Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 83

Làm đội trưởng của Cục Quản lý Yêu quái, đó là chuyện ở kiếp trước của Địch Cận Duật.

Ở kiếp trước khi ông ấy chết đi, ký ức của ông ấy đã bị Khương Tô lấy đi và cất giữ ở chỗ bà nội của Ninh Hiểu, đợi khi ông ấy chuyển thế luân hồi, Khương Tô tìm đến ông ấy, để ông ấy chọn lựa có nên giữ lại ký ức kiếp trước của mình không.

Ông ấy chọn giữ lại nó, thế là ông ấy có ký ức của hai kiếp sống.

Mà việc trở thành đội trưởng của Cục Quản lý Yêu quái đã trở thành ký ức trong kiếp trước của ông ấy.

Kiếp này ông ấy hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì với Cục Quản lý Yêu quái cả.

Hơn nữa, việc làm đội trưởng của Cục Quản lý Yêu quái đã là chuyện của mấy chục năm về trước, thời gian cứ thế đã thay đổi theo từng ngày, mấy chục năm, cũng đủ khiến cho Cục Quản lý Yêu quái có những thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.

Địch Cận Duật nói với Trường Tuế những tin tức mà ông ấy biết, nhưng đó cũng chỉ là những tin tức của mấy chục năm về trước, nhưng Cục Quản lý Yêu quái lúc đó đã ngọa hổ tàng long. Đến tận lúc này đã mấy chục năm qua đi, những người mang siêu năng lực cùng thời lúc đó với ông giờ đây có lẽ đã nghỉ hưu rồi, nhưng những người thời sau thay thế bọn họ khả năng sẽ mạnh hơn nhiều, nhờ trang bị những thiết bị tân tiến, ông khuyên cô không nên xảy ra xung đột trực diện với Cục Quản lý Yêu quái.

Trường Tuế cũng không nói rõ cho ông ấy biết, Địch Cận Duật khác với Khương Tô, ông ấy nhất định sẽ không đồng ý để mình đi cướp người từ Cục Quản lý Yêu quái, vì vậy cô chỉ nói là mình muốn biết một chút về tình hình của Cục Quản lý Yêu quái mà thôi.

Vì vậy Địch Cận Duật đã cung cấp cho cô thông tin liên lạc của Ninh Hiểu.

Thân phận ở kiếp này của Địch Cận Duật vẫn còn liên lạc với gia đình và bạn bè ở kiếp sống trước.

Kể từ sau khi ông ấy chết đi, Ninh Hiểu cũng theo đó mà rời khỏi Cục Quản lý Yêu quái.

Sau đó ông ấy sau khi thường xuyên thư từ qua lại với Ninh Hiểu cũng biết được con trai của Ninh Hiểu cũng vào làm ở Cục Quản lý Yêu quái, cho nên muốn tìm hiểu tình hình hiện tại của Cục Quản lý Yêu quái thì có thể tìm gặp Ninh Hiểu.

Thế là, sau một hồi chạy quanh, cuối cùng từ chỗ của Địch Cận Duật, Trường Tuế đã có được số điện thoại di động của Ninh Hiểu.

Năm đó Ninh Hiểu là người đồng hành cùng Địch Cận Duật, hiện tại bà ấy cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng giọng nói trong điện thoại phát ra nghe cực kỳ có tinh thần. Sau khi bà ấy nhận cuộc gọi của Trường Tuế, bà ấy nói rằng Địch Cận Duật đã gọi điện trước cho bà, và bà cũng sảng khoái đồng ý để Trường Tuế qua gặp bà ngay bây giờ.

Trường Tuế đã hứa với Game là tối nay sẽ cho cậu ta câu trả lời, vì thế không thể chậm trễ, cô đã bắt taxi trực tiếp đi đến nhà của Ninh Hiểu.

Sau khi Ninh Hiểu rời khỏi Cục Quản lý Yêu quái, bà đã kết hôn rồi lại ly hôn. Bà có một người con trai, sau này nghĩ hôn nhân quá rắc rối nên bà ấy quyết định sống một mình không tái hôn, sau khi bà nội của bà qua đời, toàn bộ tài sản đều giao lại cho bà, bà tiếp quản công việc lưu giữ ký ức từ bà nội nên đương nhiên là bà không thiếu tiền.

