Ba Đường Luân Hồi

Chương 107

Trong bầu không khí im lặng, Đinh Bàn Lĩnh nói: “Xem lại đã, suy nghĩ thêm xem, đừng vội kết luận.”

Hầm đất trôi nổi còn chưa đóng, Đinh Bàn Lĩnh gọi Đinh Trường Thịnh và Đinh Thích qua đó quan sát thêm, Dịch Táp và Tông Hàng không đi: xuống nước tiêu hao quá nhiều thể lực, huống hồ còn ở cao nguyên, phải nghỉ ngơi cẩn thận mới được.

Hai người dạo quanh doanh trại một vòng, tìm được lều của mình được dời tới, vào xem, đại khái là vì bê nguyên cả cái lều sang nên túi ngủ, quần áo và đồ dùng hằng ngày, bao gồm cả hành lý, đều đã bị loạn tung lên.

Dịch Táp không cảm thấy có vấn đề gì, nhấc túi ngủ của mình lên giũ giũ rồi chui thẳng vào luôn. Tông Hàng thì lại rất có kiên nhẫn sửa sang lại, còn đi nhặt từng con cá nhỏ rơi rụng tán loạn từ món đồ chơi câu cá.

Dịch Táp thấy, dửng dưng một câu: “Đã hỏng rồi còn quan tâm làm gì?”

Tông Hàng không đáp, đồ vật có ý nghĩa dẫu có bị hỏng hắn cũng không muốn vứt: nhặt đủ hết rồi còn lấy túi ni lông đựng, buộc miệng túi thật kỹ lại, lúc này mới chui vào túi ngủ.

Đáng ra rạng sáng nên là lúc con người ta buồn ngủ nhất, nhưng bãn nãy vừa vận động mạnh, còn là trong nước lạnh nên tinh thần lại đặc biệt tỉnh táo.

Tông Hàng nghiêng đầu nhìn Dịch Táp.

Cô cũng chưa nhắm mắt, đang cau mày nhìn nóc lều ngẩn người.

Tông Hàng xoay người về phía cô, cảm thấy cô nhất định muốn nói gì đó.

Quả nhiên.

Dịch Táp không nhìn hắn nhưng hỏi thì là hỏi hắn: “Đinh Bàn Lĩnh nói đừng vội kết luận, cậu cảm thấy điều này có nghĩa là gì?”

Cái này còn cần hỏi sao?

Tông Hàng nói: “Chắc là chú ấy cảm thấy những suy đoán trước mắt đều không thuyết phục.”

Dịch Táp từ từ nhắm mắt lại.

Trong hầm đất trôi nổi đúng là có một con thái tuế khổng lồ.

Trong hang canh vàng cũng đúng là có vô số thi thể.

Cái gì cần bày ra đều đã phơi bày dưới ánh sáng, chỉ là câu chuyện đằng sau chúng thì vẫn chìm trong sương mù.

***

Sáng sớm hôm sau, Dịch Táp bị tiếng huyên náo đánh thức, lại nghe có tiếng xe ầm ầm, dường như có không ít người rời đi.

Tông Hàng vẫn đang ngủ say, Dịch Táp cũng không gọi hắn dậy, một mình khoác áo ra ngoài xem, mới biết hầm đất trôi nổi đã khép lại – máy quay cầm tay đã ghi lại toàn bộ quá trình, trong đoạn phim, mặt đất từ từ khép lại theo dạng vòng xoáy, sau cùng ngoài để lại vết xoáy ra thì không khác mặt đất chung quanh là bao.

Mà đám người rời đi trước là do Đinh Bàn Lĩnh phân phó, căn cứ theo quy luật di chuyển của hầm đất trôi nổi trong ghi chép từ trước mà tìm địa điểm có khả năng “đất mở cửa” lần sau.

Trong lòng Dịch Táp nổi lên ý nghĩ: Vẫn phải tiếp tục đuổi theo hầm đất trôi nổi, vậy chứng tỏ chuyện đúng là chưa xong.

Cô đi tìm Đinh Bàn Lĩnh.

Trời đã sáng nhưng trong lều Đinh Bàn Lĩnh vẫn mở đèn, Dịch Táp vén cửa lều lên, trông thấy Đinh Bàn Lĩnh đang ngồi bên bàn, tay cầm bút, trên bàn bày rất nhiều trang giấy, bên trên vẽ chằng chịt, cũng không thiếu những cuộn giấy bị vo lại – giường chiếu vẫn còn nguyên dáng vẻ của đêm qua, hiển nhiên là đã thức trắng đêm.

