Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống

Chương 56

- Cút hết cho lão tử....

Một nam tử vẻ ngoài có chút tuấn tú, nhưng lại là một dạng ăn chơi trác táng, mặt ngước lên tận trời, đứng ở cửa phòng quát lớn.

Keng....

Nam tử: Chư Chí Long.

Cốt Linh: 1500 nguyên.

Tu vi: Ngụy Tiên trung kì 5 tinh tứ.

Mô tả: Nhị thiếu của Chư gia.

.............................

- Là nhị thiếu sao? Tại sao không bình tĩnh ngồi xuống, nghe ta đàn một khúc?

Mộ Thục Tử khe khẽ cười, nhỏ nhẹ nói.

- Haha, Mộ tiểu thư, ta không muốn ở cùng lũ rác rưởi...

Chư Chí Long cười lớn, sau đó gằn giọng nói, một tay chộp tới hướng Chư Thiên Hùng, rõ ràng, giữa bọn họ có thù hằn, hai tinh từ sau lưng hiện lên, phát ra ánh sáng lam nhạt, cánh tay chộp tới Chư Thiên Hùng phát ra lam quang, lực lượng tăng lên gấp bội, muốn đả thương Chư Thiên Hùng đang say ngủ.

- Có thể dừng....

Dương Tuấn tay phải chộp tới, hai tinh tứ cũng hiện lên sau lưng, nhưng tốc độ của Dương Tuấn nhanh hơn hẳn, một cái chớp mắt đã đứng trước mặt Chư Chí Long, bàn tay nắm chặt cổ tay Chư Chí Long.

Rắc....

Một tiếng xương gãy vang lên, sắc mặt Chư Chí Long trắng bệch, hắn không ngờ có người dám đả thương mình, bốn tinh tứ đồng loạt hiện lên, lực lượng tăng mạnh, Chư Chí Long một chưởng vỗ ra, hướng đầu Dương Tuấn đánh tới, nhưng một bàn tay của Dương Tuấn lại chặn lại một chưởng đó của hắn, sau lưng Dương Tuấn hiện lên tinh tứ thứ 3.

Một chưởng toàn lực bị chặn lại, sóng khí mạnh mẽ cuốn lên trong căn phòng nhỏ này, hất bay mấy người Chư Thiên Hùng, người này đụng chỗ này, người kia đập chỗ kia, đồng thanh rên lên một tiếng đau, cùng nhau tỉnh dậy.

- Ây da, là tên nào say rượu đánh nhau à?

Chư Thiên Hùng xoa xoa đầu đau mắng, tên này cũng vì say rượu nên mới quát lên như vậy, thân thể tiên nhân dễ bị đụng đau vậy sao?

- Hả? Chư Chí Long? Dương huynh?

Chư Thiên Hùng nhìn trước mặt hai người đang giằng co, mà người yếu thế lại là ca ca kế của hắn, Chư Chí Long, tuy đều cùng một phụ thân sinh ra, nhưng mà cả hai không có ý xem người kia là huynh đệ.

- Haha, Chư huynh tỉnh rồi sao? Lúc nãy có kẻ vào sủa lớn, ta đang giúp ngươi rọ mõm hắn lại.

Dương Tuấn cười lớn, tinh tứ của hắn tinh thuần hơn người bình thường rất nhiều, bởi vì hắn lấy tiên nguyên thuần khiết từ Tiên Hồn, chứ không như người khác rút lấy tiên nguyên khí trong thiên địa thúc nén mà ra, mặc dù chỉ có 3 tinh tứ, nhưng vẫn nghiền ép được Chư Chí Long bốn tinh tứ.

- Tiểu tử, ngươi chờ đó....

Chư Chí Long gầm lên, trên người phát ra hồng quang, sau đó ở trong hai bàn tay của Dương Tuấn bốc hơi trong hư không, như chưa từng có tồn tại vậy.

- Hả? Hệ Thống, chuyện gì xảy ra?

Keng, đối phương dùng bảo mệnh phù, thuấn di cách kí chủ 200 dặm.

- Thì ra là vậy....

Dương Tuấn phủi phủi tay, quay lại cười nói với Chư Thiên Hùng, sau đó mượn lời cáo từ, ý muốn tìm một quán trọ nghỉ ngơi, bất ngờ Mộ Thục Tử từ nãy giờ im lặng lại lên tiếng, mời Dương Tuấn đến Mộ Dung Viên của nàng, chuẩn bị cho Dương Tuấn một cái trang viên nho nhã, để hắn tạm nghỉ.

Dương Tuấn trong lòng cũng nghi ngờ, nhưng cuối cùng chấp nhận lòng tốt của nàng, đến trang viên của nàng sắp xếp ở lại.