Ninh Hiểu rất thích ồn ào náo nhiệt, nơi bà ở cách trung tâm thành phố khoảng mười phút chạy xe, đây là một biệt thự lớn được tách rời, trước sau đều có sân vườn và hồ bơi, diện tích cả ngàn mét vuông, vô cùng xa hoa sang trọng.

Bà đã hơn sáu mươi tuổi nhưng trông bà cũng chỉ trạc tuổi năm mươi, tóc đen, đôi mắt trong sáng không một gợn mây, mái tóc đen buộc sau đầu bằng một chiếc kẹp tóc bằng gỗ, khí chất phi phàm.

Khi Ninh Hiểu nhìn thấy Trường Tuế, vẻ mặt có chút giật mình rồi hơi kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười hiền hậu: “Vừa nhìn thấy cháu là đã biết ngay cháu là đồ đệ của Khương Tô.”

Hầu như tất cả những người bạn cũ của Khương Tô, sau khi gặp Trường Tuế đều có một cảm giác như thân thuộc.

Không phải bởi vì hai người có ngoại hình giống nhau, mà trên thực tế, hai người họ ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nước da trắng, mái tóc đen ra, các đường nét trên khuôn mặt của họ không hề có chút tương tự nào.

Cái tương tự giữa hai người chính là khí chất và hào quang trên người, cả hai người đều mang một khí chất rất riêng biệt, dường như ẩn chứa nhiều tâm sự và chuyện xưa trong đôi mắt, mang đến một cảm giác thần bí, khiến cho người đối diện muốn đến tiến lại gần và khám phá nó, ngoài ra còn có một sự bình tĩnh thong dong giống như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Không nói đến khuôn mặt xinh đẹp của hai người họ, mà hào quang và khí chất rất độc đáo được toát ra từ con người họ cũng đã rất thu hút người khác.

Ninh Hiểu đã đọc vị không biết bao nhiêu người, nhưng khí chất độc nhất vô nhị này, ngoại trừ Khương Tô, người bà từng gặp mười mấy năm trước ra, thì chỉ có Trường Tuế, người đang đứng trước mặt bà ngay lúc này đây.

Cô ấy tên là Khương Trường Tuế.

Trường Tuế, cái tên cũng đủ để nói lên sự độc đáo.

“Dì Ninh.” Trường Tuế lịch sự và ngoan ngoãn nói: “Đã muộn như thế này rồi, cháu còn đến đây làm phiền dì, thật là ngại quá.”

Ninh Hiểu lập tức nhớ lại mười mấy năm về trước, lần đầu tiên bà gặp Khương Tô, Khương Tô cũng trong bộ dạng giả vờ lễ phép và ngoan ngoãn như thế này, nở một nụ cười gọi bà là chị Ninh.

Nhưng lần đầu tiên khi bà gặp Khương Tô thì đã biết Khương Tô nhất định không phải là một cô gái tầm thường, có điều sau này khi bà biết được Khương Tô che giấu rất nhiều bí mật như vậy thì bà lại vô cùng khiếp sợ.

Khi bà nhận cuộc gọi của Địch Cận Duật, bà đã rất ngạc nhiên, hai người họ thường liên lạc nhau bằng thư, rất hiếm khi liên lạc nhau bằng điện thoại.

Địch Cận Duật đích thân gọi điện thoại cho bà, chính là vì muốn bà chiếu cố nhiều hơn đến đồ đệ của Khương Tô.

Bà cũng rất tò mò, không biết đồ đệ của Khương Tô sẽ là người như thế nào.

Nhưng khi Trường Tuế đứng trước mặt bà ấy, trong lòng bà dường như nghĩ đây là điều hiển nhiên, đệ tử của Khương Tô phải là người như thế này.

Ninh Hiểu cười nói: “Trông cháu còn nhỏ hơn con trai tôi, gọi tôi là dì thì không thích hợp lắm, nên gọi tôi là bà Ninh đi.”

Trường Tuế với vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Dì là bạn của chú Địch và sư phụ cháu, nếu như cháu gọi dì là bà Ninh, thì vai vế có phần hơi lộn xộn.”

Ninh Hiểu nghĩ cũng đúng, thế là cười nói: “Vậy cũng được, cháu muốn gọi như thế nào, thì gọi như thế ấy đi.”

