Cố Sâm nằm dài trên ghế sô pha đọc bình luận, không ngừng lên giọng than thở:
“Ngủ còn không cho ngủ, làm sao biết chắc ta không ở trên chứ?”
“Nam thần gì chứ? Rõ ràng cô là nữ mà!”
“Cái gì? Sao lắm người cầu gả thế? Của ta mà?”
“Tiếp tục đóng những vai này? Không được! Ta không muốn nằm dưới!”
Triều Ca nhìn bộ dạng giận dỗi của Cố Sâm. Tên này sao càng ngày càng ấu trĩ thế?
“Anh than gì nhiều thế? Lo việc của mình đi kìa.”
“Đúng! Để gả cho em à không em gả cho anh, anh phải giàu lên đã!”
Ồ, xem ra fan là liều thuốc kích thích rất tốt đấy.
“Khi nào bắt đầu làm đây?”
“Chắc là tuần sau đi, không phải đạo diễn Vương nói cuối tuần này sẽ tổ chức họp báo và giao lưu với fan sao?”
“Sau này anh cũng không đóng phim, lo lắng mấy vụ này làm gì chứ?”
“Ai nói không có chứ? Sau này em đóng phim nào thì anh sẽ đóng phim đó!” Không lại để tên nào câu mất sao? Lão tử tốn bao nhiêu công sức như vậy...
Khóe miệng Triều Ca giật giật. Con hàng này càng lúc càng dính người, sắp thăng cấp lên thành đồ trang trí treo trên người cô được rồi đấy.
Thật hết cách...
<...> Tư thiếu từ sủng vật thăng cấp lên đồ trang trí, cái thăng cấp này có vẻ ngược ngược... Bệnh của Ký Chủ không chữa nổi rồi. Chủ nhân người mau về tìm cho cô ấy cái trại tâm thần đi!
- -------------------------------------------
*Họp báo phim Thiên Hạ:
Hội trường họp báo rất rộng, khắp nơi đều trang trí hoa tươi lộng lẫy. Ở chính giữa là một chiếc thảm đỏ bằng nhung trải dài, bên trên rải cánh hoa hồng mà trắng và đỏ. Vô cùng xa hoa. Trên sân khấu là một màn hình lớn không ngừng chiếu những hình ảnh đặc sắc cắt từ bộ phim. Bên dưới là các phóng viên đứng chen đông nghịt, không một ai dám ngồi xuống ghế vì sợ lỡ mất những cảnh quay đặc sắc. Mỗi lần nhích máy quay thêm được một xen-ti-mét, micro giơ cao lên được một chút đã là một cuộc đấu tranh tàn khốc rồi.
Đạo diễn Vương là người xuất hiện đầu tiên, ông ăn mặc rất chỉnh tề, đi từ đằng sau cánh gà, ngồi vào vị trí chủ trì trên sân khấu. Máy ảnh thi nhau vang lên, những phóng viên may mắn ngồi ở hàng đầu chớp cơ hội đặt câu hỏi cho ông. Đạo diễn Vương ngược lại rất bình tĩnh, chỉ nói một câu.
“Đợi diễn viên cùng nhà đầu tư, biên kịch đến đủ rồi thì các bạn hãy bắt đầu đặt câu hỏi.”
Thái độ ông kiên quyết như vậy, đám phóng viên bắt đầu an tĩnh lại, trong lòng lại tiếc nuối không ngừng. Cố gắng lắm mới lấy được ghế ở hàng đầu để phỏng vẫn riêng đạo diễn Vương, vậy mà...
Thế nhưng dù sao cũng là người làm nghề này lâu năm, các phóng viên trấn tĩnh lại chờ đợi dàn diễn viên Thiên Hạ.
Giang Yên Nhiên khoác tay Lâm Thần từ từ tiến vào. Hôm nay cô đặc biệt chọn chiếc váy dạ hội màu trắng kiểu đuôi cá trễ vai, tôn lên thân hình quyến rũ xinh đẹp kia. Phần eo cùng hai bên tay áo và trước ngực đều được đính những viên đá quý màu xanh ngọc tinh xảo lấp lánh. Mái tóc dài nay được búi kiểu đuôi sam. Hai bên mai cùng cần cổ còn có vài sợi tóc xoăn nhẹ buông thả. Gương mặt xinh đẹp, thanh tú cùng khí chất dịu dàng như nước làm người ta không muốn rời mắt.