Dương Tuấn lại từ hệ thống mua thêm hai cái Tiên Hồn, tiếp tục luyện hoá, thiên địa lần nữa rung động, mà còn mãnh liệt hơn lúc trước rất nhiều, hai giờ sau, Dương Tuấn thu công lại đứng lên, sau lưng là 24 ngôi sao bốn cánh lấp lánh, hệ thống đã nhắc nhở, đây đã là đã cực hạn của hắn, nếu lại tiếp tục hấp thu Tiên Hồn, có thể bạo thể mà chết.

Bây giờ, Dương Tuấn cần là thăng cấp, giết một cái Ngụy Tiên hậu kì, hấp thu Tiên Hồn của hắn, mới có thể đột phá, không thể dựa vào Tiên Hồn từ cửa hàng.

- Tiểu tử bên trong kia, hôm trước đả thương chúng ta nhị thiếu, còn không lăn ra đây.

Một giọng quát lớn của nam nhân vang vọng trước trang viên của Dương Tuấn, Dương Tuấn mỉm cười, có kẻ tự dẫn xác đến, hắn cảm tạ còn không hết đây.

Dương Tuấn bước ra ngoài, ở ngoài đường lớn đang có đông đảo người đứng xem, hầu hết đều là Ngụy Tiên sơ, trung kì, duy có một nhóm khoảng 6 người, trong đó một người Dương Tuấn chú ý, là Chư Chí Long, bốn người đứng sau lưng hắn có tu vi là Ngụy Tiên trung kì, nhưng mà người đàn ông đứng chắn trước Chư Chí Long, là Ngụy Tiên hậu kì 7 tinh ngũ.

- Là hắn, Thượng Ngụy, đánh giết hắn cho ta.

Chư Chí Long vừa nhìn thấy Dương Tuấn liền hướng người đàn ông kia quát lên.

- Con bà nó, tiểu tử kia lại chọc trúng Chư nhị thiếu rồi.

- Ta nghe nói hắn là bẻ gãy tay của Chư nhị thiếu.

- Xùy, ta nghe nói là có liên quan đến Mộ tiểu thư nha.

- Hài, hồng nhan mầm tai hoạ a....

Trên đường lớn, từng người từng người nhỏ giọng bàn tán, xôn xa xôn xao, Chư Chí Long nghe thấy được thì mặt tái đi, vì nữ nhân mà đánh không lại người ta, lại chạy về gọi người lớn đến, là nhục nhã cỡ nào, nhưng tên này bao nhiêu năm qua chẳng lẽ không gặp mấy chuyện như vậy sao? Mặt dày của ta không sợ.

- Thượng Ngụy, giết hắn.

- A Đồng, Lặc Kiệt, Hạo Lăng, Âm Dao, lên đánh hắn cho ta.

Thượng Ngụy hét lên với bốn người đứng phía sau lưng Chư Chí Long, bốn người này đồng loạt xông lên, năm tinh tứ sau lưng mỗi người hiện lên, đồng loạt bấm ra tiên thuật, huy mang đủ màu bay về phía Dương Tuấn.

Dương Tuấn sắc mặt ngưng trọng, cơ bắp căng cứng, miệng hít sâu một hơi, bàn tay từ từ nâng lên, trong mắt người vây quanh những tưởng hắn sẽ đánh ra cái gì ghê gớm tiên thuật, nhưng mà....

- Hơ~ à...

Dương Tuấn há lớn miệng, ngáp dài một tiếng, bàn tay nâng lên che ở miệng, một bộ trang nhã ngáp ngủ, khiến người đứng xem muốn thổ huyết, mẹ, tiên thuật đánh tới nơi, ngươi buồn ngủ cái rắm à.

- Xong, tiểu tử này là đi chết.

- Hài, tuổi trẻ ngông cuồng.

Mắt thấy bốn tiên thuật kia đánh tới Dương Tuấn, người vây xem đồng loạt thở dài nói, người đứng gần hắn cũng là tránh ra xa xa, tiên thuật ba động là không thể giỡn.

- Chết....

Chư Chí Long mắt đỏ ngầu, gầm lên.

Ầm.....

Tiên thuật đánh lên người Dương Tuấn, một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, bụi mù quấy lên tận trời, " Haha", Chư Chí Long cười lớn, bụi mù chầm chậm tan đi, một bóng người vẫn đứng ở bên trong, Dương Tuấn, không chút hư hại đứng trong một hố thủng, trên người trừ quần áo có chút tơi tả, da thịt mốt vết xước cũng mảy may không có.

- Cái, cái gì?

Chư Chí Long, Thượng Ngụy, cùng những người khác đồng thanh nói lên, sau đó trong lòng dâng lên suy nghĩ, trên người kẻ này có bảo vật, mới có thể ở dưới tấn công của bốn cái Ngụy Tiên không một vết xước.

- Đủ rồi chứ.....

Dương Tuấn phủi phủi áo, nở một nụ cười tà mị, thân thể của hắn cứng rắn như tiên khí Ngụy Tiên cảnh, mấy cái Ngụy Tiên trung kì muốn đánh phá? Xì, mấy cái đỉnh phong còn có chút cơ hội.