……

Ninh Hiểu giới thiệu với Trường Tuế, hiện tại bà ấy đang sống cùng với bạn trai.

Một người đàn ông lịch lãm, khoảng chừng bốn mươi tuổi, sau khi hiền lành chào hỏi Trường Tuế liền hôn lên má Ninh Hiểu một cái, rồi mang theo tách trà đi vào phòng đọc sách, nhường lại không gian của phòng khách cho Trường Tuế và Ninh Hiểu.

Người giúp việc trong nhà mang trà lên cho hai người, rồi cũng tránh mặt.

Phòng khách lúc này chỉ còn lại Ninh Hiểu và Trường Tuế, hai tách trà nóng đặt trên bàn, khói bốc lên nghi ngút.

Ninh Hiểu là một người thẳng thắn, bà ấy cầm tách trà nóng lên, rồi trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: “Tôi nghe đội trưởng Địch nói, cô muốn biết chuyện của Cục Quản lý Yêu quái, có thể nói cho tôi biết là vì việc gì không?”

Trường Tuế nhìn Ninh Hiểu, giọng điệu chân thành: “Nếu như cháu nói với dì, dì có thể giúp cháu giữ bí mật không?”

Ninh Hiểu nhìn Trường Tuế có chút ngạc nhiên, rồi lập tức mỉm cười nói: “Ý cháu là, giữ bí mật với con trai dì à?”

Trường Tuế cười ranh mãnh.

Ninh Hiểu nói: “Được, dì đồng ý với cháu, cuộc nói chuyện giữa chúng ta hôm nay, chỉ có hai người chúng ta biết, sẽ không thể truyền đến tai người thứ ba.”

Trường Tuế nghe được những lời bảo đảm của Ninh Hiểu, dường như có chút áy náy, cô cười xấu hổ, rồi nói: “Cháu muốn đến Cục Quản lý Yêu quái để cướp một con yêu quái về.”

Ninh Hiểu đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng chỉ có điều bà ấy không nghĩ đến khả năng này, bất luận là vì mục đích của Trường Tuế, hay là sự thẳng thắn của Trường Tuế, tất cả đều khiến cho bà kinh ngạc.

Ninh Hiểu sững sờ một lúc, cuối cùng không biết phải làm sao, đặc biệt là nhìn thấy sự ngượng ngùng trên gương mặt của Trường Tuế, bà có chút khó hiểu, dở khóc dở cười nhìn cô ấy nói: “Cháu đến chỗ người nhà của một thành viên trong Cục Quản lý Yêu quái, nói muốn đến Cục Quản lý Yêu quái để cướp một con yêu quái về, quả thật là chỉ có Khương Tô mới có thể dạy ra được đệ tử như vậy.”

Ánh mắt của bà ấy rõ ràng mang theo sự thưởng thức.

Trường Tuế quan sát lời nói và sắc mặt của bà ấy, trong lòng thầm chắc chắn.

Cô không ngần ngại nói rõ mục đích của mình không hề che dấu, đó cũng là một cuộc đánh cược.

Nếu như cô muốn biết thông tin tình báo của Cục Quản lý Yêu quái, cho dù là lấy lý do gì, hay sự bào chữa nào đi nữa, thì tất cả đều bị có thể bị phát hiện.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy Ninh Hiểu, thì đã biết bà lão này không phải người đơn giản, dù sao bà cũng từng là người kề vai sát cánh với Địch Cận Duật, hơn nữa, còn là bạn tốt của Địch Cận Duật, đương nhiên sẽ có chỗ hơn người.

Thay vì viện một lý do không rõ ràng nào đó, thì tốt hơn hết là nên thành thật và nói thẳng ra mục đích của mình.

Đây là sự đánh cược của cô, cũng xuất phát từ sự tín nhiệm của cô đối với Địch Cận Duật.

Địch Cận Duật có lẽ đã đoán được cô muốn làm gì, nhưng ông ấy vẫn giới thiệu Ninh Hiểu với cô.

Điều đó chứng tỏ rằng ông ấy cũng tin rằng Ninh Hiểu có thể giúp được cô, và cũng sẽ giúp cô.

Hiện tại cho thấy, cô đã không đánh cược sai.

