Bà Cốt Khương Tô

Chương 50


Khương Tô nhắm nghiền hai mắt, không hề có phản ứng.

Anh liếc mắt nhìn cơ thể cô một cái, trang phục trên người cô không có túi, cũng không có ba lô, đồng nghĩa rằng cô không mang theo điện thoại.

Địch Cận Duật đứng lên, lấy điện thoại ra gọi: “Giúp tôi điều tra địa chỉ hiện tại của một người, tên… Là Khương Hoan,… Tuổi?” Địch Cận Duật cúi đầu nhìn Khương Tô đang nhắm nghiền hai mắt nằm trong xe, nói với giọng không chắc chắn: “Khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi… Được, tra xong gọi lại cho tôi.

”Cúp điện thoại, đóng ghế phụ lại, Địch Cận Duật đi vòng sang bên kia mở cửa xe ngồi vào, rồi chờ cuộc gọi của đồng nghiệp.

Chờ được một lát, anh lại quay đầu nhìn về phía Khương Tô.

Cô ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ, cằm nhọn, đôi mắt âm u giống như mắt mèo đang nhắm chặt, hàng lông mi dày rậm rạp như quạt, làn da rất trắng, mềm mại giống như da trẻ con, đôi môi đỏ hồng kiều diễm khẽ cong lên đầy tự nhiên, mang theo mấy phần ngây thơ đáng yêu, rất khó có thể liên tưởng đến dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị vừa rồi.

Một tiếng nhạc bất ngờ vang lên bên trong xe.

Địch Cận Duật cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua màn hình, nhận cuộc gọi: “Alo?! Không có người phù hợp tiêu chuẩn?! Được, tôi đã biết.


”Cúp điện thoại, anh nhìn thoáng qua thiếu nữ ngồi trên ghế phụ.

Địch Cận Duật thắt đai an toàn, khởi động xe, không để ý đến khóe môi của thiếu nữ đang ngồi trên ghế phụ dần cong lên.

——Địch Cận Duật hết cách rồi, chỉ có thể dẫn Khương Tô về nhà.

Anh đặt Khương Tô lên trên sô pha, cởi giày của cô ra, sau đó đi vào ngăn tủ trong phòng ôm chăn ra đắp lên cho cô, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm để tắm rửa.

Khương Tô bị đặt lên sô pha không khỏi nghĩ thầm sao cái giường này vừa cứng vừa lạnh như vậy, cô nghe thấy tiếng đóng cửa thì nhanh chóng mở mắt ra, muốn nhìn thử phòng của người đàn ông này, kết quả phát hiện ra không ngờ tên cảnh sát kia lại đặt cô nằm trên sô pha! Là cái sô pha bằng da lạnh căm căm!Khương Tô ngồi dậy khỏi sô pha, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, đôi mắt hơi híp lại.

Địch Cận Duật tắm rửa xong đi từ trong phòng tắm ra, anh chuẩn bị về phòng, lúc mở cửa ra thì bất giác nhìn thoáng qua ghế sô pha, sau đó khẽ khựng lại, trên sô pha trống rỗng không một bóng người, anh đi sang đó, rồi phát hiện Khương Tô đã ôm chăn lăn xuống tấm thảm trải sàn.

Đã đến nước này rồi thì anh ta phải ôm mình lên giường thôi.


Khương Tô đang nằm trên thảm nghe thấy tiếng bước chân của đàn ông đi lại gần, nghĩ thầm trong lòng.

Người đàn ông dừng lại khoảng chừng vài giây.

Sau đó xoay người đi mất.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh càng lúc càng đi xa, Khương Tô không dám tin mở mắt ra, qua góc nhìn của cô chỉ bóng dáng càng cao lớn của Địch Cận Duật đi thẳng vào phòng ngủ mà không thèm quay đầu, rồi sau đó lạnh lùng đóng cửa phòng ngủ lại.

Khương Tô dại ra vài giây, chớp đôi mắt, trong mắt dần hiện lên vẻ không dám tin.

Anh bỏ mặc cô nằm trên thảm một mình thế sao?Một lát sau, phòng khách chìm trong bóng tối.

Trong đôi mắt sâu thẳm chìm trong bóng tối của Khương Tô bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.

Cô bất ngờ ngồi dậy khỏi mặt đất, bò ra khỏi cái chăn đang quấn chặt cơ thể cô như cái bánh cuốn, sau đó hùng hổ đi về hướng phòng ngủ.

Tay cầm lấy then cửa, dùng sức mở ra…Khương Tô càng không dám tin trợn to đôi mắt lên, không ngờ rằng người đàn ông này lại khóa trái cửa! Tin tức này làm ngọn lửa thiêu đốt trong mắt Khương Tô càng thêm dữ dội hơn.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Bình Luận (0)
Comment