Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 22: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 22: Trình Hướng Dương
“Em không nhận ra tôi sao?” Trình Hướng Dương phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Mặc dù rất ít khi được người ta bắt chuyện nhưng chưa từng ăn thịt heo không có nghĩa là chưa thấy heo chạy, dù gì thì thỉnh thoảng chị gái cũng được người ta bắt chuyện thế này. Cô không ngờ mình lại có sức hấp dẫn đến vậy…
“Anh nhận nhầm người rồi.” Cô ăn cũng khá lo rồi nên đứng dậy muốn rời khỏi đó.
Trình Hướng Dương đuổi theo, kéo tay Văn Tranh lại, sau đó lại lịch sự thả tay cô ra, nói xin lỗi: “Tôi sốt ruột quá, em thực sự không nhớ ra tôi sao? Hai ngày trước ở quán bar… Tôi còn giúp em chút việc nhỏ nữa…”
Văn Tranh nhớ lại, hình như có chuyện như thế thật, nhưng mà lúc đó trời quá tối, hơn nữa, cô còn mắc bệnh mù mặt nên không chắc cho lắm: “Hình như có chuyện này…”
Trình Hướng Dương vất vả mãi mới tìm thấy cô nên không muốn bỏ qua dễ dàng, rồi khiến bản thân hối hận, anh ta tranh thủ nói luôn: “Tôi không có ác ý, gặp lại nhau là duyên phận, thêm bạn bè nhé?” Dứt lời, anh ta lập tức đưa số của mình cho cô.
Văn Tranh không muốn nhưng người đàn ông này niềm nở quá mức khiến cô không biết nên làm thế nào, nhưng người ta cũng chẳng làm gì quá đáng cả, kết bạn xong hủy là được. Nghĩ đến đây, cô chỉ có thể rút điện thoại ra quét mã của anh ta, Trình Hướng Dương thấy lời mời kết bạn của cô thì nhanh chóng đồng ý, xác nhận xong xuôi thì anh ta bèn hỏi tiếp theo cô định đi đâu chơi, anh ta có thể làm hướng dẫn viên cho cô. Văn Tranh từ chối, cô định về nhà trọ hoàn thành nốt công việc, không định ra ngoài chơi. Trình Hướng Dương không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối rời đi, còn dặn cô rằng nếu như có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho anh ta, anh ta sẽ đến ngay lập tức.
Văn Tranh chẳng coi đó là chuyện to tát gì, lịch sự cười một cái rồi đi.
Văn Tranh vừa về đến nhà là đắm chìm trong công việc phiên dịch của mình, sau khi nhiệm vụ này hoàn thành thì tiền nhuận bút tương đối khả quan của cô sẽ được chuyển vào tài khoản ngay, sau đó cô có thể xuất phát tới thành phố tiếp theo rồi.
Mãi đến tận tối, cô mới đánh ra dấu chấm cuối cùng, cô hài lòng chậm rãi duỗi người, cầm điện thoại lên xem thì thấy điện thoại hết pin mất rồi, cô sạc điện thoại vào rồi đi tắm.
Trong lúc đợi sấy tóc thì cô mở máy tính lên, Wechat có hơn một trăm tin nhắn, cô sợ đến mức trợn tròn mắt lên, đây là lần đầu tiên cô nhận được nhiều tin nhắn đến vậy.
Trong đó có hơn mười tin là của chị Văn Thư, hơn hai mươi tin trong nhóm, hơn năm mươi tin nhắn còn lại thì đến từ một người, chính là người đàn ông tên “Trình Hướng Dương” mà hôm nay cô vừa thêm bạn bè.
Cô xem tin nhắn của chị gái trước, mấy câu trước thì đều là lời quan tâm hỏi thăm cô, câu cuối cùng quan trọng nhất “Hôm nay em ấy hỏi chị em ở đâu, em… muốn chị nói cho em ấy biết không?”