Dịch Táp hơi lưỡng lự, nghĩ có phải không nên qua quấy rầy hay không, Đinh Bàn Lĩnh lại cảm thấy không sao, bảo cô ngồi xuống bên bàn.

Ngồi xuống rồi, Dịch Táp nhìn đống giấy trên bàn, rất nhiều tờ đều có chữ “thái tuế”.

Đinh Bàn Lĩnh chú ý tới ánh mắt cô, dứt khoát hỏi: “Có cảm thấy nó rất lợi hại không?”

Dịch Táp gật đầu: “Ngoại trừ con người, vẫn còn có thứ khác có khả năng suy nghĩ, có tư duy, đây không chỉ là lợi hại mà còn rất đáng sợ.”

“Vậy cháu cảm thấy trở ngại của nó là gì?”

Có ư?

Dịch Táp lắc đầu.

Đinh Bàn Lĩnh lật lật đống giấy rồi đưa một tờ qua, hình vẽ bên trên rất quen thuộc, là quỹ đạo của hầm đất trôi nổi.”

“Có phát hiện ra không, nó trôi nổi thế nào, di chuyển thế nào cũng không rời khỏi vùng Tam Giang Nguyên này? Năng lực mạnh mẽ như vậy, tại sao lại không trôi tới hồ Bà Dương, tới Hồ Khẩu?”

Trong đầu Dịch Táp lóe lên đốm lửa, bật thốt: “Nó không thể rời khỏi đây?”

Đinh Bàn Lĩnh gật đầu: “Đêm qua chú đã tra cứu tư liệu, thái tuế sinh trưởng trong lòng đất, sống nhờ nước, khả năng chịu nhiệt cũng rất thấp, môi trường địa lý của Tam Giang Nguyên rất đặc thù, nhất là nước, nơi đây là đầu nguồn của ngàn vạn con nước, Lý Bạch từng có câu thơ “Nước Hoàng Hà từ trời tuôn xuống”, cho rằng nước đầu nguồn đều là nước trời, không bị ô nhiễm, là trong lành nhất – loại nước này rất có thể đã tạo nên nó, cũng hạn chế nó, khiến nó căn bản không đi được.”

Trống ngực Dịch Táp nổi lên.

Đúng vậy, nước đầu nguồn chảy xuống hạ du, trên đường bị đổ vào không biết bao nhiêu thứ lung tung khác, như bùn cát cỏ vụn, máu huyết xác chết, rác rưởi tanh tưởi, chất lượng nước thật khó mà nói được, e rằng thái tuế chịu không nổi.

Thì ra nó không đi được, bảo sao rất nhiều chuyện đều phải mượn tay người khác làm.

Đinh Bàn Lĩnh lại đẩy một tờ khác qua: “Đây là chú liệt kê những chuyện nó đã làm trong mấy năm nay.”

Dịch Táp cầm lên xem, trên giấy liệt kê thành mấy hàng.

Hàng thứ nhất: Tổ sư gia, bài vị ông tổ, ba họ.

“Bài vị ông tổ?”

“Đúng vậy.” Đinh Bàn Lĩnh có phần thổn thức, “Mấy ngày nay tra này tra nọ mà không để ý gì tới bài vị, nhưng nghĩ đến những công năng của bài vị ông tổ, xem chừng căn bản cũng không phải bài vị tổ tiên bình thường, chắc cũng là mang từ chỗ thái tuế ra.”

“Mỗi lần ba họ chúng ta khóa mở canh vàng cần dùng đến bài vị ông tổ đều phải cung kính lễ độ nói ‘thỉnh tổ sư gia nhập hồn’, chuyện ‘nhập hồn’ này thực chất là giao quyền khống chế của mình ra, để người khác tới điều khiển hành động của mình, kiểm soát não mình – cháu cảm thấy bài vị sư tổ giống cái gì?”

Dịch Táp nhớ lúc Khương Tuấn áp trán lên bài vị ông tổ ở dưới hồ Bà Dương, ma nước gần đó, bao gồm cả Đinh Ngọc Điệp nấp dưới bùn, đều không thể tránh thoát.

Lại nhớ lúc ở trong tổ tức nhưỡng, Khương Tuấn áp trán lên trán cô, trong nháy mắt đầu cô tức thì hỗn loạn như bị nhiễu sóng, xuất hiện rất nhiều cảnh tượng vụn lẻ chưa từng thấy.