Sau khi nghe xong những lời cô nói, rồi phản ứng của Ninh Hiểu và những lời bà ấy nói, từ biểu hiện đến ánh mắt của bà ấy, đều chứng minh được điều này.

Ninh Hiểu quả thật không phải là người bảo thủ và cổ hủ. Năm đó bà trèo qua cửa sổ vào nhà của Địch Cận Duật, khi Địch Cận Duật và Khương Tô đang phát sinh xung đột với Cục Quản lý Yêu quái, lúc đó bà ấy vẫn còn làm việc trong Cục Quản lý Yêu quái, bà không một chút do dự mà lựa chọn đứng về phía của Địch Cận Duật và Khương Tô.

Vì vậy khi Trường Tuế nói cô ấy muốn đến Cục Quản lý Yêu quái để cướp yêu quái, Ninh Hiểu mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng bà ấy cũng không có cảm giác là điều đó quá khó để chấp nhận nó.

Suy cho cùng thì năm đó Khương Tô cũng đã lật đổ cả một nửa Cục Quản lý Yêu quái, bắt cóc đội trưởng thuộc đội mạnh nhất của Cục Quản lý Yêu quái, còn giế t chết cục trưởng Cục Quản lý Yêu quái nữa.

So với những gì Khương Tô làm thì Trường Tuế cũng chỉ cướp đi một con yêu quái, xem ra cũng chẳng đáng là bao.

Ninh Hiểu chỉ là có chút tò mò: “Cháu có thể nói cho dì biết nguyên nhân không?”

Trường Tuế suy nghĩ một lúc, rồi kể lại ngắn gọn câu chuyện đã xảy ra.

“Nguyên nhân tại sao Cục Quản lý Yêu quái không thể chấp nhận việc con người và yêu quái yêu nhau, là vì sợ rằng sau này bán yêu lớn lên có thể sẽ trở thành một tai họa có thể gây nguy hiểm cho thế giới loài người. Nhưng theo cháu thấy, chỉ cần Cục Quản lý Yêu quái không ra tay can thiệp, số bán yêu này nói không chừng ở trong môi trường đầy tình yêu mà lớn lên, khả năng trở thành tại họa cho loài người sẽ không cao. Cục Quản lý Yêu quái lại muốn đánh chết, muốn trực tiếp giế t chết bán yêu từ trong bụng mẹ, chỉ e là mẹ của nó cũng lành ít dữ nhiều. Đây chính là sinh mạng, cho dù bọn nó chỉ là những con yêu quái, nhà Phật nói rằng tất cả chúng sinh đều bình đẳng, con người hay yêu quái đều giống nhau. Vì thế không thể bởi vì để ngăn cản chuyện chưa biết có khả năng xảy ra trong tương lai không mà lại có thể giết đi hai sinh mạng.” Trường Tuế nói đến đây, cô dừng lại, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Ninh Hiểu: “Cháu cảm thấy điều này không đúng, dì Ninh, dì cảm thấy thế nào?”

Ninh Hiểu vẫn chưa kịp đưa ra ý kiến của mình.

Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Ngay lập tức, một bóng dáng cao ráo, mảnh khảnh từ cửa đi vào phòng khách.

Nhìn thấy Trường Tuế đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cũng không ngờ tới đã muộn như vậy còn có người đến, anh ta có chút bất ngờ, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, rồi nhìn Ninh Hiểu: “Có khách sao?”

Ninh Hiểu bình tĩnh cười rồi trả lời: “Là cô cháu gái nhỏ của một người bạn cũ, hôm nay đặc biệt tới thăm mẹ. Trường Tuế, đây là con trai dì, tên là Mục Ngạn, cháu cứ gọi anh trai là được.”

Người đàn ông cao lớn đã cởi bỏ đồng phục của Cục Quản lý Yêu quái này chính là đội trưởng Mục Ngạn thuộc tổ tinh anh đặc biệt của Cục Quản lý Yêu quái, và cũng là người hôm đó đã bắt Bạch Doanh.

Trường Tuế từ sớm đã đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười thanh tú và ngượng ngùng, đồng thời ngoan ngoãn chào hỏi anh ấy: “Chào anh.”

Trông cô giống như một cô bé ngoan ngoãn và nhút nhát, ngoại trừ xinh đẹp ra, thì dường như chẳng có gì đặc biệt đáng để quan tâm.

