Bá Đạo Yêu Em

Chương 38

Edit: Mèo Mũm Mĩm

Beta: Anh Minh

Năm, sáu ngày sau, Nhất Ngạn gặp lại Vương Thắng ở một chỗ nghỉ chân. Hai bên đều không nói gì, chỉ hành động như bình thường, sau khi liên lạc được với người của Triệu Gia Khôn thì tất cả lập tức vượt qua biên giới.

Sau khi xe jeep rời khỏi khu thương mại thì đi vào một con đường rừng. Vài ngày sau đó, toàn thể mọi người đều ăn uống sinh hoạt ở trên xe khiến xương cốt cả người Thanh Hà có chút rệu rã. Hiện giờ lại đang là mùa mưa, mỗi ngày từ giữa trưa đến chạng vạng tối đều mưa xối xả như trút nước khiến những bãi đất trống hai bên đường trở thành một bãi bùn lớn. Vì bọn họ đang ở trong rừng nên gần như không nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ thấy những vệt sáng nhỏ lốm đốm qua khe hở giữa những phiến lá, thỉnh thoảng chiếu lên thân xe.

"Qua vùng này, chạy thêm khoảng nửa giờ nữa thì sẽ đến nơi." Người nói chuyện là một thanh niên ngăm đen, cường tráng tên là Lý Đức, ước chừng hai mươi tuổi, là người dẫn đường do Triệu Gia Khôn phái tới.

Vương Thắng hỏi: "Gần đây mọi chuyện của anh Khôn đều tốt cả chứ?"

"Tốt, sao có thể không tốt được." Lý Đức cười cười: "Lúc trước vừa mới chiếm được một ngọn núi khác, đoạt được một nhà xưởng quân đội sau đó phát hiện nhiều hầm trú ẩn, xem như đền bù thiệt hại mấy tháng trước, hơn nữa lại còn được lợi. Mấy ngày nữa là sinh nhật cô chủ, ông chủ rất vui vẻ."

"Cô chủ đã trở lại?" Vương Thắng có chút nghi hoặc. Từ lúc hắn đi theo Triệu Gia Khôn thì chưa từng gặp qua cô gái này, hắn nghe nói cô ta vẫn luôn đi hàng ở bên ngoài, khoảng thời gian trước còn đi Âu Châu.

Hầu hết mỗi năm các thế lực ở khắp nơi đều bán đạn dược, súng ống và thuốc phiện ra nước ngoài, hơn nữa nơi này là nơi trao đổi chính nhưng dù sao loại mua bán này cũng không thể phơi bày ra ánh sáng, không được pháp luật chấp nhận. Mấy năm trở lại đây, chính phủ được Liên Hợp Quốc giúp đỡ nên không mắt nhắm mắt mở giống như trước đây, càng ngày càng siết chặt, vì vậy hoàn toàn không thể làm ăn lớn được, bị bắt giam hoặc tịch thu hàng là chuyện rất bình thường. Vài tháng trước, Triệu Gia Khôn có một chuyến hàng bị chặn lại ở cửa khẩu Y qua nước Z, tổn thất rất nghiêm trọng.

Lý Đức nói: "Có mang hàng theo không? Nếu xảy ra chuyện gì chỉ sợ không thể bàn bạc tốt được."

"Tôi làm việc, anh Khôn còn lo lắng sao?"

Lúc Lý Đức hỏi câu này thì hoàn toàn không nhìn Nhất Ngạn và Thanh Hà tựa như không hề chú ý đến bọn họ. Thanh Hà nắm chặt tay Nhất Ngạn, khi nghĩ đến chút nữa mình sẽ đến nơi nào, gặp người nào thì trong lòng lập tức căng thẳng. Nhất Ngạn vuốt tóc cô như đang vuốt ve thú cưng mà mình yêu thích nhất nhưng Thanh Hà lại không hề có cảm giác được trấn an.

