Bà Hoàng Cute Lang Vương Tổng Tịch

Chương 24

Không cần lại gần đây......” Bạch Tuyết lấy ra dũng khí cuối cùng hô to, hy vọng có thể ngăn cản người đàn ông này tới gần cô.

“Cô em kia, lần đầu tiên bán sao?”

Anh ta đến gần Bạch Tuyết, một tay bắt được cổ tay Bạch Tuyết, muốn kéo cô vào trong xe, Bạch Tuyết bị nắm chặt liều mạng dãy dụa trốn phía sau, nhưng, cô rất yếu ớt không phải là đối thủ của người đàn ông này, bị anh ta bắt đi lên phía trước, cổ tay bị anh ta nắm chặt, mặc dù đang rất là sợ hãi, nhưng, cô còn có một chút lý trí cuối cùng, chính là không thể lên xe của anh ta, bằng không sẽ không còn có cơ hội chạy thoát!

Bạch Tuyết hoảng sợ vô cùng, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay cô, cô liền đem toàn bộ khí lực đều tập trung ở ngoài miệng, hận không thể đem da thịt của người đàn ông kia cắn xuống.

“Con mẹ mày —— dám cắn ông mày ——” người đàn ông mắng to, đồng thời Bạch Tuyết cũng cảm giác được trong miệng có vị mặn, chảy máu, người đàn ông buông cánh tay đang cầm tay của Bạch Tuyết ra, Bạch Tuyết thừa cơ hội liền chạy trốn, cô cũng không dám quay đầu lại liền chạy tới khu phố đông người......

Ngươi đàn ông kia cũng không có đuổi theo, nhìn Bạch Tuyết chạy trốn liền lên xe, nghênh ngang rời đi.

Đi vào phố đông người, Bạch Tuyết không còn có sức lực chạy nữa, ngừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thực tối, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có những giọt nước mưa đang rơi ở trên mặt Bạch Tuyết, vốn nước mắt rơi đầy mặt, Bạch Tuyết khóc càng đau lòng hơn.

Ông trời ơ vì sao không thể thương xót cho sự đáng thương của cô? Vì sao muốn cùng nhau khóc chứ?

Bởi vì trời đang mưa, nên bên ngoài vắng vẻ không có người đi đường, Bạch Tuyết nhìn lại đằng trước, còn phải đi rất xa rất xa mới có thể về đến nhà! Căn nhà kia làm cho lòng người lạnh lẽo! Cô lại không thể không trở về, bởi vì cô không còn nơi nào khác có thể đi!

Do dự trong chốc lát, cô liền đi về phía vừa nãy hiện tại đã hết sức, còn không nghĩ muốn về nhà! Cũng phải thôi bởi khi ở bên ngoài thì cô có thể tự do trút hết nỗi lòng mình, về đến nhà cô chỉ có thể biểu hiện sự ngoan ngoãn, bằng không mẹ kế sẽ lại không vui!

Cô hiện tại muốn tìm một nơi nào đó để khóc thỏa thích, bởi vì từ trước đến nay để trút hết nỗi buồn cô đều khóc cho qua đi.

Đi đến một chỗ có thể trú mưa, ngồi ở trên một cái ghế đá, mưa càng rơi xuống càng lớn, một chiếc xe ô tô chạy ngay bên cạnh, những giọt nước ven đường bắn tung tóe lên người Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết không tránh né, nhìn bề ngoài chật vật đã không phải là lần đầu tiên, cô không cần gì hơn nữa! Dù sao cha mẹ đều không thương! Không ai để ý đến sự sống chết của cô cả!

Đầu hiện tai thật choáng váng vô cùng, vì thế liền nằm trên ghế đá, nhìn chăm chú ở trước mặt, giống như có người nào đó đang chạy tới chỗ cô, là ai? Chẳng lẽ lại là người muốn cô làm gái, cô bây giờ đã không còn khí lực để chạy nữa rồi......

Chậm rãi nhắm mắt lại......

Hoá ra người chạy tới bên này là Lãnh Dạ, anh dọc theo dấu vết của Bạch Tuyết đi tới đây, Bạch Tuyết sau khi rời khỏi nhà của anh về, trong lòng anh thực bồn chồn, nhìn thấy bên ngoài trời tối đen, vẫn là lo lắng cho cô, vì thế liền lái xe đi tìm, chuẩn bị tự mình đưa cô về nhà, ai ngờ nhìn thấy Bạch Tuyết gặp mưa nằm trên ghế, nhưng mà xe của anh ở bên kia hàng rào không thể tới gần, cho nên anh liền bỏ lại xe chạy tới chỗ Bạch Tuyết.

Ôm lấy dáng người nho nhỏ, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, anh đang làm gì vậy chứ? Cô hiện rất yếu ớt, anh làm sao có thể lại để cho cô rời đi? Chính mình thật sự quá khinh suât!

Bước nhanh đi tới xe.

Ôm Bạch Tuyết vào trong xe, đóng kỹ cửa xe lại, mở ra máy sưởi ấm, nhìn cả người Bạch Tuyết ướt đẫm, trên quần áo còn dính rất nhiều bùn, hình như là bị xe bắn tung tóe lên, ngu dốt, vì sao gặp mưa lại ngồi ở ven đường chứ?

Nhanh chóng cởi quần áo Bạch Tuyết ra, quần áo đã thực bẩn, hơn nữa ướt cả, không thể mặc lại, bằng không sẽ lại bị cảm, cầm lấy cái thảm bên cạnh quấn chặt Bạch Tuyết, rồi ngồi vào phía trước khởi động xe, chạy về biệt thự.
Bình Luận (0)
Comment