Mục Ngạn lạnh lùng gật đầu.

Ninh Hiểu nhìn dáng vẻ Trường Tuế nhanh chóng ngụy trang bản thân, bà hơi kinh ngạc, có lẽ Mục Ngạn sẽ không nhận thấy được điều đó, bà không nhịn được đã nở một nụ cười.

Nụ cười tinh tế và đầy ẩn ý này đúng lúc đã bị Mục Ngạn bắt được.

Anh ta nhạy cảm phát hiện có chuyện gì đó không bình thường, theo bản năng lại một lần nữa nhìn về phía cô gái có tên Trường Tuế kia. Cô vẫn đang đứng đó mang dáng vẻ ngượng ngùng và kiềm chế sự lúng túng, đôi mắt trong sáng, ngây thơ vô tội.

Ninh Hiểu lập tức họ nhẹ một tiếng, rồi hỏi: “Sao hôm nay con trở về vậy?”

Mục Ngạn thu lại ánh nhìn từ trên mặt Trường Tuế, nói: “Con về lấy ít đồ.”

Ninh Hiểu hỏi: “Con ăn tối chưa? Về rồi còn đi lại nữa không?’

Mục Ngạn nói: “Vẫn chưa ăn, không đi nữa.” Anh ta nói xong dường như không muốn ở lại đây lâu, nói: “Con đi tắm rửa trước, hai người nói chuyện đi.”

Ninh Hiểu cười rồi nói được.

Mục Ngạn không biết tại sao, nhưng ánh mắt của anh ấy trong vô thức lại lướt nhìn về phía Trường Tuế.

Trường Tuế vẫn mang dáng vẻ ngây thơ vô tội như cũ không chê vào đâu được: “Tạm biệt anh.”

Mục Ngạn khẽ gật đầu rồi đi lên lầu.

Anh ta bước lên đến bậc cuối cùng của cầu thang, đột ngột dừng lại, dựa vào tay vịn, trầm mặc nhìn xuống, từ góc nhìn của anh ấy, có thể nhìn thấy toàn cảnh của phòng khách, kể cả Trường Tuế đã ngồi xuống.

Cũng chính lúc này, Trường Tuế dường như cảm nhận được ánh mắt đang quan sát của anh ấy, quay đầu lại, rồi nhìn lên hướng cầu thang, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung. Trong nháy mắt, Mục Ngạn phát hiện đôi mắt của cô ấy đen nhánh và sâu thẳm dị thường, nhưng chỉ là trong nháy mắt cô liền sửng sốt, dường như không ngờ anh ấy đứng đó nhìn cô, sau đó mím môi, nhếch khóe miệng nở một nụ cười ngượng ngùng, rồi quay đầu lại.

Mục Ngạn cũng thản nhiên thu lại ánh mắt, bước lên khỏi bậc thang cuối cùng, đi về phía hành lang.

Đợi khi bóng dáng của Mục Ngạn biến mất ở cuối cầu thang dẫn lên tầng hai, Trường Tuế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi cô đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm toát ra từ người anh ta.

Chắc hẳn anh ta chính là người con trai làm trong Cục Quản lý Yêu quái của Ninh Hiểu mà chú Địch đã nhắc đến.

Lúc này, Ninh Hiểu cười rồi nói: “Khả năng ngụy trang của cháu cũng thật lợi hại đó, điêu luyện và thành thục đến mức ngay cả Mục Ngạn cũng không nghi ngờ gì.”

Không dễ dàng để có thể giả vờ trước mặt Mục Ngạn, năng lực cảm giác của Mục Ngạn rất mạnh, bất kỳ điều bất thường nào cũng đều có thể bị anh ta phát hiện được.

Trường Tuế mỉm cười, nhấc chén trà lên rồi nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi: “Dì Ninh, ở Cục Quản lý Yêu quái, anh Mục đang ở cấp bậc nào ạ?”

Ninh Hiểu cười nói: “Cái này thì cháu yên tâm, Mục Ngạn là đội trưởng của tổ tinh anh, thực lực nhìn chung có thể xếp vào top ba trong Cục Quản lý Yêu quái.”