Bài vị ông tổ như tồn tại một nguồn sức mạnh tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, có thể ảnh hưởng, thậm chí khống chế suy nghĩ của người khác, lúc khóa mở canh vàng sẽ tạm thời thế chỗ não bộ của ma nước, chỉ huy mọi hành vi của họ.

Dịch Táp không tài nào tin được, thì thào: “Não?”

Đinh Bàn Lĩnh mỉm cười: “Nghe cháu nói vậy là chú yên tâm rồi. Đêm qua chú cũng nghĩ, bài vị ông tổ có khi nào là não của thái tuế không? Lại cảm thấy quá hoang đường, giờ xem ra không phải chỉ mình chú nghĩ như vậy – lúc dùng bài vị phải áp lên trán, còn phải dùng dưới nước, có thể thấy trong điều kiện đặc biệt, nó có thể khống chế hành động của người khác.”

Không sai, trong hang canh vàng ở Hồ Khẩu, nhất cử nhất động của Đinh Ngọc Điệp đều hoàn toàn là bị khống chế, song, có hạn chế về mặt thời gian.

Cô xem tiếp xuống dưới.

——Hang canh vàng, tổ tức nhưỡng, thi thể

——Năm chín sáu, dẫn người tới hầm đất trôi nổi, nhóm dị biến thứ nhất của ba họ

Đinh Bàn Lĩnh biết cô đã xem xong, nhận lại tờ giấy về: “Khi làm một việc nào đó, động cơ có thể được che giấu, xuyên tạc, nhưng những gì đã làm thì là thật. Nó đã thật sự sắp đặt cho ba họ truyền thừa, xây tổ tức nhưỡng dưới nước, lại cố ý dùng chuyện lật nồi để dẫn người tới hầm đất trôi nổi…”

Trong đầu Dịch Táp lóe lên một ý nghĩ: Nếu bài vị ông tổ thật sự là não của thái tuế, ba họ lại cung cấp tai mắt cho nó, vậy nó muốn lật nồi là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần cố ý phạm sai lầm lúc khống chế rối nước là được, hoặc là vào hang canh vàng nhưng không lấy đồ ra, đó chính là lật nồi rồi còn gì!

Bởi vậy, hành vi của Thái Tuế về cơ bản dường như có thể lý giải thông suốt được rồi.

Dịch Táp rút một tờ giấy trắng ra, vẽ một đường thẳng lên trên rồi lần lượt phân đoạn.

Giai đoạn thứ nhất có hai việc song song cùng diễn ra từ rất lâu trước đây, kéo dài hơn một nghìn năm, một là sáng lập ba họ, không ngừng truyền thừa; hai là hoàn thiện hang canh vàng – quy mô hang canh vàng không có vẻ gì là xây thành trong một đêm.

Giai đoạn thứ hai là trong khoảng một trăm năm trở lại đây, nó bắt đầu sắp đặt lật nồi, khiến ba họ hoảng loạn, bắt đầu suy tính đi tìm hầm đất trôi nổi.

Giai đoạn thứ ba bắt đầu từ năm chín sáu, nhóm người đầu tiên vào hầm đất trôi nổi xuất hiện dị biến…

Dịch táp dừng bút ở đây: “Cháu đoán thái tuế vốn định khống chế một nhóm người, sau đó phân công nhóm người này vào tổ tức nhưỡng, làm chuyện kế tiếp, nhưng không ngờ rằng nhóm người này lại xảy ra chuyện, bị nhốt vào xưởng lò.”

Đinh Bàn Lĩnh cũng cùng một quan điểm: “Tình huống lý tưởng nhất là nhóm người này không bị thay đổi gì về ngoại hình, chỉ thay đổi bên trong, như vậy vừa có thể qua mắt người khác, vừa có thể thuận lợi làm việc. Ai ngờ lại một nhóm chết ngay tại chỗ, một nhóm thì bị dị biến – điều này cũng phơi bày một khuyết điểm tình thế của nó, tuy chú vẫn chưa biết nó thực hiện việc chuyển biến này như thế nào nhưng nó không hoàn toàn khống chế được việc đó, chỉ có thể nghe theo mệnh trời, bởi vậy nên thành phẩm xuất ra không đồng đều.”

Mà hết thảy những chuyện xảy ra sau đó gần như đều do lần triển khai này, bí mật dần lộ ra ngoài, giấu đầu hở đuôi, cuối cùng từ từ bị vạch trần.