Lâm Thần cũng không hề kém cạnh. Một thân tây trang màu trắng nhã nhặn, thanh lịch nhưng không che giấu được khí chất cao quý kiêu ngạo trời sinh. Gương mặt đẹp trai lạnh lùng gần như đối lập với Giang Yên Nhiên. Thế nhưng hai người họ đứng chung một chỗ như vậy, lại rất xứng đôi.
Các phóng viên không ngừng cảm khái, cầm máy ảnh chụp lia lịa.
“Này đây không phải thiết kế mới nhất của hãng RM đấy chứ? Đẹp quá!”
“Hình như đúng là vậy, cơ mà đắt lắm a! Mấy chục vạn đấy!”
“Xem ra Giang Yên Nhiên lai lịch cũng không nhỏ...”
“Hai người bọn họ đẹp đôi thật.”
Giang Yên Nhiên nghe được các phòng viên bàn luận, suýt nữa không kìm được vấp ngã. May có Lâm Thần ở bên cạnh phản ứng nhanh giữ lại.
Bộ váy Noãn Noãn đưa cho cô thế mà lại là thiết kế mói nhất của RM? Giá lại còn cao khủng khiếp nữa. Sao cô ấy lại bảo là đó chỉ là mẫu bình thường thôi?
Ôi chao, lại sùng bái Ôn tổng nhà mình thêm nữa rồi...
Cùng lúc đó, Cố Sâm và Triều Ca cũng chậm rãi tiến vào.
Cô mặc một chiếc váy màu đỏ rực. Làn váy gồm hai lớp xẻ sâu, lớp bên ngoài vừa mỏng vừa nhẹ làm mỗi bước đi của cô, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện. Mái tóc đên dài xoăn nhẹ buông thả sau lưng, không có thêm một trang sức nào. Gương mặt cô vốn đã sắc sảo, chỉ thêm một đường kẻ mắt thôi cũng đủ câu hồn người rồi. Sự kiêu ngạo cuồng vọng lại cao quý toát ra từ xương cốt làm người ta chỉ có thể ngước nhìn từ xa.
Cố Sâm lại mặc một bộ âu phục màu đen. Vừa cao quý, vừa bí ẩn. Phần cổ áo và tay áo có thêu hoa văn màu đỏ giồng như hoa văn trên váy của Triều Ca, vừa nhìn đã biết là một bộ đồ đôi. Khí chất của cậu ta cũng thanh lịch, nhã nhặn nhưng lại mang theo sự bí ẩn cùng sắc bén khó đoán trước được.
Một đôi màu trắng thánh thiện lung linh, một đôi đỏ đen cuồng vọng bí ẩn. Tựa như hai phe phản diện – chính diện trong phim.
Cảnh đẹp như vậy, sao những phóng viên có thể bỏ qua được.
“Hầy, quá là chấn động mà.”
“Nếu tôi không nhầm thì bộ đồ đôi của Cố Sâm và Ôn Noãn là thiết kế đặc biệt của RM đó.”
“À, hình như là Cửu Hoàn thì phải? Nhưng RM từng nói là không bán mà?”
“Tôi cũng nghe nói vậy...”
"Cặp này cũng đẹp đôi quá. Xem ra scandal tình ái trên mạng là thật rồi..."
Triều Ca cười đến vui vẻ. Cả bộ váy của Giang Yên Nhiên và cô cùng Cố Sâm đều là do Ôn Phong đem đến. Ông chủ ra tay, giá quá cao hay ngay cả không bán thì cũng phải đầu hàng thôi. Đầu tư cho cậu em họ này đúng không sai mà.
Sau này thưởng thêm cho hắn vậy.
Cả bốn người nhanh chóng tìm thấy vị trí của mình, chuẩn bị tiếp nhận câu hỏi từ các phóng viên.