Triều Ca đưa tay lên xoa đầu Giang Yên Nhiên. Em gái nhỏ nhà cô sao lại đáng yêu thế này cơ chứ.
Cố Sâm nhìn hai cô gái thân mật mà mặt đen như đít nồi. Cậu ta cố gắng như vậy mà vẫn chưa được Ôn Noãn cưng chiều, dỗ dành như vậy đâu. Muốn được xoa đầu! Đối tượng nhiệm vụ công lược à, mau để ý đến lão tử một chút đi!
<...> Bản Hệ Thống phát hiện Tư thiếu ngày càng nhập vai hơn.
Cố Sâm kéo tay Triều Ca, cất giọng nỉ non:
“Noãn Noãn, đạo diễn Vương nói chúng ta có cảnh quay chung...”
Ôi chao, sao tên này cũng học Yên Nhiên làm nũng cô là sao? Hai người muốn tranh sủng hả?
Giang Yên Nhiên nghe Cố Sâm nói vậy, cố sức bám lấy Triều Ca nhất quyết không buông.
“Anh nói với đạo diễn tôi rất có cảm hứng, muốn quay chung với Noãn Noãn bây giờ luôn!”
“Hôm nay nắng đẹp như vậy, cảnh dạo chơi trong thành của tôi với Noãn Noãn thích hợp quay hơn.”
“Hôm nay gió mạnh như vậy, cảnh tôi và Noãn Noãn đứng ở vách đá lại càng thích hợp quay hơn.”
Mọi người xung quanh nhìn vậy chỉ phì cười. Triều Ca lâm vào tình thế khó xử. Đắc tội bên nào cũng không xong a...
Đúng lúc này, Lâm Thần cũng từ xa đi đến. Trông cậu ta có vẻ mất sức sống hơn bình thường. Giọng nói cũng có chút mệt mỏi, không gai góc như lúc trước. Xem ra chuyện công ty đã cho cậu ta một bài học sâu sắc.
“Ôn Noãn, tiếp theo là cảnh số 14, Hách Liên Trần gặp lại Ngụy Anh Lạc ở sườn núi. Cảnh này hơi khó một chút, chúng ta thảo luận lại trước khi quay được không?”
Nghe Lâm Thần nói xong, nhân viên đoàn làm phim ai cũng ngạc nhiên. Bình thường hai người này như kẻ địch, sao bây giờ Lâm Thần tự dưng muốn thảo luận với Ôn Noãn là sao?
Giang Yên Nhiên cùng Cố Sâm nhìn Lâm Thần như tình địch. Cả hai không hẹn mà cùng tặng cho Lâm Thần một ánh mắt sắc lẹm như muốn cắt cậu ta thành trăm mảnh.
Tên tiểu tử Lâm Thần đáng chết! Tự dưng đến đây tranh người làm gì?
Lâm Thần cảm nhận được sát khí từ Cố Sâm và Giang Yên Nhiên, cả người thoáng chốc lạnh toát, run rẩy lùi về sau.
Sao hai vị này tự dưng bật chế độ sát thần thế? Hù chết cậu ta rồi.
Triều Ca lại cảm thấy Lâm Thần xuất hiện rất đúng lúc, cứu cô khỏi tình thế khó xử không biết chọn ai. Vì vậy cô quyết định đi theo cậu ta.
“Cậu có chuyện gì nói thẳng ra.” –Triều Ca thần sắc hờ hững.
“Ôn Noãn, trước đây là tôi không đúng, nhiều lần gây khó dễ cho cô. Tôi thành thật xin lỗi.” –Lâm Thần thành khẩn nói, còn cúi người đúng một góc vuông 90o.
“Ôn Noãn, cầu xin cô cho tôi một cơ hội sửa đổi, tha cho Lâm thị.”
Xem ra Lâm gia chủ đã nói với Lâm Thần chuyện của công ty nên cậu ta mới tỉnh ngộ, thành thật đến đây xin lỗi cô. Đáng tiếc, cô từ trước đến nay, đã ra tay thì nhất định không để lại cho người ta cơ hội chuyển mình.
“Lâm thị sẽ không phá sản. Đây là cam kết duy nhất tôi có thể bảo đảm. Hy vọng cậu sẽ ý thức được việc mình làm, đừng kéo chất lượng bộ phim xuống.” –Triều Ca nói xong không chờ Lâm Thần kịp phản ứng, xoay người ròi đi.
Ở phía sau, Lâm Thần vẫn chưa đứng thẳng người lên.