Dịch Táp chợt nghĩ đến điều gì: “Vậy chuyện tiên tri thì sao, không phải tổ sư gia từng đưa ra lời tiên đoán rằng thời điểm lật nồi liên tiếp cũng chính là lúc ‘Chẳng phải lông vũ mà bay, Chẳng có mặt vẫn có mặt, hay chăng, Ngồi trơ cũng biết sự đời, Can qua chưa tiếp ngập trời họa bay’, mọi người hãy tìm tới hầm đất trôi nổi xin viện trợ sao.”

Đinh Bàn Lĩnh nói: “Lời tiên đoán này được truyền miệng trong nội bộ ba họ, đều nói là tổ sư gia xuất khẩu thành thơ, nhưng không cách nào đối chiếu được thực hư. Cháu cũng biết đó, triều Hạ không có bất kỳ một ghi chép văn tự nào.”

“Bên từ đường tra tư liệu lần này, chú đã đặc biệt dặn họ lưu ý, bên đó trả lời là ghi chép sớm nhất về câu tiên đoán này là vào thời Tống, thời Minh cũng có đề cập vài dòng.”

Dịch Táp không cảm thấy điều này có vấn đề gì: “Triều Tống cũng là hơn ngàn năm trước rồi mà.”

Đinh Bàn Lĩnh lắc đầu: “Chú nhớ chú từng nói với cháu, vào thời Đường, có một người tên là Viên Thiên Đẩu đã đồng tác giả với người khác một cuốn sách rất nổi danh, tên là ‘Thôi bối đồ’.”

“Nghe nói cuốn ‘Thôi bối đồ’ này là phụng lệnh Đường Thái Tông tính toán vận mệnh quốc gia trong hai ngàn năm sau thời Đường, trong đó tượng thứ năm mươi sáu có một câu là ‘Can qua chưa tiếp ngập trời họa bay’, có phải giống y hệt câu mà tổ sư gia xuất khẩu thành thơ không? Còn có một câu là ‘Kẻ bay chẳng phải là chim’, có thấy giống ‘Chẳng phải lông vũ mà bay’ không?”

Dịch Táp chưa hiểu: “Tiên đoán của tổ sư gia trùng hợp với ‘Thôi bối đồ’?”

Đinh Bàn Lĩnh cười khổ: “Táp Táp, đến đoạn mấu chốt sao đầu óc cháu lại hồ đồ thế, về mặt có ghi chép văn tự thực tế, là ‘Thôi bối đồ’ xuất hiện trước. Hơn nữa, bản ‘Thôi bối đồ’ được lưu truyền đến nay là bản đã qua chỉnh lý tinh giản của người đời sau, nghe nói khi xuất bản lần đầu, các mốc thời gian ước chừng trong đó đều có cả, người thời đó sợ tiết lộ thiên cơ sẽ gây ra khủng hoảng nên mới xóa bỏ vạch mốc thời gian và rất nhiều chi tiết đi, chỉ để lại những lời sấm và ca tụng tưởng thật mà là giả vậy thôi.”

Dịch Táp sửng sốt hồi lâu.

—— ‘Thôi bối đồ’ xuất hiện trước, lời tiên đoán này đã có từ sớm, nguyên gốc do Viên Thiên Đẩu tính ra.

——Nhưng về sau, nội bộ ba họ lại lưu truyền cách nói rằng: đây là do tổ sư gia xuất khẩu thành thơ, khi lời tiên đoán này ứng nghiệm cũng chính là lúc lật nồi.

Cô cố gắng chỉnh lý lại: “Thái tuế biết lời tiên đoán này, cũng biết mốc thời gian lời tiên đoán này ứng nghiệm, vậy tức là kỳ thực nó đã sớm xác định thời điểm lật nồi?”

Đinh Bàn Lĩnh gật đầu: “Nó có một thời gian biểu, khoảng thời gian nào làm việc gì, có vẻ như đều đã sắp xếp xong.”

Sống lưng Dịch Táp buốt lạnh: “Vậy nó muốn làm gì? Trong hang canh vàng nhiều thi thể như thế, chắc chắn là sắp dùng tới rồi – khống chế thi thể sống lại, thay thế loài người, trở thành kẻ thống trị mới ư?”

Đinh Bàn Lĩnh phì cười: “Thanh niên mấy đứa xem phim ảnh nhiều quá rồi… Thay thế loài người có ý nghĩa gì với nó chứ? Dù sao mọi thứ đều còn rất khó nói, đừng vội kết luận. Chú đã thông báo Đinh Ngọc Điệp và Dịch Vân Xảo rồi, chờ họ tới, ma nước tề tựu đủ rồi, chú muốn tự mình vào hầm đất trôi nổi một chuyến. Hi vọng đến lúc đó có thể có phát hiện mới.”