Địa hình của con đường dần dần cao hơn, xe jeep đang đi lên núi, rừng cũng không còn rậm rạp như trước nữa. Lúc này trong tầm mắt bọn họ xuất hiện một mảnh đất khá bằng phẳng ngay giữa sườn núi có vẻ là bị san bằng, cây cối ở đó tương đối thưa thớt. Mảnh đất này dựa vào núi, phía sau là một dòng suối nhỏ chảy từ đỉnh núi xuống dưới. Trên mảnh đất bằng phảng đó là một thôn xóm không lớn không nhỏ, nhà ở đây đều được xây cao hơn mặt đất hai ba mét, thậm chí có những ngôi nhà xây ở trên vách núi cheo leo, cửa sổ được mở ra, có thể nhìn thấy chuông gió đang đung đưa ở giữa nhà.

Một bà cụ quấn váy màu đỏ nắm tay Thanh Hà, dẫn cô vòng qua xóm nhỏ đến một khe núi phía sau. Nếu phía trước có rất nhiều nhà thì nơi này tương đối vắng vẻ. Cửa vào ở núi đá phía đông nam, nước chảy ào ào từ trên xuống tạo thành một cái rèm nước trước cửa động, đá ở trước cửa động bị nước dội ướt đẫm... Mặc dù to nhỏ không đều nhưng tất cả đều trơn láng.

Khe núi nhỏ hẹp dần dần rộng ra, sau khi ra khỏi hang động kia, đập vào mắt cô là một vùng đất bằng phẳng không nhìn thấy điểm cuối, hoa anh túc đỏ như máu đang múa trong gió, trong không khí lan tỏa một mùi hương ngọt ngấy đến kì lạ.

Thanh Hà không nhịn được nhíu mày, cô cực kì không thoải mái với thứ mùi này.

Ở rìa của vùng trồng cây thuốc phiện có một mảnh đất trống, chỉ là cỏ dại ở đó có chút cao, ở đó có mấy căn nhà trúc màu xanh, nền nhà cao hơn mặt đất hai mét, quay lưng về phía rừng núi rậm rạp.

Thanh Hà bị dẫn vào một căn nhà trong số đó.

Mấy ngày sau, cô đều không nhìn thấy Nhất Ngạn, trong những ngày này cuộc sống hàng ngày của cô đều do bà cụ kia trông mon. Trong phòng có đồ dùng cá nhân, đối diện với cửa sổ sau nhà có một vách đá lồi ra, lúc nào cũng có nước chảy xuống từ đó, Thanh Hà dùng nó để rửa mặt và tắm rửa. Sáng trưa tối bà cụ sẽ mang đồ ăn tới cho Thanh Hà, cô chỉ có mỗi việc ăn mà thôi.

Không biết tại sao, trong lòng Thanh Hà luôn có cảm giác trống rỗng, vắng vẻ. Lúc Nhất Ngạn ở bên cạnh, cô luôn cảm thấy cậu quá quấn người, rất phiền phức, cô ước gì cậu biến mất ngay lập tức nhưng bây giờ chỉ còn một mình thì cô lại thấy cô đơn. Vào những lúc đêm khuya thanh vắng, cô không có người nào để nói chuyện cả. Thông tin liên lạc ở nơi này không tốt, cô cũng không thể gọi điện thoại đi đâu được.

Dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cô, cô độc, vắng vẻ.

Thậm chí Thanh Hà còn có suy nghĩ, có phải Nhất Ngạn không quan tâm đến cô nữa không, tại sao đã nhiều ngày như vậy mà không đến thăm cô?

Cô không ngờ chính mình cũng lo được lo mất như vậy. Thì ra cô cũng không khác gì những phụ nữ khác cả. Cô thích Nhất Ngạn sao? Đây có coi như là thích không?

Trong đêm khuya, gió rất lạnh nhưng Thanh Hà không đóng cửa sổ, cứ để mặc gió lạnh thổi từ bên ngoài vào; cô nằm trên giường gỗ lớn, quấn chăn quanh người nhưng làm thế nào cũng cảm thấy lạnh cả.

Vì sức khỏe nên Thanh Hà đành phải đứng dậy, mang dép lê, ôm vai đi đóng cửa sổ lại. Lúc cô đến bên cửa sổ thì có một cơn gió lạnh lẽo thổi vào làm toàn thân cô nổi da gà, Thanh Hà vội vàng đóng cửa sổ, đi nhanh về phía giường.

