Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 8

Giang Yên Nhiên mấp máy môi một hồi rồi mới chậm rãi nói:

- Năm đó mẹ và ba tôi yêu nhau rồi đăng kí kết hôn ở dưới quê. Lúc đó nhà chúng tôi rất nghèo khó, sau khi mẹ có tôi rồi thì lại càng khổ cực hơn. Ba tôi quyết định lên thành phố lập nghiệp, dặn mẹ con tôi ở nhà chờ. Nhưng sau đó ba năm, rồi năm năm, ông ấy vẫn chưa quay trở lại. Mà ông cũng mất liên lạc từ sau một năm rời đi. Mẹ tôi không nhịn được nữa mới quyết định dắt tôi lên thành phố tìm ba. Thật bất ngờ là ông ấy đã sớm giàu to, nắm trong tay số tài sản lớn khủng khiếp. Mẹ tôi lúc này mới cực kì vui mừng đi tìm ba tôi nhưng không ngờ ông ấy lại lấy vợ mới trong khi còn chưa li hôn với bà. Người phụ nữ kia chính là tiểu thư của Cố gia. Tiền vốn của công ty ba tôi cũng là do bà ta lấy từ gia tộc. Họ lúc này đã có một đứa con gái chỉ kém tôi một tuổi, cũng chính là Giang Chân Chân. Lúc đó bà ta còn đang mang thai một đứa con trai. Ba tôi cảm thấy rất hổ thẹn vì đã lừa mẹ tôi, nhưng ông không buông được tài sản và gia đình hạnh phúc khi đó. Vì vậy, ông đã sắp xếp cho mẹ và tôi một chỗ ở mới cách xa chỗ ông. Thế nhưng người vợ mới của ông ấy vẫn phát hiện ra, làm ầm ĩ lên. Bà ta còn đổi trắng thay đen nói rằng mẹ tôi chính là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Ba tôi không hề lên tiếng giải thích, ông sợ rằng Cố gia sẽ vì chuyện này mà rút vốn khỏi công ty ông. Hay nói cách khác, ông ấy chọn công ty của mình, gia đình mới của mình, bỏ rơi mẹ con tôi. Mặc dù vậy, Cố gia vẫn không tha cho chúng tôi, không biết bao nhiêu lần họ cử người đến hành hạ chúng tôi. Biết ba tôi vẫn còn tình cảm mới mẹ, vợ mới của ông ấy còn tìm đến cửa nhà tôi để lăng nhục mẹ tôi, cuối cùng còn đổ oan cho mẹ tôi khiến bà ta sinh non. Ba tôi chán ghét mẹ tôi. Bà ấy vì vậy mà tự sát. Mẹ tôi chưa từng phản kháng cũng vì muốn giữ hạnh phúc cho ba. Nhưng ông ấy từ đầu đến cuối chỉ lừa dối bà ấy, không tin tưởng bà ấy. Tôi hận ba tôi, hận Cố gia nhưng tôi không thể làm được gì, không thể trả thù cho mẹ...

Nói đến đây, mắt Giang Yên Nhiên đã ửng đỏ, nước mắt trào ra ồ ạt không tự chủ được. Triều Ca vỗ lưng cô ấy, nhẹ giọng an ủi:

- Không sao rồi, tất cả đều đã qua. Nếu cô thấy không vui thì không cần kể nữa. Tôi không nhìn nổi cô khóc đâu.

- Không, tôi nhất định phải nói ra hết. Sau này tôi chính là nghệ sĩ của Tân Thế Kỉ rồi, tôi không muốn để quá khứ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình và của công ty.

Triều Ca mỉm cười:

- Cô có thể nghĩ cho công ty như vậy là tốt lắm rồi.

Đào cô ấy về thật không sai mà, tìm đâu ra được nhân viên tốt thế này chứ.

Giang Yên Nhiên nghẹn ngào nói tiếp:

- Sau đó ba tôi đón tôi về Giang gia. Nhưng ngày tháng sau đó tôi quả thật không muốn nhớ lại. Mỗi ngày đều như sống trong địa ngục. Cuối cùng đến năm tôi mười sáu tuổi, ba tôi mới quyết định để tôi ra nước ngoài tự sinh tự diệt. Ở nước ngoài tôi điên cuồng học tập, bất kể khó khăn thế nào cũng cố vượt qua. Tôi biết đó chính là cơ hội của tôi, cơ hội để trả thù cho mẹ.

Là một cô gái rất quyết tâm đó nha. Trong nguyên tác nguyên chủ ra đi hơi sớm, làm gì có cơ hội biết được chuyện của Giang Yên Nhiên nhưng cô dám khẳng định chỉ cần nâng đỡ một chút, cô ấy nhất định sẽ thành công vang dội.

