Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 34

Một tô mì có ăn chậm đến mấy cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, nhưng vì hai người về trễ nên khi Kỷ Đồng Quang buông đũa xuống thì kim giờ của đồng hồ cũng sắp chỉ tới số mười một.

Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau trong một căn phòng thật khó để không cảm thấy khó xử, đặc biệt là khi anh đã tỏ tình với chủ nhân của căn hộ này nhiều lần.

Anh biết mình nên rời đi, nhưng khi đứng dậy, câu nói đầu tiên của anh lại là: “Anh đi rửa bát.”

Đương nhiên là Lương Trản không chịu: “Đừng, đừng, đừng, để em rửa, ở đâu có kiểu để khách vào bếp rửa bát bao giờ.”

Anh nghĩ một hồi rồi nói cứ coi như đây là để trả phí cho bát mì này đi.

Cô dở khóc dở cười: “Làm gì có ai tính như anh cơ chứ?”

Còn chưa kịp dứt lời, anh đã tận dụng sự lơ là của cô, để lấy đi bát đũa trước mặt, sau đó đi thẳng vào bếp.

Thấy vậy, Lương Trản liền vội vàng đuổi theo nhắc nhở: “Bên cạnh bồn rửa bát có mấy viên gạch lát nền bị vỡ, anh cẩn thận chút nhé.”

Thực ra, Kỷ Đồng Quang đã phát hiện ra điều này khi anh giẫm chân lên nó, bệnh nghề nghiệp lại bắt buộc anh phải cúi xuống để kiểm tra.

“Hư hỏng nặng rồi.” Anh nói.

“Ừm, sư huynh em nói khi đó phòng bếp và phòng tắm không được lắp đặt cẩn thận, cộng thêm nó lại là nơi dễ ẩm ướt nhất nên suốt ngày xảy ra vấn đề.” Cô thở dài một tiếng, lại nói: “Cũng may là em không mấy thích thiết kế hiện tại của căn nhà, nên đang cân nhắc tới việc tiết kiệm và chỉnh sửa lại.”

Đây có thể coi là một chủ đề liên quan đến ngành nghề của Kỷ Đồng Quang, vì vậy anh thản nhiên nói: “Có cần anh giới thiệu nhà thiết kế cho em không? Anh có một người bạn học chuyên thiết kế nội thất rất giỏi.”

Lương Trản: “Á? Là bạn đại học sao?”

Anh vừa vặn vòi nước vừa gật đầu: “Chính là người nghiện nghiên cứu về Phong Thủy.”

Lương Trản: “…”

“Cậu ấy mới kết hôn năm ngoái, vì vậy đã chuyển về làm thiết kế nội thất, hiện tại phát triển rất ổn định. Nếu em thực sự có ý định sửa sang lại thiết kế của căn nhà, thì anh còn có thể bảo cậu ấy nể mặt mà tính phí rẻ hơn một chút.”

“Đợi em tiết kiệm thêm hai tháng nữa đã.” Lương Trản không từ chối: “Hiện tại tiền tiết kiệm không đủ.”

“Được, đến lúc đó em nói với anh một tiếng là được.” Anh mỉm cười: “Anh sẽ gọi bên B đến cho em.”

Lương Trản bật cười khi nghe anh nói vậy: “Yên tâm, em chắc chắn là một bên A dễ nói chuyện.”

Nói xong, cô nghiêng người nhìn về phía bồn nước trước mặt anh, ánh mắt rơi vào tay anh sau đó không muốn rời đi. Đó là một bàn tay vô cùng mảnh mai và xinh đẹp, lúc này những ngón tay đang di chuyển dưới dòng nước cùng với bọt khí của xà phòng, trông hài hòa đến kinh ngạc.

Sau khi nhìn chằm chằm vào đó một lúc, cuối cùng cô cũng khôi phục được tâm trì và âm thầm thở dài một hơi.

Cũng đúng lúc này, anh đã rửa xong xuôi bát đĩa, để ráo nước rồi cất lại vào tủ. Tiếng nước nhỏ giọt dần biến mất, hai người cũng không tiếp tục trò chuyện nữa, phòng bếp im bặt, bầu không khí nhất thời có chút kỳ quái.

Cuối cùng, vẫn là Kỷ Đồng Quang lên tiếng trước.

Anh lau khô tay rồi quay người lại, đối diện với ánh mắt của cô: “Xong rồi, mì đã ăn, bát đã rửa, anh cũng nên về rồi.”

