Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi

Chương 30

Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 30: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 30: Cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông

Sau khi cuộc tụ họp kết thúc thì Lý Diệc Phàm đưa cô về khách sạn, cởi dây an toàn ra xong, Văn Tranh suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Anh… em cảm thấy với mối quan hệ của chúng ta lúc này thì anh không cần thiết phải làm mấy điều thừa thãi nữa, em cũng không cần…”

Ánh mắt hung dữ của Lý Diệc Phàm liếc về phía cô, anh thấy như thế sẽ khiến đối phương có áp lực lớn thì lại dịu đi một chút: “Văn Tranh, anh không phải kiểu người không có lý do gì mà lại đối xử tốt với người khác, anh mong em sẽ hiểu rõ ràng.”

Làm sao cô có thể không hiểu đây, kết hôn lâu vậy rồi, người cô theo đuổi bao nhiêu năm, có ai có tình cảm sâu đậm hơn cô chứ… Nhưng bây giờ anh thế này là đang định làm gì? Đừng nói là sau khi bỏ đi rồi thì mới nhận ra cô tốt đến đâu, chẳng phải phim truyền hình thần tượng, hơn nữa, cô không giẫm lên vết xe đổ của chính mình nữa.

Cắn môi dưới, cô nói: “Lý Diệc Phàm, em không biết mục đích của anh là gì nhưng em hy vọng chúng ta có thể giữ khoảng cách, bây giờ em chỉ muốn sống cho tốt cuộc sống của chính mình mà thôi.”

Lý Diệc Phàm đau đầu, đỡ trán, những lời trong miệng người phụ nữ này đều là điều mà anh không muốn nghe.

“Vậy Trình Dương Hương là người mà em thích sao?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Cho dù là thế thật thì anh cũng sẽ không buông tay! Người của anh thì chỉ có thể là của anh!

Văn Tranh mơ màng nhìn anh, thấy cô như vậy thì Lý Diệc Phạm cũng hiểu ra rồi, tất cả mọi người đều quay lại vạch xuất phát.

Văn Tranh: “Bọn em chỉ là bạn mà thôi.” Suy nghĩ một lúc, cô nói tiếp: “Nhưng mà anh ấy là một người tốt, đi dạo chơi khắp nơi với em, nếu như em mà tìm bạn trai thì chắc sẽ tìm một người giống anh ấy.” Tóm lại là sẽ không tìm người như anh nữa, cô không nói câu này ra.

“Văn Tranh!” Lý Diệc Phàm gầm nhẹ một tiếng: “Em cách xa anh ta một chút, anh ta tốt với em là có mục đích khác.”

Văn Tranh không phục, cãi lại: “Vậy còn anh thì sao? Anh không có mục đích khác hả? Lý Diệc Phàm, không phải ai cũng vứt bỏ tình cảm như đôi giày rách giống như anh!” Cô nói dứt câu thì mở cửa xuống xe, Lý Diệc Phàm đuổi theo kéo tay cô lại.

“Văn Tranh, trước kia là do anh không đúng, chúng ta quay lại với nhau một lần nữa, được không? Lần này, không phải em theo đuổi anh mà là anh tới tìm em, em đừng từ chối anh…” Giọng điệu hẹn mọn thế này, dường như Văn Tranh nhìn thấy bản thân lúc trước, trái tim đau nhói, không biết cô thấy đau lòng vì người trước mặt hay chính cô lúc trước.

Cô gạt tay anh ra, quay đầu qua, nức nở nói: “Lý Diệc Phàm, em biết từ trước đến nay trong lòng anh đều không có em, nhưng em muốn dùng tình yêu của mình hòa tan trái tim băng giá của anh, em lại không thể ngờ được rằng mình sẽ phải đánh đổi nhiều đến vậy, sau khi mất đứa con của mình thì em mới hoàn toàn tỉnh ra…”

Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: “Đây là nỗi đau cả đời này của em, em vĩnh viễn không muốn yêu anh thêm một lần nào nữa.” Cô không quay lại nhìn anh mà đi thẳng luôn, lần này, Lý Diệc Phàm chỉ nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi tầm mắt mình, không cố đuổi theo nữa…

Anh run tay rút điếu thuốc ra định châm thì một người anh không ngờ tới xuất hiện trước mặt anh.

Trình Hướng Dương đứng ở cửa khách sạn đợi Văn Tranh, thấy cô an toàn rồi thì mới yên tâm, thấy hai người họ dây dưa không thôi thì chạy tới giúp Văn Tranh một tay nhưng lại nghe thấy câu nói cuối cùng trong cuộc đối thoại của họ. Anh ta lấy bật lửa trên tay Lý Diệc Phàm, châm cho anh rồi lại châm cho mình một điếu, khi anh ta đưa trả bật lửa cho Lý Diệc Phàm thì anh nhìn anh ta, không nhận lấy, cũng không nói gì cả.

Trình Hướng Dương cũng chẳng để tâm, ngắm nghía cái bật lửa, thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Lý, anh cứ làm phiền người khác thế này thì không hay cho lắm đâu.”

Lý Diệc Phàm nhả một làn khói ra: “Không phải tôi, càng không thể là anh.”

Trình Hướng Dương nhíu mày: “Tôi lại không cảm thấy như vậy…” Anh ta rít điếu thuốc, phun khói ra: “Tiểu Tranh dễ mềm lòng, nhưng rất cố chấp, cô ấy quyết chuyện gì rồi thì ai khuyên cũng vô dụng, cô ấy nói không yêu chính là không yêu nữa.”

Lý Diệc Phàm: “Ít nhất cô ấy cũng từng yêu tôi, còn anh chỉ là bạn bè mà thôi.”

Trình Hướng Dương thấy hơi buồn cười: “Tổng giám đốc Lý à, giãy dụa chỉ uổng công mà thôi, anh không thiếu một người yêu anh là tiểu Tranh, cho dù thế nào thì tôi cũng muốn cảm ơn anh, bởi vì nhờ có anh mà tôi mới có cơ hội gặp được cô ấy, tôi nghĩ vấn đề chỉ là thời gian, mà thứ tôi có lại chính là thời gian.”

Lý Diệc Phàm nắm lấy cổ áo của anh ta, hai người nhìn chằm chằm nhau, không ai muốn buông tay trước.

Lý Diệc Phàm nói: “Anh đừng đắc ý, ai thắng ai thua còn chưa thể nói trước được đâu.” Anh buông tay ra, dập điếu thuốc rồi lái xe đi.

Trình Hướng Dương vuốt chỗ nhăn trên áo, ném bật lửa vào thùng rác rồi đi về phía khách sạn.

Trận đối đầu giữa hai người đàn ông này vô cùng yên lặng, không một tiếng động, nhưng trong lòng mỗi người đều nổi lên đầy gió bão, còn Văn Tranh ngồi trong phòng cũng chất chứa ưu tư.

Bình Luận (0)
Comment