Văn Tranh im lặng, “em ấy” này nhất định là Lý Diệc Phàm, anh tìm cô sao? Ly hôn rồi, tìm cô làm gì chứ? Bây giờ cô chỉ hi vọng ai cũng vui vẻ, vạn vật vui mừng, hòa hợp.
Vì vậy, cô trả lời: “Chị, em ở đây rất tốt, còn anh ấy… bọn em không còn quan hệ gì nữa rồi, em không muốn anh ấy tới tìm em nữa…”
Nhắc đến anh thì trái tim vẫn nhói đau, nhưng không đau lòng đến mức xé ruột xé gan như trước nữa, thời gian dần dần chưa lành vết thương của cô.
Sau đó, cô thấy bạn bè đang bàn về họp lớp trong nhóm, hình như tháng sau là họp lớp đại học, cô cũng phải trở về một chuyến… nhưng, có khả năng Lý Diệc Phàm cũng về…
Năm đó thi đại học, cô học ngày học đêm chỉ vì muốn thi đỗ cùng một trường đại học với anh, cuối cùng cũng được như ý muốn… Văn Tranh cười khổ, trong cuộc sống hai mươi năm trước của cô, ngoài trừ Lý Diệc Phàm thì cũng chỉ có Lý Diệc Phàm, thật ngu ngốc mà.
Cuối cùng, cô mở tin nhắn của Trình Hướng Dương ra, phần lớn là mấy lời hỏi thăm, sau đó là hơn ba mươi cuộc gọi, đều không có người trả lời, Văn Tranh nghĩ thầm, thủ phạm khiến điện thoại tôi hết điện chắc chắn là anh, kéo tiếp xuống dưới, anh ta sốt ruột hỏi có phải cô xảy ra chuyện gì rồi không, sao lại không nghe máy, bla bla một tràng dài.
Cô hơi ngạc nhiên, một người xa lạ quan tâm cô như vậy, quả thực được quan tâm mà vừa mừng vừa lo, cô nhanh chóng gửi lại một tin nhắn cho anh ta: “Tôi không sao, vừa nãy tôi mải làm việc nên không để ý.”
Trình Hướng Dương gửi lời mời gọi video tới, Văn Tranh nhìn xuống người mình đang mặc váy ngủ không có đồ lót, còn là vải lụa, nên từ chối: “Tôi không tiện.”
Trình Hướng Dương nghĩ rằng có đàn ông bên cạnh cô, chua xót nói: “Bạn trai em… đang ở cạnh, không sao hết, tôi chỉ muốn xác nhận xem em không sao thật hay không thôi, nếu cô không sao thì nghỉ ngơi đi.”
Văn Tranh: “Tôi không có bạn trai, tôi vừa tắm xong nên không tiện lắm mà thôi…”
Trình Hướng Dương lập tức vui vẻ trở lại, cô không có bạn trai, quả là ông trời ban lương duyên: “Ngại quá, tôi nóng ruột quá, đúng rồi, mai em có việc gì không? Tôi đưa em đi chơi nhé, chắc hẳn còn rất nhiều nơi cô chưa đi.”
Văn Tranh suy nghĩ một lát, công việc đã hoàn thành, bên kia xét duyệt cũng phải mất mấy ngày, ngày mai cô có thể đi chơi một chút: “Có làm phiền anh quá không?”
Trình Hướng Dương: “Không đâu, đó là vinh hạnh của tôi, nếu vậy thì dễ nói rồi, em ở đâu, tôi có xe, ngày mai tôi qua đón em.”
Văn Tranh vẫn rất cảnh giác, dù sao vẫn là người lạ, không thể để đối phương nhân cơ hội lợi dụng được: “Không cần đâu, ngày mai chúng ta gặp ở cửa hàng ăn sáng đi.”
Trình Hướng Dương cũng không để ý, hai người hẹn nhau xong thì chúc ngủ ngon lẫn nhau.