Trường Tuế thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi cô cảm nhận một luồng khí tức nguy hiểm toát ra trên người Mục Ngạn, nếu như đây chỉ là thực lực ở mức trung bình trong Cục Quản lý Yêu quái thì cô nên sớm từ bỏ ý định nghĩ cách cướp người từ Cục Quản lý Yêu quái càng sớm càng tốt. Suy cho cùng cô không phải là Khương Tô, không phải người trường sinh bất lão, nếu như cô rơi vào tay của Cục Quản lý Yêu quái, không cần bọn họ giết cô, chỉ cần bọn họ giam giữ cô lại trong vòng nửa năm thôi, thì cô cũng đã không thể sống sót rồi.

……

Nửa giờ sau, khi Mục Ngạn xuống lầu, thì phát hiện khách trong phòng khách đã rời đi, chỉ có Ninh Hiểu đang ngồi uống trà trong phòng khách.

“Khách đi rồi ạ?” Anh ta xuống lầu và hỏi.

“Vừa đi.” Ninh Hiểu nói, bà ấy có ý định giữ Trường Tuế ở lại cùng ăn tối, nhưng lại sợ Mục Ngạn phát hiện ra điều gì đó không hay, sau khi nói chuyện xong với Trường Tuế, liền gọi xe đưa cô ấy về nhà.

“Cô ấy đến khi nào thế?” Mục Ngạn ngồi xuống vị trí mà Trường Tuế hồi nãy đã ngồi, chén trà trên bàn vẫn chưa dọn dẹp, trà cũng đã nguội.

“Cô ấy vừa đến, là con trở về.” Ninh Hiểu uống một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói.

Trước mặt Mục Ngạn, tốt nhất là nên nói thật, nếu không rất dễ bị anh ta nhìn ra khuyết điểm.

Mục Ngạn hỏi: “Vì sao đến đây vào giờ muộn như vậy? Rồi còn vội vàng rời đi nữa, là có chuyện gì nên mới đến tìm mẹ phải không?”

Ninh Hiểu liếc anh ta một cái, rồi híp mắt cười: “Con từ khi nào lại đi quan tâm đ ến những chuyện nhỏ này vậy? Sao nào? Nhắm trúng cô gái nhỏ đó rồi phải không? Có cần mẹ làm bà mối cho không? Tuổi hai đứa chênh lệch nhau một chút, nhưng cũng may là trông con không già lắm, cũng rất tương xứng.”

Mục Ngạn có chút bối rối, nhíu mày, đứng dậy nói: “Con vào bếp xem thức ăn đã chuẩn bị xong chưa.”

Giọng nói của Ninh Hiểu nói vọng theo sau lưng anh ta: “Con cũng đã đến lúc nên tìm bạn gái rồi! Khi nào mẹ mới có thể bồng cháu được đây!”

Mục Ngạn nhanh chân rời khỏi phòng khách.

Ninh Hiểu bưng chén trà, nhìn theo bóng lưng đang vội vàng chạy trốn của Mục Ngạn, đắc ý cười lớn: “Hừ, còn dám chất vấn mẹ anh sao.”

……

Trường Tuế sau khi nói chuyện với Ninh Hiểu, cũng nắm được sơ qua tình hình về thực lực của Cục Quản lý Yêu quái, trong lòng đã có dự tính.

Vừa bước xuống xe, cô liền gọi điện thoại cho Game.

Lúc này cậu ta đang ở nhà nôn nóng chờ đợi cuộc điện thoại của Trường Tuế, thời gian lúc này đối với Game mà nói nó như dừng lại, cậu ta muốn tập trung để chơi game cũng không thể được, cuối cùng thì Game cũng nhận được cuộc gọi từ Trường Tuế. Khi chuông điện thoại vang lên, cậu ta hoàn toàn không quan tâm đ ến những gì xung quanh, liền nhấc điện thoại lên, tháo tai nghe ra và chạy ra ngoài ban công để trả lời cuộc điện thoại của Trường Tuế.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu ta nóng lòng hỏi: “Alo? Mọi chuyện thế nào rồi?”

Ngay lập tức, giọng nói lạnh như băng của Trường Tuế phát ra từ tai nghe, giống như âm thanh từ thiên đường.

“Chuẩn bị sẵn tiền đi, cọc làm ăn này, tôi nhận.”

…….

Về phía bên kia.