Nói đoạn, đưa tay ấn ấn thái dương, mệt mỏi cùng cực, lại thu dọn lại giấy tờ trên bàn.

Đây là thể hiện cuộc trò chuyện kết thúc, Dịch Táp biết điều đứng dậy định rời đi, mắt chạm tới một chỗ, lại đứng lại.

Trong đống giấy tờ tư liệu kia, cô một lần nữa trông thấy quyển sổ bìa mềm.

Cô không kìm được, dứt khoát hỏi thẳng: “Chú Bàn Lĩnh, sổ đó viết gì thế? Cháu nhớ cháu từng thấy trong phòng làm việc của chú Đinh, đến đây chú cũng mang theo, quan trọng lắm à?”

Đinh Bàn Lĩnh hơi do dự rồi như hạ quyết tâm việc gì: “Cháu lên tiếng hỏi cũng tốt, trước đó chú hãy còn đắn đo, có vài lời chắc phải để cháu nói với Tông Hàng rồi.”

Tông Hàng?

Dịch Táp thầm lấy làm kinh hãi, bất giác ngồi xuống, bàn tay buông thõng bên người cũng bất giác nắm lại: “Liên quan gì đến Tông Hàng ạ?”

Đinh Bàn Lĩnh đẩy cuốn sổ qua: “Đây là ghi chép quan sát của bọn chú về triệu chứng cơ thể của những người còn sống sau biến cố năm chín sáu, đáng tiếc là nhóm người này không sống được bao lâu, ngắn thì ba năm đã chết, dài nhất là chị cháu, hai mươi mốt năm, nhưng theo Đinh Trường Thịnh nói thì cơ thể chị cháu cũng đã bốc mùi rồi, đó là điềm báo tử vong, cũng chính vì như thế nên đám Đinh Trường Thịnh mới nới lỏng canh giữ, để chị cháu chạy ra ngoài.”

Y đăm đăm nhìn bàn tay Dịch Táp mở cuốn sổ ra, có lẽ bản thân cô cũng không nhận ra đầu ngón tay cô không quá phối hợp mà hơi run run.

“Bình thường thì lúc bắt đầu có dấu hiệu mê sảng cũng tức là cái chết đã lên lịch rồi, nghiêm trọng hơn nữa là chảy máu, những vết thương cũ đã khép lại sẽ đột nhiên không dưng chảy máu, khoảng cách thời gian dài ngắn bất định, nhưng số lần sẽ càng ngày càng nhiều, đồng thời kèm theo lông tóc gãy rụng, răng và móng tay đều sẽ bong ra, đến cuối cùng cơ thể sẽ có hiện tượng bốc mùi, lấy dao cắt vào da thịt cũng chưa chắc đã nhỏ máu, nhưng càng như vậy, những người đó lại càng muốn cào cấu cơ thể mình tìm máu, thấy máu vẫn chảy mới yên tâm…”

Trong đầu Dịch Táp trống rỗng, cảm thấy con chữ trên trang giấy móp méo rung lắc, hoàn toàn không thấy rõ được nữa.

Chỉ máy móc hỏi: “Vậy chị cháu từ lúc mê sảng đến khi cơ thể bốc mùi…”

Đinh Bàn Lĩnh đáp: “Khoảng ba bốn năm gì đó, không đến năm năm.”

Dịch Táp cười cứng ngắc, lời nói có phần mất trôi chảy: “Vậy…vậy cháu phải nói gì với Tông Hàng?”

“Cậu ấy vẫn còn ổn, mấy tháng trước mới bị dị biến, hơn nữa nhìn bề ngoài, tình trạng tốt hơn Dịch Tiêu rất nhiều, có lẽ thời gian cầm cự của cậu ấy sẽ khá lâu, hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm cũng có khả năng. Nhưng cậu ấy còn quyền biết mình gặp phải điều gì, cũng biết so với người thường, tuổi thọ của cậu ấy sẽ ngắn hơn rất nhiều. Nói sớm cho cậu ấy biết để cậu ấy chuẩn bị tâm lý, tương lai biết quý trọng thời gian hơn, dành nhiều thời gian cho những chuyện đáng giá, không theo đuổi những việc không có kết quả nữa, phải không nào?”
Bình Luận (0)
Comment