Ngay khi cô chui vào trong ổ chăn ấm áp thì chạm phải một thân thể ấm áp. Thanh Hà run lên, chưa kịp phản ứng thì đã được Nhất Ngạn ôm vào lòng, hơi thở ấm áp phả lên gáy cô mang theo mùi rượu mà cô rất ghét, dường như cậu chưa dùng hết sức nhưng lại khóa chặt cô vào vòm ngực của mình.

"Nhớ em không, vợ yêu?" Nhất Ngạn cúi đầu cười hai tiếng, hôn lên mặt cô một cái thật kêu rồi vươn tay ra sờ bắp đùi cô.

"Đừng chạm vào tôi!” Thanh Hà cũng bị giọng nói của mình dọa cho hết hồn.

Nhất Ngạn giật mình: "Cô lại tức giận gì đấy? Trong khoảng thời gian này em bề bộn nhiều việc cho nên không có thời gian tới thăm cô, ngoan, để cho em hôn mấy cái nào."

"Ai cần cậu tới thăm, tôi rất tốt!" Thanh Hà mạnh miệng.

Nhất Ngạn cười, ôm chặt cô hơn: "Vốn em không quá chắc chắn nhưng hiện tại đã hoàn toàn hiểu rõ rồi, cô là một con hồ ly nhỏ miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, một con hồ ly tinh nhỏ..." Nhất Ngạn xoay người đè cô xuống, sau đó chậm rãi cúi người, chóp mũi cậu đụng vào chóp mũi cô làm dấy lên cảm giác ấm áp giữa đêm lạnh lẽo.

Thanh Hà bất giác run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn Nhất Ngạn.

Trong bóng đêm, ánh mắt Nhất Ngạn sáng ngời như hai viên bảo thạch lấp lánh, đôi mắt cậu ánh lên ảnh ngược của cô.

"Em thật sự rất bận." Nhất Ngạn nhéo mũi cô như dỗ dành một con mèo nhỏ.

Nhưng Thanh Hà lại không muốn cậu được như ý, vô thức nói: "Vội vàng tạo mối quan hệ với quân trộm cướp sau đó gian dâm, bắt người cướp của, giết người phóng hỏa hả?"

"Gian dâm, bắt người cướp của, giết người phóng hỏa?" Nhất Ngạn cười nhạo, nâng cằm cô lên, hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, cô nói rất đúng nhưng hiện tại em không muốn giết người phóng hỏa, cũng không muốn bắt người cướp của, chỉ muốn gian dâm mà thôi." Nhất Ngạn gần như thô bạo mở hai chân cô ra, sau đó kéo chăn che kín hai người.

Trong bóng đêm, các giác quan của Thanh Hà trở nên nhạy bén hơn, va chạm càng trở nên mạnh bạo hơn. Cả người Thanh Hà dần dần không còn sức lực, hai chân trắng nõn cong lên, vòng qua eo Nhất Ngạn. Đột nhiên có tiếng "sột soạt" vang lên rồi quần áo bị vứt ra khỏi chăn. Nhất Ngạn đè lên người Thanh Hà, lồng ngực mạnh mẽ, rộng lớn áp sát người cô, cây gậy nóng rẫy, cứng ngắc đặt ở nơi mềm mại giữa hai bắp đùi cô, sau đó ma sát vài cái, chờ nơi đó trở nên ướt át thì đâm mạnh vào.

Thanh Hà rên lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy Nhất Ngạn, để lại những vết cào thật dài trên lưng cậu như thể làm vậy có thể xua tan bất an trong lòng cô. Thân thể truyền đến cảm giác trướng đau, bất kể là đâm vào hay là va chạm đều khiến cô như bị nghiền nát, xuyên thủng, cả người không còn một chút sức lực nào cả khiến Thanh Hà tức giận cắn vào vai Nhất Ngạn.

Thanh Hà không thể nói rõ cô dễ chịu hay là khó chịu, cô nức nở nói lung tung, hai mắt hồng hồng.

Nhất Ngạn vuốt ve khuôn mặt cô sau đó rời khỏi người cô, để cho thứ đó phun trên bụng Thanh Hà. Cậu dùng đầu ngón tay bôi ra xung quanh và bôi một chút vào môi cô: "Nếm thử đi."