Hạ Luật và Hoắc Văn Đình đàm phán với nhà sản xuất của bộ phim 《 Kiếm Linh 》cả một buổi chiều, sau khi hoàn tất các điều khoản lớn nhỏ thì cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi tòa nhà.

Hạ Luật đội chiếc mũ, vẻ mặt vẫn như thường lệ.

Nhưng vẻ mặt của Hoắc Văn Đình lại hoàn toàn thể hiện đúng như tâm trạng của anh ta lúc này, tóm lại là không mấy vui vẻ.

Anh ta kìm nén lại cho đến khi lên xe: “Cậu thế mà lại dùng thù lao của cậu để bù cho cô ấy? Hơn nữa, việc đó cậu hoàn toàn không bàn trước với tôi!”

Sau vụ tai nạn xe hơi lần trước, anh ta bây giờ không dám lái xe nữa, hôm nay đi đâu anh ta đều gọi taxi đến.

Hạ Luật khởi động xe, thản nhiên nói: “Phần tiền mà anh kiếm được ít hơn đó, anh đưa tôi một con số, tôi sẽ bù lại cho anh.”

Hoắc Văn Đình cảm thấy chính mình như bị xúc phạm: “Tôi là vì số tiền đó của cậu sao?!”

Được rồi, xem như đó là một phần nguyên nhân đi.

“Tại sao cậu không thảo luận trước với tôi? Hơn nữa, tôi không hiểu việc cậu đang làm là có ý gì, tại sao cậu không trực tiếp đưa tiền cho cô ấy cho xong, hoặc mua xe mua nhà gì đó cho cô ta! Thế mà hết lần này đến lần khác lại dùng thù lao của mình bù vào cho thù lao của cô ấy, hơn nữa thù lao của cô ấy trong bộ phim này còn cao hơn của cậu. Như vậy có hợp lý không?” Hoắc Văn Đình hoàn hoàn không lý giải được nguyên nhân gì khiến Hạ Luật làm như vậy: “Cậu rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Nếu như tôi không đoán sai, thì tất cả những chuyện này cậu sẽ dự định không nói cho cô ta biết luôn đúng không?”

Hoắc Văn Đình biết rằng, chắc chắn Trường Tuế sẽ không biết những chuyện này, trong tiềm thức anh ta nghĩ Trường Tuế sẽ không làm ra những chuyện như vậy.

Hạ Luật đối diện với sự chất vấn của Hoắc Văn Đình, trên khuôn mặt dường như không có bất kỳ biểu hiện gì, giọng điệu bình thản nói: “Đây là việc riêng của tôi, anh đừng quan tâm gì về chuyện đó.”

Hoắc Văn Đình tinh ý nhận ra được Hạ Luật dạo gần đây nói năng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh ta.

Hạ Luật nói xong, anh ấy lại tiếp lời: “Đừng nói chuyện này với bất kỳ ai, kể cả Trường Tuế.”

Nếu thông qua hình thức này, thì cũng không thể xem đó như là cho tặng, đúng không?

Hoắc Văn Đình nhìn nét mặt chưa từng gợn sóng của Hạ Luật, đột nhiên anh ta nhận ra dường như mình đã đánh giá quá thấp tầm quan trọng của Khương Trường Tuế trong lòng Hạ Luật.

…….

Sau khi về đến nhà, Trường Tuế cũng không buồn ăn uống, cô ấy lao vào phòng vẽ hai tấm bùa ẩn thân, quyết định tối nay sẽ đột nhập vào Cục Quản lý Yêu quái.

Nếu muốn “trộm người” từ trong Cục Quản lý Yêu quái ra thì trước tiên cần phải thông thuộc địa hình bên trong đó đã, ít nhất cũng phải biết Bạch Doang đang bị giam giữ ở đâu, cần đến tận nơi để nắm rõ được từng chi tiết, sau đó mới có kế hoạch cho việc tẩu thoát.

Hơn nữa, hiện tại một trong những người có thực lực mạnh của tổng bộ Cục Quản lý Yêu quái là Mục Ngạn cũng đã trở về nhà.

Thiên thời địa lợi nhân hòa.

Trường Tuế mang theo một chồng giấy bùa, nói với Tiểu Trương một câu, rồi cứ thế một mình đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment