Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 62

Hoắc Vân Khai đến gần một chút, Trường Tuế quay người lại, nhìn thấy anh ta, đôi mắt khẽ cong cong: “Anh đến giám sát à?”

Hoắc Vân Khai bị ý cười sóng sánh lay động trong mắt cô khiến cho trái tim co lại từng đợt, đột nhiên có chút ngượng ngùng xấu hổ: “Khụ, tôi đến thành phố Bắc chơi thôi, thuận tiện qua đây xem thế nào.” Anh ta vừa nói xong, chợt phát hiện bộ trang phục cổ trang màu đỏ trên người Trường Tuế bị lộ hơi nhiều, lộ cánh tay thì cũng thôi đi, còn phần ngực… cổ áo sao lại thấp như vậy chứ?

Hoắc Vân Khai lơ đãng cúi đầu, nhiệt độ trên mặt đột nhiên nóng hổi.

Kiểu dáng phần thân trên của bộ trang phục màu đỏ mà Trường Tuế mặc làm nổi bật phần ngực và eo thon, trang phục đã được chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng eo của Trường Tuế quá nhỏ, sau khi lấy số đo ba vòng của Trường Tuế, người phụ trách trang phục phải chỉnh sửa lại một chút, vải ở phần eo bị bóp lại tôn lên vòng eo tinh tế, phần ngực áo được cắt xẻ thành độ cong bao trọn hai bầu ng ực đ ẫy đà trắng như tuyết.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Khai nhìn thấy một chút đường cong vòng ngực liền đỏ mặt xấu hổ, có khi không nhịn được nhìn nhiều hơn, trái tim đập thình thịch thình thịch, trong lòng không ngừng khinh bỉ chính mình không có tiền đồ, nhưng lại nhịn không được thầm nghĩ, thật ra ngực không cần quá lớn, giống như Trường Tuế là đủ rồi.

Nghĩ xong lại có chút tuyệt vọng, anh ta thật sự đã không xong rồi, vì Trường Tuế, ngay cả ngực lớn mà bản thân thích nhất đều có thể từ bỏ, thẩm mỹ đều bị bóp méo.

Anh ta xấu hổ dời ánh mắt sang nơi khác, lẩm bẩm nói: “Cổ áo này hình như thấp quá phải không? Có thể sửa lại một chút không?”

Anh ta bây giờ giống như một con chó canh giữ đồ ăn, chỉ sợ Trường Tuế bị người khác nhìn liền rơi mất một miếng thịt.

Stylist ở bên cạnh đương nhiên nhận ra cậu chủ Hoắc, anh ta nhìn thoáng qua ngực của Trường Tuế, thật sự rất khó tán thành ý kiến của anh ta. Trò chơi này vốn không phải là loại dung tục gì, không cần dựa vào phô bày da thịt để hấp dẫn người chơi, dạng thiết kế này thuần túy dựa trên cân nhắc về tính thẩm mỹ. Hơn nữa, kích thước vòng một của Trường Tuế có độ lớn vừa phải, lộ ra một chút đường cong như vậy cũng không tính là gợi tình, chỉ cảm thấy đẹp, và đây cũng là một phần của tạo hình, anh ta không thể không nói: “Này hoàn toàn không thấp mà, lễ phục quấn ngực trên thị trường bây giờ đều thấp hơn cái này.”

Nhân viên công tác đến thông báo Trường Tuế qua chụp ảnh.

Trường Tuế chào hỏi Hoắc Vân Khai một tiếng rồi quay người đi.

“Mở dù ra gác lên vai, biểu cảm hoạt bát một chút, đúng, nghiêng đầu sang phải, đúng rồi! Tốt lắm!”

“Nào, đổi tư thế một chút, chân trái cong lên, độn mũi chân lên một chút, giơ dù cao lên, mắt có thể nhìn vào nan dù, được rồi, được rồi, tốt.”

“Nụ cười cần phải có một chút cảm giác làm nũng, đúng, đôi mắt cong hơn một chút, đúng rồi, tốt lắm, chính là biểu cảm này!”