Thanh Hà không để ý tới cậu, quay đầu sang chỗ khác.

"Lại còn làm nũng nữa." Nhất Ngạn cười khẽ, ma sát thứ cứng rắn kia vài cái sau đó nhanh chóng đâm mạnh vào cửa động vẫn còn đang co rút kia. Hai chân Thanh Hà co quắp lại, nức nở xin tha, sau đó ôm eo Nhất Ngạn thở hổn hển, cả người tựa như hóa thành một vũng nước.

Cô siết chặt làm mỗi lần Nhất Ngạn ra vào đều hết sức khó khăn. Cậu dứt khoát kéo chăn xuống, lật cô lại rồi đi vào từ phía sau. Tiếp đó lại kéo cô xuống giường, ôm lấy eo cô ra sức va chạm. Thanh Hà quỳ sấp ở bên giường, hai tay chống mép giường, chịu đựng sự va chạm liên tục của Nhất Ngạn, càng lúc càng nhiều giọt sương từ cửa động bí mật chảy xuống.

Nhất Ngạn ôm eo Thanh Hà va chạm đến chỗ sâu nhất, hai người cùng run rẩy, sau đó cậu rót tất cả vào trong thân thể cô.

Cuối cùng Thanh Hà kiệt sức, ngất xỉu trong lòng cậu.

Nhất Ngạn ôm cô ngủ suốt một buổi tối, cậu cảm thấy những mệt mỏi trong mấy ngày này đều biến mất.

Ánh bình minh ấm áp chiếu sáng cả khe núi, Thanh Hà và Nhất Ngạn vẫn còn trên giường chưa thức dậy. Cô nằm trong lòng Nhất Ngạn, gò má kề sát vào ngực cậu, ngón tay vẽ vòng tròn lên trên ngực Nhất Ngạn. Nhất Ngạn vuốt tóc cô, yêu thương nói: "Nếu vẽ tiếp xuống dưới, em sẽ cảm thấy rằng cô đang nghĩ tối hôm qua vẫn chưa đủ, định làm thêm mấy lần nữa đấy."

Thanh Hà vội vàng thu tay lại, hừ nhẹ vài tiếng.

Mặc dù Thanh Hà tỏ vẻ khinh thường nhưng Nhất Ngạn lại rất sung sướng, cậu vỗ mấy cái vào hai bờ mông của Thanh Hà, tận hưởng cảm giác căng tròn, co dãn. Thanh Hà tức giận, lập tức dùng tay đánh Nhất Ngạn còn cậu thì để mặc cho cô đánh vì dù sao cũng không đau. Đến khi Thanh Hà đánh mệt thì Nhất Ngạn ôm chặt lấy cô vào ngực mình, nói: "Em thật sự có chuyện, chờ em xử lý xong chuyện bên này em sẽ dẫn cô về nhà, đến gặp người nhà em."

"Ai muốn đi gặp người nhà của cậu! Không biết xấu hổ!" Tuy nói vậy nhưng hai gò má Thanh Hà lại ửng hồng.

Nhất Ngạn cười cười, nhéo cái mũi cô: "Thật sự không đi với em sao? Mẹ em rất tốt, đến lúc đó cô đừng có hối hận."

Lúc này, đương nhiên Thanh Hà không thèm để ý tới cậu. Nhất Ngạn nằm ở phía sau cười to, vỗ giường khiến mặt cô đỏ tới mang tai.

Đến giữa trưa, Nhất Ngạn mặc quần áo vào rồi hôn lên trán cô: "Em đi ra ngoài một chút, cô phải ngoan đấy."

Thanh Hà gật đầu, cô không biết rốt cuộc cậu muốn làm gì, dù cho trong lòng cô không nỡ nhưng cũng không định thể hiện ra ngoài. Nhất Ngạn luôn luôn lạc quan, mạnh mẽ giống như cậu chẳng buồn bao giờ, không có chuyện gì không làm được. Trong lòng Thanh Hà rất mâu thuẫn, không biết mình nên hay không nên tin Nhất Ngạn. Rốt cuộc là cậu muốn làm chuyện gì, sau khi cô biết, liệu cô có thể chấp nhận được không?

Sau khi biết thì thế nào, cô có thể từ chối Nhất Ngạn sao?

Thanh Hà suy nghĩ rất nhiều, đứng thừ người bên cửa sổ.

Sau buổi trưa, trời lại đổ mưa khiến khe núi bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

Bà cụ dẫn theo vài cô gái chăm sóc mấy cây anh túc ở phía sau, trên đầu bọn họ che lá chuối, tiếng cười của bọn họ truyền đi rất xa, Thanh Hà ở trong nhà trúc vẫn có thể nghe thấy.

Bọn họ vô tư vô lự như vậy khiến trong lòng Thanh Hà sinh ra một chút hâm mộ.

Lúc chạng vạng, vài người mặc áo vải bố đến đấy, eo giắt súng, tên cầm đầu trên mặt có vết sẹo, nhìn có vẻ không phải là người thích nói thích cười. Hắn ta dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thanh Hà từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói: "Tối nay có lửa trại rất lớn, bất kỳ ai cũng phải tham gia."

Thanh Hà đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, lúc này có hai phụ nữ đi lên, một người trong đó cầm một cái khay, bên trên có trang sức bằng bạc và một chiếc váy màu tím.

"Tránh ra, không được đụng vào tôi!" Thanh Hà lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn bọn họ.

Mấy người đàn ông tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đang muốn gọi người bắt cô lại thì Nhất Ngạn từ ngoài cửa đi vào nói với bọn họ vài câu. Sau đó hai người phụ nữ để cái khay lại, khom người lui ra ngoài. Mấy người đàn ông kia cũng đi nốt.

Thanh Hà nghi ngờ nhìn Nhất Ngạn: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhất Ngạn sờ đầu cô, nụ cười rất thoải mái: "Không có gì, chỉ là một buổi tiệc thôi, cô thay xong quần áo thì theo em ra ngoài. Ngoan, mau thay đi."

Thanh Hà nhìn Nhất Ngạn vài lần, sau đó vào phòng thay quần áo.

Rõ ràng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nếu như chỉ là một buổi tiệc không quan trọng thì tại sao tất cả mọi người đều phải có mặt? Mấy người đàn ông và hai người phụ nữ không thể nào nghe lời Nhất Ngạn như vậy được, rất có thể những người này là do một người có thế lực nào đó phái tới nhưng tại sao người này cứ nhất định muốn Nhất Ngạn dẫn cô ra ngoài?

Đến đây Thanh Hà nhận ra rằng, trong mấy ngày này Nhất Ngạn cũng không phải là quá tốt.

Bữa tiệc được tổ chức trên đỉnh núi, ở một mảnh đất trống rộng lớn, tại đó có rất nhiều người cầm đuốc, trên mặt bôi màu, vận những bộ đồ màu sắc rực rỡ, nhảy múa vòng tròn. Trong số đó có cả mấy vũ nữ mặc đồ hở hang, nhảy những điệu múa của người bản địa, tiếng nhạc khá to làm lỗ tai Thanh Hà đau nhức.

Thanh Hà ngoan ngoãn ngồi quỳ ở bên cạnh Nhất Ngạn, ánh mắt lại âm thầm dò xét chung quanh.

Mặc dù đây là một bữa tiệc lộn xộn nhưng vị trí lại được sắp xếp rõ ràng. Vị trí ngồi được sắp xếp theo thân phận từ cao đến thấp. Đứng đầu chính là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, gương mặt chữ quốc, có vẻ nghiêm túc, cẩn thận, lúc này hắn đang giơ ly rượu với mọi người

Có lúc Nhất Ngạn cũng sẽ góp vui nhưng tay vẫn đặt lên eo cô.

Bên chân của những người đàn ông khác đều có hai ba nữ nô đang quỳ, trên người chỉ khoác hờ một cái váy, dù nhìn từ xa cũng thấy bên trong không mặc gì, dường như các cô tập mãi cũng thành thói quen, thậm chí có cô còn cúi người vào giữa hai chân một gã đàn ông, mút vào giúp bọn hắn dập lửa.