Lương Trản: “Á… Em tiễn anh xuống dưới.”

“Đừng.” Anh ngăn cô lại: “Nửa đêm rồi, anh không yên tâm để em đi lên một mình.”

Vốn dĩ Lương Trản muốn nói rằng không có vấn đề gì, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh, lại có chút không biết phải mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ đành nói một câu: “Anh đi đường cần thận.”

Anh híp mắt gật đầu: “Ừm.”

“Về đến nhà thì nhắn tin cho em.” Cô nói thêm một câu trong khi mở cửa.

“Được, anh nhớ rồi.” Anh nghiêng người bước ra ngoài, trong lúc cô đang không phản ứng gì liền đưa tay gõ nhẹ lên mái tóc cô.

Lương Trản vô cùng sửng sốt trước hành động này của anh, nhưng cũng không cố ý né tránh. Cô không thể nói rõ bản thân mình đang cảm thấy thế nào, sau khi đóng cửa lại, mới đưa tay chạm lên nơi mà anh vừa chạm vào.

……

Mùa thu ở thành phố S luôn rất ngắn ngủi, sau tháng mười, lại có một đợt mưa lạnh kéo dài, nhiệt độ trong chớp mắt đã giảm xuống trên dưới mười độ.

So với thời tiết hiu quạnh, lạnh lẽo, thì công việc kinh doanh của công ty Lương Trản lại khá tấp nập, khiến cô bận rộn hơn rất nhiều.

Trong lúc cô đang bận bịu nhất thì Cố Minh đã thông báo rằng phòng khám mới mà anh ấy chuẩn bị hơn nửa năm nay sắp đi vào hoạt động.

“Nếu không có gì bất trắc, thì nửa tháng nữa sẽ hoàn thành công đoạn sửa chữa cuối cùng rồi.” Cố Minh tính thời gian với cô trong điện thoại: “Công thêm việc tuyển người, thì có lẽ qua tết Nguyên Đán là có thể bắt đầu kinh doanh được rồi.”

Lương Trản: “Vậy anh quyết định luôn thời gian vào Tết Nguyên Đán à?”

Cố Minh: “Ừm, theo lịch nghỉ của nhà nước, vừa hay lại có thể nhờ thầy Thẩm tới giúp anh quảng bá.”

“Anh tính toán cũng lợi hại quá rồi đó.” Cô chép miệng một tiếng: “Nhưng Tết Nguyên Đán thì có hơi vội, em sợ rằng mình không kịp xin nghỉ ở đây để tới đó.”

“Việc này không cần gấp.” Cố Minh chẳng mấy để bụng: “Tụi mình không cần phải tính toán với nhau mấy việc sớm muộn này, hơn nữa hiện tại công ty em đang làm lại trọng dụng em như vậy, nếu cứ thế rời đi cũng không hay cho lắm.”

“Khi đó đã nói rõ ràng rồi mà.” Cô luôn ghi nhớ thỏa thuận của hai người họ: “Dù sao thì trong khoảng thời gian này em cũng đang tìm cơ hội để nói với cấp trên về việc xin nghỉ của em.”

Nếu cứ thế rời đi thì thực sự không thích hợp, vẫn nên thương lượng với nhân viên bên phòng Marketing cộng thêm hai bác sĩ phối hợp trong kế hoạch phát sóng trực tiếp.

Và sự thật đã chứng minh điều đó, khi biết kế hoạch từ chức của cô, cấp trên đã tìm mọi cách để giữ người, nhưng khi nghe cô nói trước khi rời đi sẽ giúp công ty tuyển người đến thay thế, lúc đó cấp trên mới có thể yên tâm.

Sau khi đã quyết định nghỉ việc, Lương Trản cũng ngừng tiếp nhận bệnh nhân mới. Đối với một số bệnh nhân mới được bệnh nhân cũ giới thiệu tới tìm cô, cô cũng sẽ giúp đỡ thuyết phục bọn họ chuyển sang các đồng nghiệp khác.

Kết quả là chẳng bao lâu, cả công ty đã biết việc cô chuẩn bị rời đi.

Diệp Lan là người phản ứng giữ dội nhất, cậu ấy vô cùng sửng sốt: “Tại sao bác sĩ Lương lại đột ngột muốn nghỉ việc thế ạ?”

Lương Trản giải thích ngắn gọn với cậu ấy về thỏa thuận giữa mình và Cố Minh, cuối cùng nói thêm một câu: “Mấy ngày nay nếu có thời gian rảnh, hãy sắp xếp lại danh sách bệnh nhân còn lại cho tôi, để tôi xem xét lại một lượt.”

Nếu cô nhớ không lầm thì hầu hết bệnh nhân còn lại của cô đều đã điều trị đến giai đoạn cuối và chỉ cần tái khám hai ba lần nữa là có thể kết thúc đợt điều trị.

Nghe vậy, Diệp Lan mở miệng rất lâu sau mới gật đầu, đáp: “…Vâng!!!”

Ngay khi vừa dứt lời, cậu liền mở cửa ra ngoài để tìm hồ sơ bệnh án cho cô.

Lương Trản ngồi trong văn phòng, vừa định lấy điện thoại ra giải trí thì lại nghe thấy chuông điện thoại nội bộ trước mặt vang lên.

Cô nhíu mày, nhấc máy: “A lô.”

“Bác sĩ Lương.” Giọng nói quen thuộc của nhân viên lễ tân vang lên trong ống nghe: “Dưới lầu có một người phụ nữ nói muốn tìm chị.”

“Chiều nay tôi không có bệnh nhân.” Cô hơi khó hiểu.

“Người phụ nữ này không có trong danh sách hẹn.” Nhân viên lễ tân hơi dừng lại: “Cô ấy nói không phải đến để điều trị hay tư vấn mà chỉ có việc muốn gặp chị.”

Lương Trản: “???”

Nếu có bạn bè nào đó tình cờ đi ngang qua và muốn vào trong gặp cô thì chắc chắn người đó sẽ gọi điện trước để xác nhận xem lúc này cô có thời gian rảnh hay không.

Chẳng lẽ là bệnh nhân cũ của cô sao? Nghĩ vậy, nên Lương Trản vẫn yêu cầu nhân viên lễ tân đưa người lên lầu.

Thế nhưng có đánh chết cô cũng không thể ngờ tới người mà không phải đến để điều trị cũng không phải đến để xin tư vấn lại chính là bạn học hồi cấp ba của cô, Cốc Tâm.

Khi nhân viên lễ tân đưa người bước vào, Lương Trản đã gần như sững sờ tới mức ngồi yên tại chỗ không thể nhúc nhích.

So với việc cô đang không thể tin nổi thì Cốc Tâm lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: “Đã lâu không gặp, Lương Trản, không biết cậu còn nhớ mình hay không?”

Lương Trản đứng dậy, rót cho cô ấy một cốc nước, đáp: “Ai thì có thể quên chứ sao có thể quên được hoa khôi của chúng ta.”

Thực ra mà nói thì khi còn học cấp ba hai người họ thực sự không mấy thân quen, thậm chí còn chưa nói với nhau nổi vài câu. Chỉ là cả hai bên đều quá nổi tiếng trong trường, nên lúc này giả vờ như không có ấn tượng gì với đối phương thật sự có chút giả tạo, vì vậy Lương Trản không cố ý nịnh nọt, chỉ nói sự thật mà thôi.

Nhưng vấn đề là, Cốc Tâm thì có việc gì để tới tìm cô cơ chứ?

Lẽ nào là vì—

Trước khi cô có thể tiếp tục những suy đoán trong đầu mình, thì Cốc Tâm đã lên tiếng.

Cô ấy nói: “Mình đã xem chương trình phát sóng trực tiếp trên Weibo của cậu.”

Lương Trản: “…Vậy thì sao?”

Cốc Tấm chớp mắt: “Vì vậy đó cũng là lý do tại sao mình lại tới tìm cậu, chắc chắn cậu sẽ có phương thức liên lạc của anh ấy phải không?”

Dù không nói ra tên nhưng cả hai đều biết chính xác “anh ấy” đang ám chỉ đến ai.

Lương Trản cảm thấy điều này thật khó mà tin cho được, bởi vì sau khi Kỷ Đồng Quang về nước, anh đã sử dụng số điện thoại mà anh luôn dùng khi còn học đại học. Cốc Tâm không có thông tin liên lạc của anh, có nghĩa là hai người họ chưa bao giờ liên lạc với nhau kể từ khi tốt nghiệp cấp ba.

Và bọn họ cũng đã tốt nghiệp được mười năm rồi.

Cũng có thể nói, đã mười năm trôi qua mà Cốc Tâm vẫn có ý định với Kỷ Đồng Quang?
Bình Luận (0)
Comment