Trường Tuế đứng trước màn sân khấu màu trắng, lúc thì nâng đèn lồ ng giấy, lúc thì cầm dù giấy dầu, làm ra đủ loại tư thế để chụp hình.

Quạt gió ở hai bên vừa thổi, bộ váy đỏ bay lên phần phật, cô lúc thì nghiêng đầu, lúc lại chơi đùa với tóc của mình, hoặc là yêu kiều, hoặc là hoạt bát, linh khí bức người.

Khả năng phối hợp của Trường Tuế rất tốt, hơn nữa thần thái và tư thế đều nắm bắt rất chuẩn, thợ chụp ảnh không có điểm nào không hài lòng cả, thậm chí mơ hồ có dự cảm hậu kỳ sẽ đau đầu vì vấn đề chọn ảnh, bởi vì hiệu quả thật sự quá đẹp, nhìn ảnh chụp, cảm giác có thể trực tiếp photoshop phông nền lên là xong.

Trường Tuế chụp xong một bộ váy đỏ này cũng hết một buổi sáng.

Thợ chụp ảnh vừa hô dừng, Trường Tuế liền đi ra ngoài, Hoắc Vân Khai không biết tìm từ đâu ra một tấm áo choàng lớn, thấy cô ra ngoài liền lập tức qua đó choàng áo lên vai cô, bọc kín nửa thân trên của cô một cách chặt chẽ.

Biểu cảm của nhân viên công tác trong studio nhất thời trở nên vi diệu.

Bên trong phòng chụp ảnh hơi lạnh. Trường Tuế cảm kích nhìn anh ta và nói cảm ơn.

Cơm trưa do Hoắc Vân Khai tự bỏ tiền túi mời mọi người, đặt mua ngoài từ một nhà hàng nào đó được đánh giá rất cao.

Hoắc Vân Khai bảo người sắp xếp riêng một phòng nghỉ để anh ta và Trường Tuế ăn trưa.

Anh ta biết Trường Tuế ăn nhiều, cho nên đặc biệt gọi thêm mấy món, nhìn Trường Tuế ăn uống vui vẻ, anh ta cũng cảm thấy vui lây.

Anh ta ăn xong liền nhìn Trường Tuế ăn, nhìn cái miệng nhỏ xinh của cô mở ra và ngốn lấy một khối thịt lớn, sau đó nhai nhai, trong lòng chẳng hiểu sao mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cảm thấy mình nhìn cô ăn cơm nguyên ngày cũng không chán, sao lại có thể có một người mà càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng thấy người ấy đang sinh trưởng trong tim mình, ăn cơm mà cũng đáng yêu như vậy.

“Anh cười gì vậy?” Trường Tuế đột nhiên kỳ quái hỏi.

Hoắc Vân Khai sững sờ, bấy giờ mới phát hiện mình vẫn luôn cười ngây ngô, như một kẻ ngốc.

Anh ta khẽ ho hai tiếng, nghiêm mặt, mặt hơi đỏ, bưng ly nước lên giả vờ uống: “Nghĩ đến chuyện vui.”

Trước đây anh ta vẫn luôn thấy da mặt của mình rất dày, nhưng khi ở trước mặt Trường Tuế lại thường xuyên nhịn không được đỏ mặt xấu hổ, nhưng loại cảm giác này khiến anh ta thấy mới lạ và gây nghiện, đặc biệt là là loại cảm giác trái tim co rút vừa đau lại vừa thoải mái ấy, đặc biệt nghiện.

Trường Tuế ồ một tiếng, tiếp tục ăn thịt của cô.

Hoắc Vân Khai bưng ly nước, thăm dò hỏi: “Gần đây cô có liên lạc với Diêu Việt không?”

“Có.” Trường Tuế gật đầu: “Hai ngày trước, chúng tôi còn cùng nhau ăn cơm, có chuyện gì sao?”

Hoắc Vân Khai nói: “Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút.”

Ngoài mặt thì anh ta mỉm cười, nhưng trong lòng lại bắt đầu ghen tị.

Trường Tuế bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Anh không phá giới đó chứ?”

Hoắc Vân Khai sửng sốt một lúc mới hiểu Trường Tuế đang nói gì, mặt lập tức nóng lên: “Không có! Bây giờ tôi vô cùng thanh tâm quả dục*, thật đó!”

* thanh tâm quả dục: trái tim thuần khiết, không h@m muốn.

Anh ta suýt chút nữa thì quên, ngay từ đầu anh ta đã xuất hiện trước mặt Trường Tuế với hình tượng như vậy!

Anh ta dè dặt nhìn về phía Trường Tuế, sau đó nói: “Chuyện đó, thật ra trước đây vì không gặp được cô gái mình thích nên tôi mới có dáng vẻ đó. Nếu như tôi có được cô gái mà mình thích, chắc chắn sẽ không chơi bời lung tung nữa, nhất định chỉ thích một mình cô ấy, trong mắt chỉ có cô ấy, đối xử với cô ấy thật tốt, thật tốt.” Anh ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm Trường Tuế, hi vọng cô có thể quên đi ấn tượng xấu ban đầu mà anh ta đã để lại.

Trường Tuế nghe xong, nhìn anh ta một cách thành khẩn và nói: “Cho dù không có cô gái mà mình thích thì anh cũng không nên chơi bời như vậy, rất dễ nhiễm bệnh.”

Trong lòng Hoắc Vân Khai nhất thời lạnh đi một nửa, vừa thẹn vừa vội: “Tôi không có… tôi rất sạch sẽ, tôi đều làm tốt phương pháp bảo hộ… hơn nữa không phải người nào tôi cũng cái đó… phát sinh quan hệ sâu hơn…” Nói đến cuối, anh ta đã bắt đầu ăn nói lộn xộn, càng nói càng thái quá, ão não ngậm miệng lại, tủi thân nhìn Trường Tuế nói: “Có phải hình tượng của tôi ở trong mắt cô rất tệ hay không?”

Trường Tuế nhìn anh ta, nghiêng nghiêng đầu nói: “Không phải.”

Cô chỉ biết Hoắc Vân Khai đối xử với cô không tệ, còn những cái khác, cô cũng không để ý lắm.

Hoắc Vân Khai cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy cô thấy tôi như thế nào?”

Trường Tuế nhìn Hoắc Vân Khai một cách tỉ mỉ.

Ngoại hình của Hoắc Vân Khai tự nhiên không có chỗ nào để chê, thân cao da trắng, bên trong dáng vẻ đẹp trai ẩn chứa một chút vô lại, gu ăn mặc tốt, khí chất cũng rất tây. Bỏ qua bối cảnh gia đình không nói, chỉ dựa vào túi da này cũng có thể thu hút phụ nữ, nếu không thì thời kỳ thiếu nữ Hà Na Na đã không thích anh ta.

Hoắc Vân Khai thấy cô thật sự nghiêm túc đánh giá mình liền khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

“Ừ…” Trường Tuế dò xét anh ta nửa ngày và đưa ra bốn chữ để đánh giá: “Đẹp trai tốt bụng.”

Hoắc Vân Khai không hài lòng nói: “Đây là cái dạng gì đánh giá chứ!”

Trường Tuế khẽ trừng mắt nói: “Đây là đánh giá cao nhất mà tôi dành cho một người rồi đấy.”

Hoắc Vân Khai vừa nghe vậy liền nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Trường Tuế mở to đôi mắt trong veo, chân thành dỗ dành anh ta: “Thật đấy.”

Trong lòng Hoắc Vân Khai nhất thời vui đến nở hoa, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh, liều mạng kìm nén nụ cười bên khóe môi, nhưng ý cười vẫn lộ ra từ đáy mắt: “Khụ, vậy còn được.”

Trường Tuế nhìn Hoắc Vân Khai, trong lòng cười thầm, anh ta thật dễ dỗ dành đấy.

Muốn cô nói thât thì anh ta và Hà Na Na đúng là trời sinh một đôi, hai người đều có dáng vẻ dễ bị lừa gạt.