Thanh Hà chưa từng nhìn thấy cảnh tượng dâm loạn như vậy... Khung cảnh chung quanh quá hỗn loạn khiến dạ dày cô có chút khó chịu. Nhất Ngạn thấy vậy thì quay đầu hôn cô sau đó ngậm lấy vành tai cô, ánh mắt cong cong như đang trêu chọc cô.

Qua ba lượt rượu, cuối cùng người đứng đầu cũng đi xuống mời rượu mọi người, Nhất Ngạn đứng dậy cụng rượu với hắn ta sau đó dùng ngôn ngữ kì lạ nói gì đó mà Thanh Hà hoàn toàn không hiểu. Cô chỉ biết chắc người này là Triệu Gia Khôn, trước đó cô đã nghe Nhất Ngạn và Vương Thắng nhắc tới hắn. Hai người nói chuyện rất vui vẻ, cuối cùng Triệu Gia Khôn còn nắm chặt tay Nhất Ngạn, dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước."

Nhất Ngạn cười cười, quay về chỗ ngồi, ôm lấy Thanh Hà và nói nhỏ bên tai cô: "Sóng trước chết ở trên bờ cát."

Suýt chút nữa Thanh Hà đã bật cười, nhưng cô hiểu được trong trường hợp này không thích hợp nên đã cố gắng kìm chế.

"Mẹ là người Trung Quốc nhưng cả một câu tiếng Trung cũng nói không được. Kiến thức nửa vời còn muốn khoe khoang, haiiiz..." Nhất Ngạn thở dài, Thanh Hà nghe ra được sự khinh thường trong lời nói của cậu.

Không biết bọn họ đã thống nhất chuyện gì mà lúc sau nói chuyện rất hòa hợp, ít nhất là ngoài mặt rất vui vẻ.

Thỉnh thoảng ánh mắt của Triệu Gia Khôn lại đảo qua người cô khiến Thanh Hà không rét mà run.

Nhưng vẻ mặt Nhất Ngạn lại rất tự nhiên.

Dường như cô chính là lợi thế để uy hiếp Nhất Ngạn, hình như Thanh Hà đã nhận ra được mấu chốt trong vấn đề.

Sau khi trở về, Nhất Ngạn bảo cô thu dọn đồ đạc làm Thanh Hà có chút khó hiểu: "Dù thế nào thì hẳn cậu phải nói cho tôi biết kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu chứ?"

Nhất Ngạn cười cười nhưng vẻ mặt lại có chút lạnh lẽo: "Hắn ta vừa đề phòng em nhưng cũng muốn thử năng lực của em cho nên bảo em đi làm một chuyện. Nếu thắng thì có thể mang lại lợi ích, thể diện cho hắn, nếu thua thì có thể trừ khử em, cắt đứt mối hợp tác không chắc chắn này, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn."

Thanh Hà khiếp sợ nhìn Nhất Ngạn: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Nhất Ngạn cười xấu xa, hôn lên môi cô một cái sau đó nhéo chóp mũi cô: "Nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô không phải là đang ước em nhanh chết đấy chứ? Em đã nói với cô rồi đấy, chuẩn bị rồi đi cùng với em."

"Tôi ước cậu chết bao giờ?" Thanh Hà rất tức giận.

Nhất Ngạn lại cười cười: "Xem ra là không muốn em chết."

"Toàn nói chuyện không đứng đắn!"

"Không đứng đắn mới tốt, nếu như nghiêm chỉnh thì sao có thể có được cô gái xinh đẹp như cô." Nhất Ngạn kéo cô lên giường, đè lên người cô, vươn tay vén váy cô lên.

Thanh Hà giữ tay cậu lại nói: "Được rồi, đừng làm loạn nữa, hôm nay tôi mệt chết đi được. Hơn nữa ngày mai chúng ta sẽ phải đi xa, không nên nghỉ ngơi lấy sức sao?"

"Chỉ cần làm thì em sẽ thoải mái."

Thanh Hà thở mạnh, nắm tay lại đập lên người cậu, lúc này Nhất Ngạn mới bớt phóng túng lại, chỉ ôm cô hôn một lát mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment