Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 5 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 5: Ham muốn trỗi dậy(1)
Văn Tranh ngủ không được thoải mái lại ưỡn người, Lý Diệc Phàm chỉ còn cách xoay người cô lại giúp cô cởi cúc áo, kéo áo ngực ra, trong vô thức anh hành động nhẹ nhàng, không làm phiền đến Văn Tranh đang ngủ say.
Sau khi được giải phóng Văn Tranh thấy thoải mái hơn, rồi chìm vào giấc ngủ với nụ cười mãn nguyện, chắc vì không biết cúc áo chưa cài kỹ nên hai bầu ngực trắng nõn khi tiếp xúc với không khí bị kích thích căng phồng và hồng hào lên, bày ra trước mắt anh, khiến cho Lý Diệc Phàm hưng phấn đến thở dốc, thân dưới cũng cương cứng lên, thậm chí trên đó còn tiết ra chất dịch.
Lý Diệc Phàm cứ muốn như vậy mà làm với cô, khiến cho Văn Tranh đang ngủ say phải mở đôi mắt ham muốn của cô dưới sự thao túng của anh, nhìn anh làm như thế nào để cô chỉ có thể cầu xin lòng thương xót, bị anh khống chế các giác quan, cô chỉ có thể dựa vào anh, lấy lòng anh mới có thể có được mọi thứ cô muốn.
Nhưng anh không quên việc đi kiểm tra sức khỏe hôm nay, nay báo cáo còn chưa có, không thể làm bậy với cơ thể không khỏe của Văn Tranh.
Như là cố ý, Văn Tranh lật tấm chăn xoay người lại, trước ngực bị ép hiện ra một khe hở, chân thoải mái đá đá vào tấm chăn, quần cũng bị kéo xuống một chút, lờ mờ nhìn thấy hoa cúc cùng xương cùng lộ ra.
Sợi dây trong đầu Lý Diệc Phàm đứt ngay lập tức, anh nhẹ nhàng bước lên giường ôm lấy Văn Tranh từ phía sau, đồng thời dùng bàn tay to lớn của anh nắn bóp vào một bầu ngực, xoa nắn nhẹ nhàng, cảm giác giống y như trong tưởng tượng, rất mềm mại, sự ma sát của ngón tay thô ráp, xoa nắn đầu vú, kích thích Văn Tranh đang ngủ say theo bản năng cũng cọ xát hạ thể, âm hộ không tự giác chảy ra chất dịch trong suốt.
Lý Diệc Phàm lên giường với Văn Tranh đều đi thẳng vào chủ đề, không có màn dạo đầu, không có vuốt ve, nên hành vi lần này không khác gì mở ra một cánh cửa thế giới mới của Lý Diệc Phàm, anh tò mò không ngừng khám phá thêm nhiều niềm vui trên cơ thể cô.
“Ưm ~ ưm ~” Văn Tranh có chút khó chịu vì bị phá giấc ngủ, nhưng bàn tay lớn xấu xa đó trên người cô làm cho cô có chút không chịu nổi, rên rỉ như vừa đau vừa thoải mái.
Lý Diệc Phàm nhẹ nhàng lật người cô nằm ngay lại, tiện cho động tác của anh, nhìn thấy Văn Tranh khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ khiêu gợi, nhịn không được nghĩ nếu đây là Văn Thư… …bộ phận sinh dục lại cương lên hơn nữa.
Anh muốn được phóng túng một lần, yêu mà không có được thật nghiệt ngã, tuy hai chị em không phải là sinh đôi, cũng không giống nhau lắm, nhưng đều có hình bóng của đối phương, thôi thì xem cô ấy là Văn Thư, làm thỏa mãn khát vọng bản thân cho vơi đi nỗi đau.
Nghĩ là làm, động tác bàn tay trở nên ngày càng nhẹ nhàng hơn, khác xa với những lần trước đây lên giường là trực tiếp làm.
Hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh tha thiết ước mơ, mềm mại ngọt ngào khiến cho Lý Diệc Phàm thoải mái thở dài, đối phương không nhịn được hút dịch cơ thể trong miệng, đầu lưỡi không ngừng quét qua nướu răng, như muốn mở khoang miệng tiến sâu vào trong ngao du.