Hoắc Vân Khai nhận được đánh giá cao như vậy nên lấy lại tự tin, hỏi: “Vậy chờ cô chụp xong, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”

Trường Tuế nói: “Tôi có chuyện khác rồi.”

Hoắc Vân Khai hỏi: “Buổi tối còn có chuyện gì à?”

Trường Tuế nói: “Có chuyện làm ăn phải làm.”

Hoắc Vân Khai lập tức phản ứng lại, anh ta vô thức nhỏ giọng lại: “Ý cô là sao? Làm việc đó à?”

Trường Tuế bị cách dùng từ của anh ta chọc cười, mỉm cười nói: “Ừ.”

Hoắc Vân Khai tò mò hỏi: “Lần này là chuyện gì vậy?”

Trường Tuế nhướn mày cười hỏi: “Anh không sợ à?” Cô vẫn nhớ lần trước khi anh ta biết có quỷ, sắc mặt đều trắng bệch.

Hoắc Vân Khai nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, may là anh ta không nhìn thấy chân thân của nữ quỷ đó, có loại tâm lý vừa sợ hãi lại vừa tò mò: “Tôi chỉ hỏi chút thôi.”

Trường Tuế nói: “Tôi phải đến xem mới biết, hiện tại vẫn chưa biết có phải là ác quỷ quấy phá hay không.”

Hoắc Vân Khai lập tức nói: “Vậy để tôi đưa cô đi!”

Trường Tuế không chút nể nang từ chối: “Không cần.”

Tâm trạng của Hoắc Vân Khai sa sút trong nháy mắt, buồn rười rượi ồ một tiếng.

Trường Tuế tò mò hỏi: “Anh không cần làm việc sao?”

Hoắc Vân Khai lập tức có chút xấu hổ, công việc của anh ta chính là cậu chủ thứ hai của nhà họ Hoắc mà.

Công ty đã có ba và anh trai của anh ta quản lý, anh ta chỉ cần đợi chia tiền hàng năm từ công ty là được.

Anh ta nói: “Tôi có đầu tư làm ăn.”

Chỉ là đầu tư cái gì thì thua lỗ cái đó, trời sinh không phải là một người biết cách làm ăn. Hiện tại, rõ ràng anh ta đã từ bỏ, làm một phú nhị đại chơi bời lêu lỏng, dù sao gia đình của anh ta cũng hòa thuận, tình cảm anh em lại tốt, cứ ôm chặt đùi anh cả, đời này sẽ không sợ thiếu ăn thiếu mặc.

Trước đây anh ta cũng không cảm thấy thế nào, trong giới nhà giàu bọn họ thì người như anh ta rất nhiều.

Nhưng bây giờ, anh ta đột nhiên cảm thấy mình không thể ngẩng đầu trước mặt Trường Tuế.

Một cô gái nhỏ bé như cô ấy đều nghiêm túc làm việc như vậy, đã làm minh tinh, còn muốn làm cô đồng, một người nhưng đảm nhiệm nhiều công việc.

Mà một người đàn ông trưởng thành như anh ta lại chơi bời lêu lỏng, giống như bây giờ không thể biện bạch được, đầu nóng lên liền nói: “Tôi đang chuẩn bị đến công ty gia đình làm việc! Anh cả của tôi vẫn luôn muốn tôi đến công ty làm việc, nhưng trước đây tôi vẫn chưa chơi đủ nên mãi không đồng ý, nhưng tôi cảm thấy đã đến lúc mình nên quyết định rồi.”

Lời này của Hoắc Vân Khai cũng không phải nói ra để hù Trường Tuế, ăn cơm xong, anh ta thật sự gọi điện thoại cho anh cả của mình nói là bản thân muốn đến công ty làm việc.

Anh cả nhà họ Hoắc ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy thì rất kinh ngạc, sao đứa em trai lập chí cả đời này làm một kẻ quần là áo lượt của anh ta lại đột nhiên đổi tính vậy?

Lại hỏi han một chút, nhưng không hỏi được chuyện gì.