“Cảm ơn cô. Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Buổi quay ngày hôm đó, cả ba người Cố Sâm, Giang Yên Nhiên, Lâm Thần đều rất sung sức, vào trạng thái cực kỳ tốt. Đạo diễn Vương cũng cực kỳ vui vẻ, còn muốn mời mọi người đi ăn. Chỉ có một mình Triều Ca mệt gần chết. Mẹ kiếp! Hôm nay cảnh nào của ba người đó cô cũng phải tham gia vào có được không hả? Còn toàn là cảnh tốn thể lực. Vì vậy kế hoạch mời cơm của đạo diễn Vương cũng đi luôn.
- -------------------------------
*Lâm gia.
Lâm gia chủ nghiêm túc nhìn Lâm Thần.
“Hôm nay con đã đi xin lỗi Ôn Noãn rồi đúng không?”
Lâm Thần vẻ mặt hơi lo sợ nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
“Vâng, cô ấy nói chỉ có thể cam kết không để Lâm thị phá sản.”
Lâm gia chủ thở dài.
“Thảo nào... Con trai, Lâm thị không phá sản, nhưng nó bị thu mua rồi.”
Lâm Thần đờ người không phản ứng lại được. Thì ra cô ấy nói cam kết không để Lâm thị phá sản là thế này ư? Hối hận, căm thù cùng bất lực ngập tràn trong lòng Lâm Thần.
“Ba... Con xin lỗi...”
Lâm gia chủ cười cười.
“Không cần làm ra bộ dạng vậy đâu. Lâm thị quả thật bị TC thu mua. Nhưng mà cha vẫn là người nắm quyền lớn nhất ở Lâm thị. Hơn nữa TC còn đầu tư một khoản tiền cực lớn vào công ty chúng ta, họ nói chỉ cần thu lại 30% lợi nhuận mỗi năm thôi. Còn hứa hẹn nếu phát triển tốt sẽ tiếp tục đổ tiền vào.”
Lâm Thần bất ngờ ngẩng mặt lên. Cảm xúc tiêu cực trong lòng nhanh chóng tan biến, thật may, cô ấy vẫn chừa đường sống cho họ, còn tạo cho họ bao nhiêu cơ hội thăng tiến.
Lâm gia chủ tiếp lời:
“Ôn Noãn thật sự có rất có bản lĩnh. Số tiền đầu tư vào Lâm thị quả thật là con số trên trời, thế nhưng cô ấy không hề do dự, luyến tiếc. Chắc chắn tổng số tài sản của cô ấy phải gấp ngàn lần như vậy. Sợ rằng đến Cố thị cũng không sánh bằng đâu...”
“Cô ấy còn giỏi hơn cả Cố Thanh Hàn sao?”
“Đương nhiên. Cố Thanh Hàn chẳng qua chỉ là may mắn thừa kế được sản nghiệp của Cố gia thôi. Còn Ôn Noãn, chính là một mình xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hơn nữa Cố thị sắp xảy ra biến cố rồi.”
“Là sao ba?”
“TC muốn đối phó với Cố thị. Đứa con riêng của ông Cố, anh em cùng cha khác mẹ với Cố Thanh Hàn, Cố Sâm cũng trở về rồi.”
Lâm Thần ngớ người. Cố Sâm? Liệu có phải người diễn vai nam phụ của Thiên Hạ, rất gần gũi với Ôn Noãn không?
- ----------------------------
Những ngày sau đó, trạng thái của các diễn viên vô cùng tốt, tiến độ quay phim tăng đáng kể, chất lượng cũng không chê vào đâu được. Thiên Hạ quay xong sớm hơn dự tính tận ba tháng, chuẩn bị bước vào giai đoạn đóng máy.
Ngày cuối cùng quay phim trực tiếp, mọi người trong đoàn làm phim quyết định ăn mừng thật lớn.
“Chúc mừng đoàn làm phim Thiên Hạ chúng ta hoàn thành sớm, chuẩn bị đóng máy trước kế hoạch tận ba tháng!” –Đạo diễn Vương đứng dậy, nâng li hét lớn chúc mừng.
Mọi người xung quanh cũng hưởng ứng nhiệt liệt, đồng loạt nâng li lên uống cạn.
“Khà khà, còn phải đặc biệt khen thưởng dàn diễn viên của chúng ta. Cả hai cặp chính phụ đều làm rất tốt. Công lớn rút ngắn thời gian quay là của họ hết đấy.”
Lâm Thần coi như đại diện của dàn diễn viên, đứng lên nói:
“Cảm ơn đạo diễn Vương đã khen ngợi. Tôi nghĩ công rút ngắn thời gian quay phải là của tất cả mọi người mới đúng. Nào, Lâm Thần kính mọi người một li.”
Kể từ sau chuyện công ty, thái độ của Lâm Thần khác hẳn. Không còn kiêu ngạo, không coi ai ra gì như trước nữa, ngược lại rất lễ phép, biết điều. Trạng thái khi quay cũng tốt hơn hẳn. Mọi người trong đoàn làm phim cũng bắt đầu có hảo cảm với cậu ta.