Văn Tranh bị làm đến nỗi mơ hồ tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng không thỏa mãn ham muốn của chồng, vừa muốn nói ra, thì bị đầu lưỡi của anh đưa thẳng vào, làm cho trời đất đảo lộn, không thốt lên lời, nước miếng chưa kịp nuốt vào đã chảy ra từ bên khóe miệng, Lý Diệc Phàm không muốn lãng phí một chút nào, anh đuổi theo chất dịch khóe miệng chảy ra và hôn theo hướng ngược lại.
Văn Tranh không dám tin người dịu dàng như vậy lại là chồng của mình, sau nhiều lần xác nhận, trong lòng cô thấy rất vui, càng ra sức phối hợp với anh, để anh có thể thuận tiện muốn làm gì thì làm.
Lý Diệc Phàm cảm nhận được sự chủ động của Văn Tranh, tát một cái không nặng không nhẹ lên mông của cô, nở nụ cười đen tối nói: “Không gấp, anh sẽ làm em thỏa mãn.”
Văn Tranh xấu hổ tránh đi, nhưng cơ thể lại tiến lại gần anh, Lý Diệc Phàm rất thỏa mãn sự ham muốn nhưng lại giả vờ từ chối của cô, một tay xoa mông, một tay bóp nắn ngực của cô, thở hổn hển ra lệnh cho cô: “Cởi quần áo giúp anh.”
Cô khẽ đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi, dần dần lộ ra bộ ngực săn chắc.
Lý Diệc Phàm để cho cô chậm rãi di chuyển, miệng cắn chặt cây thù du trước ngực như kiểu trừng phạt, đẩy vào rồi kéo ra, Văn Tranh vươn cái cổ thiên nga, âm hộ lại phun ra dâm dịch, dọc theo da thịt chảy xuống giường, đạt đến cao trào.
Lý Diệc Phàm từ ngực cô ngẩng đầu lên, cười cô quá mẫn cảm, Văn Tranh không dám nhìn vào anh, che mắt bịt tai lại, chọc ghẹo thành công người đàn ông, anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên dục vọng đang trướng đau, để cô cởi quần của anh, giải phóng cự thú dục vọng trong anh.
Văn Tranh cắn chặt môi dưới, đây là động tác trong tiềm thức của cô khi lo lắng, khuôn mặt ửng hồng, Lý Diệc Phàm không nhịn được vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác trong lúc này trong lòng mềm nhũn một cách khó hiểu, cái gì cũng muốn thỏa mãn cô, không biết anh nhìn Văn Tranh hay là nhìn người khác qua cô.
Khó khăn lắm cô mới cởi được thắt lưng, nhưng Lý Diệc Phàm không thể nhịn được nữa, anh chê động tác của cô quá chậm, tự mình cởi nó ra, cơ thể trần truồng lần nữa nằm lên người Văn Tranh, kéo quần và quần lót của cô xuống dưới, đưa tay vào trong sờ soạng, anh chạm vào trân châu ẩn trong đó, không ngừng vừa nghiền vừa xoay, kích thích Văn Tranh đến nỗi hai chân đá lộn xộn, muốn tránh né bàn tay to lớn làm cô không tự chủ được bản thân. Lý Diệc Phàm nắm lấy tay cô, đặt lên bộ phận sinh dục của anh, dạy cô trượt lên trượt xuống, để làm thỏa mãn anh.
Lợi dụng chất dịch mới chảy ra lúc nãy, Lý Diệc Phàm đưa một ngón tay vào thăm dò, lập tức bị các vách tường hoa mềm ướt bao bọc lại, khó di chuyển tiếp, không thể đưa ngón thứ hai vào, Lý Diệc Phàm nghĩ không ra, miệng nhỏ như vậy làm sao chứa được cái to lớn của anh.
Ngón tay bên trong tiểu huyệt khuấy động, ngón tay cái tiếp tục xoa nắn viên trân châu khiến nó trở nên cứng hơn, qua được sẽ thả lỏng được chút, nhanh chóng đưa ngón tay thứ hai vào, một vào một ra, như chạm được vào điểm nhạy cảm, Văn Tranh phát ra tiếng rên, bàn tay nắm chặt vào phần dưới, khiến cho Lý Diệc Phàm tê lên một tiếng, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cười nói: “Nhẹ chút, em muốn thỏa mãn dục vọng thì phải dựa vào nó đấy.”