Ầm.....

Sáu vì tinh tứ hiện lên sau lưng Dương Tuấn, tiên nguyên lực hùng hậu chảy khắp cơ thể, không cần thân pháp, Dương Tuấn dùng lực lượng cơ thể vọt lên, nắm đấm nắm chặt, quyền kình quấn quanh, chớp mắt đã ở trước mặt một tên Ngụy Tiên trung kì, nắm đấm phóng to trong mắt tên kia, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, hắn chỉ có thể đứng nhìn nắm đấm kia đấm tới.

Oanh....

Một tiếng nổ lớn gấp bội lần lúc nãy, bụi mù lần nữa cuốn lên, nhưng lần này, một cơn mưa máu rơi xuống mặt từng người, bụi đất tan đi, bên trong đó vẫn chỉ có một người, nắm tay của hắn vẫn còn nhỏ xuống máu tươi, mà dưới chân lại là một đống huyết nhục bầy nhầy, đủ biết chuyện gì xảy ra.

- Lại đến....

Dương Tuấn xoay người lại, nở nụ cười như ác ma trong mắt người khác, hướng Thượng Ngụy mà nói.

- Càn rỡ....

Thượng Ngụy rống lớn, mặc dù tên này có thể một quyền đánh chết Ngụy Tiên 5 tinh tứ thì sao, hắn là Ngụy Tiên 5 tinh ngũ, nghiền ép bất cứ Ngụy Tiên hậu kì nào, không lẽ tên tiểu tử trước mặt này là người mới đột phá cực hạn thiên địa lúc này sao? Đừng đùa, làm sao có thể trùng hợp như vậy được.

- Đến.....

Sau lưng Dương Tuấn trôi nổi lên 8 tinh tứ, người vây quanh hít vào một ngụm khí lạnh, 8 tinh tứ nha, là cực hạn của Ngụy Tiên trung kì, người trước mặt này từ đâu nhô ra vậy.

- Haha, tiểu tử, 8 tinh tứ thì sao? Vẫn là chưa đủ.

Thượng Ngụy cười ha hả, muốn đánh xuyên hàng rào cảnh giới giữa Ngụy Tiên trung kì và hậu kì với 8 vì tinh tứ là không đủ.

- Không đủ, vậy ngươi nói bao nhiêu thì đủ?

Dương Tuấn hai tay khoanh trước ngực, hỏi lại.

- Hà hà, tiểu tử ngốc, muốn đánh một trận với ta thì chí ít phải có mười tinh tứ.

Thượng Ngụy cười hí hửng, giống như trước mặt là một tên hề đang pha trò vậy.

- Được....

Dương Tuấn gật gật đầu nói, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, sau lưng hắn trôi nổi lên thêm hai ngôi sao bốn cánh.

- Thế nào? Đủ giết ngươi rồi chứ?

Dương Tuấn nở nụ cười tà ác, hai nắm đấm đụng vào nhau, trên người hắn thân pháp hay tiên thuật gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào lực lượng cơ thể cùng tiên nguyên lực từ Tiên Tinh phát ra mà đánh, ài, thật nhớ ngày xưa à.

- Ngươi, ngươi, ngươi vẫn là chưa có đủ, trừ khi ngươi có 12 tinh tứ, nếu không, ta, ta một tay cũng có thể trấn áp ngươi.

Thượng Ngụy ngực đau đớn, con bà nó, Dã Hợi Thành này từ khi nào nhô ra một cái yêu nghiệt như vậy, thập tinh tứ à, Thượng Ngụy khóc không ra nước mắt, chỉ biết dùng lời kéo dài mạng sống.

- Thượng Ngụy, sao còn chưa giết hắn?

Chư Chí Long quát lớn, nhưng mà miệng hắn bỗng nhiên mở lớn, mà những người khác cũng là như vậy, trước mặt họ là một màn cực kì khó tin, sau lưng tên kia, thật, thật có 12 tinh tứ.

- Con bà nó, thật có 12 Tiên Tinh Tứ.

- Ta thiên, yêu nghiệt ở đâu vậy?

- Ai da, lần này Chư Chí Long thật là mắt mù đi chọc cự long à.

Người đứng xem bật lên mấy câu mắng tục, sau đó một mảnh xôn xao chỉ trỏ, Chư Chí Long mặt từ đỏ thành xanh, xanh lại thành trắng, hắn không thể tin được kẻ này lại yêu nghiệt như vậy, mà người khổ nhất chính là Thượng Ngụy, hắn bây giờ ước gì mình có thuấn di phù, chạy thật xa chỗ này à.

- Thế nào? Chịu chết hay chưa?

Dương Tuấn lần nữa hỏi, trên miệng treo một nụ cười tà mị, người khác nhìn vào như là ác ma, hai quyền đụng nhau, sóng khí quét qua bốn phương tám hướng.
Bình Luận (0)
Comment