn anh ta, Bàn Tử cảm thấy gương mặt này mà không xuất đạo thì thật sự đáng tiếc.

Tần Nhất Xuyên đối với sự nhiệt tình của Bàn Tử cũng có hơi khó chịu nhưng vẫn giữ phép lịch sự bắt tay với anh, sau đó rút tay lại nói: “Chào anh, ba tôi đã đến nhà tang lễ rồi.”

Bàn Tử đến lúc này mới đột nhiên nhớ ra, anh vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi anh, xin anh hãy nén bi thương.”

Tần Nhất Xuyên khẽ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Trường Tuế đang mở khoá kéo ba lô ra tìm cái gì đó rồi nói: “Anh là người đại diện của cô ấy à?”

Đại sư bắt quỷ còn cần phải có người đại diện nữa sao?

Bàn Tử vội nói: “Đúng vậy, cô ấy là người mới, hôm nay chúng tôi vốn đến để thử vai nhưng không ngờ…”

Tần Nhất Xuyên nghi ngờ hỏi: “Thử vai sao?”

Bàn Tử nói: “Đúng vậy, còn không phải là bên đạo diễn Tần đang chuẩn bị quay một bộ phim…”

Tần Nhất Xuyên cắt ngang lời anh, mắt nhìn về phía Trường Tuế: “Cô ấy là diễn viên à?”

Bàn Tử trả lời: “Đúng vậy.”

Trường Tuế lúc này mới ngẩng đầu lên nói với Tần Nhất Xuyên: “Thiếu gia Tần, anh có thể tránh ra một bên được không? Tôi cần nói chuyện với người đại diện của tôi một lát.”
Bình Luận (0)
Comment