Bá Đạo Tổng Tài Là Ác Ma!

Chương 3


Trục Đông Quân nhâm nhi tách cà phê trong tay mình.

Ánh mắt hướng về chiếc giường của mình mà lòng có chút khó chịu.
"Đãng nhẽ mình nên ném cô ta ở phòng khác mới đúng.

Giờ thì hay rồi, mất luôn cái giường."
Thật ra lúc đầu anh định nối tim giúp cô ở mật thất, vậy mà lúc sử dụng thuật dịch chuyển lại lệch sang phòng ngủ của anh.

Vì không thể di chuyển thân xác của Hạ Lưu Ly quá nhiều nên anh trực tiếp nối tim cho cô ở phòng anh luôn.
Ánh mắt của anh lại chuyển dời về phía khung cửa sổ.

Ánh trăng đã ló dạng từ khi nào không hay.
"Hôm nay là ngày rằm à?"
Vầng trăng lúc này tròn và sáng hơn bao giờ hết, đó cũng là thời điểm yêu ma quỷ quái lộng hành nhiều nhất.

Trong chớp mắt, một con dơi màu đen đâm sầm vào cửa phòng của anh.

Nó muốn phá vỡ cửa kính ngay lập tức, nhưng thật ngu ngốc, cơ thể nó đã nát thành tương khi đụng trúng cửa sổ.

Trục Đông Quân chép miệng: "Chậc, lại là gì nữa đây? Thật là bẩn mắt!"
Vừa dứt lời, hàng ngàn con dơi như bị một thể lực nào đó điều khiển, cứ đâm đầu lao về phía anh đang đứng.

Bọn chúng đồng loạt kêu lên làm rung chuyển cả trận pháp của quanh căn biệt thự.
Trục Đông Quân búng nhẹ tay một cái, hàng ngàn đàn dơi trước mắt đã tan thành cát bụi.

Hình dáng của một con quái vật dần dần được lộ rõ.

Đầu của tên đó trông vô cùng kinh dị, hai mắt trợn trắng lên, mồm mở rộng để lộ những hàm răng lởm chởm nhìn rất dị hợm.

Trên đầu nó là một cặp sừng trâu nhưng đã bị gãy một cái.

Nó lơ lửng giữa không trung với một đôi cánh dơi tàn tạ.

Nó có cơ thể giống một con tinh tinh bình thường, nghèo hèn đến mức chỉ có một cái khố che thân.
"Là ngươi...!là ngươi bẻ gãy sừng của ta, ta phải giết ngươi." Tiếng gầm gừ của nó nghe vô cùng giận dữ, ánh mắt cũng mở to hết cơ mà nhìn anh.
Trục Đông Quân cười lạnh, "Hừ! Ngươi mà cũng xứng đấu với ta?"
Con quỷ đó lao về phía anh với tốc độ cực kì nhanh.

Trước tình hình đó, Trục Đông Quân chỉ đừng nhìn một cách ngạo mạn, chẳng cần động tay chân gì cả.
Hàng loạt xúc tua màu đen bám víu lấy hai chân của con quỷ dơi đó.

Vì tốc độ quá nó quá nhanh nên không thể dừng lại kịp thời được.

"Xoạc" hai chân của nó đã bị kéo đứt, cơ thể của nó đập thẳng vào cửa kính trước mặt Trục Đông Quân.

Cơ thể bị phân tách thành nhiều mảnh.

Máu tươi chảy dài xuống tầng dưới như mưa, bao trùm hết tầm nhìn ngắm trăng của anh.
Một tiếng hét thất thanh vang lên: "Á...!á...!á...!Máu...!máu...!"
Hóa ra đó là tiếng của Hạ Lưu Ly.

Cô ấy đã tỉnh dậy sớm hơn anh dự đoán.


Khuôn mặt cô trắng bệch, chẳng còn một chút máu nào.

Đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt.
Trục Đông Quân từ từ đi đến trước mặt cô.

Ánh mắt sắc lạnh, đồng tử đỏ như máu cùng với đôi cánh màu đen sau lưng làm cho Hạ Lưu Ly sợ hãi, vội vàng lùi về sau.

Cô định nhanh chân chạy khỏi nơi khủng khiếp này, thế nhưng Trục Đông Quân lại nhanh tay hơn, dùng chú thuật làm cho cô không thể nhúc nhích.

Anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của cô lên, xoay qua, xoay lại rồi đánh giá:
"Ha! Đúng là nhát gan, khuôn mặt cô không nên xấu xí và tràn đầy sự sợ hãi như thế! Cô phải cảm thấy vui sướng chứ! Giống như ta đây này!"
Mặc dù khuôn mặt trước mắt cô rất điển trai, nổi bật nhất là nốt rồi màu đen ở dưới mắt phải, tuy nhiên nụ cười của anh ta lại đáng sợ vô cùng.

Đối với cô, trước mắt là một con quỷ chứ không phải là ác ma bình thường nữa.
Hạ Lưu Ly hất mạnh tay anh ta sang một bên, ánh mắt vô cùng hung dữ, "Đồ thần kinh."
Nghe câu này của cô mà ánh mắt của anh ta liền mở to ra, nhìn cô một cách kì lạ.

Giọng nói quỷ dị lại vang lên:
"Ha! Đây là lần đầu tiên có người chửi ta như thế đấy! Cô đúng thật là vô lễ mà!" Tức thời, trên tay anh ta xuất hiện một cái đầu đẫm máu, "Nè, cô nhìn gần hơn đi, rất thú vị đúng không?"
Trục Đông Quân đưa cái đầu đang cử động nhẹ đó đến trước mặt cô.

Tuy đã mất thân thể nhưng nó vẫn có thể gầm gừ được vài tiếng.


Con mắt của nó rơi xuống bàn tay nhỏ bé của cô một cách hoàn hảo, rồi nổ tung trong chốc lát.

Máu bắn tung tóe lên tay vô, trông thật kinh dị.
Cơ thể cô trở nên khó chịu, bụng bắt đầu quằn quại lên, cô vội vàng quay ra ngoài để ói.

Thế nhưng thứ cô ói ra lại là máu của chính cô.

Mùi hương hoa hồng tỏa ra nồng nặc khắp cả căn phòng.

Cái đầu của con quỷ bất chợt cười khổ:
"Ha! Ha! Ha! Là máu của thần nữ, ta phải uống máu của thần nữ...!"
Chưa để nó nói hết câu, Trục Đông Quân dùng lực bóp nát đầu của nó.

Máu phun tứ tung, bắn lên mặt của anh và cả Hạ Lưu Ly.

Dù vậy, ánh mắt của anh vẫn chẳng thay đổi, nó lại nhìn cô một cách kì lạ.
"Đừng sốc quá! Cô sẽ quen dần với cuộc sống này thôi!".

Bình Luận (0)
Comment