Anh ta thực sự rất tò mò, vì thế liền tìm người hỏi chuyện thì mới biết em trai mình đang ở thành phố Bắc thăm nữ minh tinh tên Khương Trường Tuế đó. Bấy giờ anh ta mới nhớ ra, công ty trò chơi chọn Khương Trường Tuế làm đại sứ thương hiệu chính là vì Hoắc Vân Khai tích cực đề cử, sau đó nhìn hình tượng thật sự phù hợp nên mới quyết định chọn cô ấy. Bây giờ xem ra, có khả năng em trai thay đổi như vậy là vì cô gái này.

Đương nhiên, đây là chuyện tốt, anh ta vẫn luôn khuyến khích em trai đến công ty làm việc, sợ em trai của mình trở thành một kẻ vô dụng nhưng đều không khuyên nhủ được. Ngẫm lại cũng thấy hơi buồn, người làm anh trai như anh ta đã tận tình khuyên bảo bao nhiêu lần nhưng em trai vẫn không chịu thay đổi, hiện tại em trai vì một cô gái lại tình nguyện đi làm.

Anh cả nhà họ Hoắc thật sự cảm thấy ngạc nhiên.



Trường Tuế chụp xong hai bộ trang phục một đỏ một trắng trong vòng một ngày.

Lúc thay sang bộ màu trắng, trang điểm và kiểu tóc cũng phải thay đổi một chút.

Lúc thay xong trang phục màu trắng và bước ra khỏi phòng thay đồ, Hoắc Vân Khai cảm thấy Trường Tuế giống như ngay lập tức từ yêu tinh phi thăng thành tiên nữ vậy.

Thậm chí anh ta còn có suy nghĩ không muốn để cô chụp quảng cáo lần này nữa.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng được khi quảng cáo này vừa được tung ra sẽ có bao nhiêu người đàn ông hướng về phía cô gọi cô là bà xã..

Anh ta chịu không nổi.

Nhưng điều anh ta không thể ngờ tới là, khi quảng cáo còn chưa được tung ra, ảnh bên lề bị mã hóa đã được đăng lên diễn đàn game trực tuyến, không chỉ người chơi nam, ngay cả người chơi nữ cũng bắt đầu gọi cô là bà xã.



Trường Tuế chụp xong bộ ảnh vào lúc bảy rưỡi tối.

Thư ký của Triệu Tuấn Kiệt lái xe đến đón cô.

Hoắc Vân Khai thấy người đến là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta lập tức cảnh giác hỏi: “Đây là ai?”

Trường Tuế nói: “Là thư ký của khách hàng của tôi.”

Thư ký Du khẽ gật đầu với Hoắc Vân Khai, sau đó mở cửa ghế phó lái mời Trường Tuế lên xe.

Trường Tuế tạm biệt Hoắc Vân Khai rồi lên xe với Tiểu Trương.

Hoắc Vân Khai đứng tại chỗ nhìn theo Trường Tuế ngồi lên xe người khác và rời đi, lập tức có chút buồn bã vô cớ.

Trong xe, Trường Tuế nói với thư ký Du: “Trước tiên đưa tôi về nhà đã, tôi phải quay về lấy ít đồ.”

Thư ký Du gật đầu và thay đổi điều hướng lộ trình một lần nữa.

Xe đưa Tiểu Trương về nhà trước, sau đó mới đưa Trường Tuế về nhà lấy dụng cụ.

Trường Tuế về nhà lấy chiếc ba lô nhỏ của mình rồi mới theo thư ký Du đến tòa nhà đang được xây dựng kia.

Hai mươi lăm phút sau, thư ký Du nói: “Ở ngay phía trước.”

Trường Tuế hạ cửa xe xuống, nhìn ra ngoài, xa xa là một công trường xây dựng đã ngừng thi công, xe còn chưa đến gần nơi đó, cô đã cảm giác được một luồng âm khí nặng nề.

Trong lòng cô nhất thời trầm xuống, chỉ sợ lần này không đơn giản như vậy.
Bình Luận (0)
Comment