Triều Ca từ tốn nói:

- Giang Yên Nhiên, kể từ khi cô ký hợp đồng với giải trí Tân Thế Kỉ thì cô chính thức là người của tôi. Sau này có chuyện gì tôi đều sẽ đứng về phía cô. Dũng cảm lên, có tôi đây rồi.

Mặt Giang Yên Nhiên lúc này đã đỏ ửng, không biết vì ngại hay vì lúc nãy khóc nữa.

- Thật sự cảm ơn cô nhiều lắm Ôn Noãn. Trừ mẹ tôi ra, cô là người đầu tiên quan tâm đến tôi như vậy.

- Muốn báo đáp tôi thì phải cố gắng làm việc vào, vai nữ chính lần này cô phải làm thật tốt đấy!

Triều Ca mỉm cười khích lệ Giang Yên Nhiên.

- Uhm, tôi nhất định sẽ cố gắng!

Sau khi casting kết thúc, danh sách diễn viên chính thức tuy chưa được công bố nhưng đã không ít người biết.

Đạo diễn Vương còn gọi cho Triều Ca thông báo cho cô:

- Hầy Ôn Noãn, vai diễn nữ phụ của cô có lẽ là không giữ được rồi. Bên phía nhà đầu tư của Hối Tinh gây áp lực lớn quá, tôi cũng không gánh được. Thành thật xin lỗi cô.

- Không sao đạo diễn Vương, tôi hiểu. Vậy không biết nữ chính và nam chính của bộ phim đã được quyết định chưa?

- Cái này thì cũng không chắc 100%, nhưng có lẽ nữ chính sẽ là Giang Chân Chân, nam chính là Lâm Thần. Nói thật tôi rất tiếc cho cô, còn cả cô bé Giang Yên Nhiên đó nữa, diễn rất tốt. Nhưng mà phim này cũng không phải do một mình tôi làm, Hối Tinh bên kia đầu tư đến hơn một trăm vạn tệ, tôi cũng không thể quyết định hết được.Tôi hiểu rồi đạo diễn. Cảm ơn ông rất nhiều.Việc này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Triều Ca. Hối Tinh mà không gây khó dễ cho cô thì quả là chuyện lạ rồi.

< Ký Chủ, ra là cô đã sớm có tính toán.>

Đương nhiên, mi nghĩ ai cũng thiểu năng như mi chắc?

<...> Ký Chủ, yêu cầu cô không công kích Bản Hệ Thống a. Ta sắp tổn thương chết rồi huhu...

Giang Yên Nhiên ngồi ngay gần đó vô tình nghe được. Trên mặt cũng lộ ra vẻ thất vọng:

- Ôn Noãn, tớ biết mà, Hối Tinh và Giang Chân Chân kia làm sao để yên cho chúng ta được chứ.

- Cậu không cần lo lắng. Trời sập tớ còn chống được.

- Uhm. Tớ tin cậu.

Giang Yên Nhiên mỉm cười, cô đã sớm quen với dáng vẻ này của bạn mình rồi. Chỉ cần cô ấy nói được thì nhất định sẽ làm được. Giống như lần nói sẽ đánh cho Giang Chân Chân đến nỗi cha mẹ cũng không nhận ra vậy. Sau hôm casting, Giang Yên Nhiên vô tình nghe được tin Giang Chân Chân bị đánh đến phải nhập viện. Cô còn tới bệnh viện xem cô ta, cả người chỗ nào cũng quấn băng trắng muốt. Đặc biệt là mặt, quấn nhiều đến nỗi chỉ còn lại đôi mắt. Giang Yên Nhiên cũng không nhận ra, mấy lần tưởng đi nhầm phòng. Cả Cố gia và Giang gia đều loạn hết lên. Cô thì đặc biệt vui vẻ.

Thoát ra khỏi hồi ức, Giang Yên Nhiên lại quay sang nhìn Triều Ca mới rút điện thoại gọi cho Đường Ẩn:

- Đường Ẩn, anh mau lấy danh nghĩa công ty Tân Thế Kỉ đầu tư hai trăm vạn tệ vào phim Thiên Hạ, chỉ định nữ phụ Ngụy Anh Lạc là của tôi, nữ chính sẽ là Giang Yên Nhiên. Tiền đã chuyển vào tài khoản của công ty rồi đó!

Đường Ẩn hơi ngớ người một chút mới bắt đầu phản ứng lại. Haizzz, bao nhiêu lần bị cô ấy làm bất ngờ mà vẫn chưa quen.

- Được, tôi đi ngay.

<...> Kế hoạch gì chứ! Rõ ràng là đơn giản thô bạo đập tiền vào! Dùng tiền đè chết người a.
Bình Luận (0)
Comment