Bá Khí

Chương 28

- Hai vị trọng tài đại nhân, mong hai vị lượng thứ cho Vô Ngân, Vô Ngân xác thực xung động mạo phạm uy nghiêm của hai vị trọng tài đại nhân, Vô Ngân ờ đây xin tạ lỗi với hai vị trọng tài đại nhân!

Phong Vân Vô Ngân từ dưới đất giãy dụa đứng lên, hơi khom người với hai vị trọng tài đại nhân:

- Xin lỗi hai vị trọng tài đại nhân!

Sắc mặt không quá thư giãn của trọng tài họ Tây Môn và Đạt Hề, nhất thời thơ giản ra.

- Ừm!

Trọng tài họ Tây Môn gật đầu:

- Phong Vân Vô Ngân, tới ta hỏi ngươi, ngươi giết Da Luật Trượng, như vậy các đệ tử khác...

- Ngoại trừ tỷ tỷ Phong Vân Tuyết của ta, còn lại tất cả người liên quan, đều chết!

Phong Vân Vô Ngân cùng không che lấp:

- Bất quá, chi có Da Luật Thiên Long, Da Luật Trượng, Trần Phi, Hạ Hồ Tử, bốn gã đà đạt tu vi lục phẩm là ta giết, còn lại đều bị đám tán tu giết!

Ngừng lại một chút, Phong Vân Vô Ngân bổ sung nói:

- Hai vị trọng tài đại nhân, bọn họ suy tính trăm phương ngàn kể muốn giết ta, thậm chí không tiếc dẫn ta tới trước mặt đám tán tu, nghĩ mượn đao giết người, ta không giết ngược lại bọn hắn, thực sự là thiên lý khó dung. Mong ràng hai vị trọng tài đại nhân có thể thông cảm cho sự khổ sở của Vô Ngân.

Tê...

Trọng tài họ Tây Môn và Đạt Hề, đều hít sâu một ngụm khí lạnh:

- Bọn họ dẫn ngươi tới trước mật đám tán tu, nghĩ mượn đao giết người? Vậy thì.... Đám tán tu này đâu?

- Giết!

Phong Vân Vô Ngân trà lời nói:

- Năm gã tán tu bị thương, hết thảy đều giết!

- A? Đều bị ngươi giết?

Hai vị trọng tài đại nhân giương mắt há miệng đờ đẫn.

Nói cách khác, Phong Vân Vô Ngân, hài đồng 11 tuổi tu vi Hậu Thiên tứ phẩm, mấy ngày nay, ngay cả năm gã tán tu tàn nhân có nhiêu kinh nghiệm trong giang hồ đều bị hắn giết, nhưng lại đánh chết thêm ba gã đệ tử Hậu Thiên lục phẩm sơ kỳ, cùng với một gã Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ.

Sát tính như dã thú, thủ đoạn lại hung tàn, tâm chí rất kiên nghị, thực sự khó có thể suy đoán!

Hai vị trọng tài khiếp sợ, ngươi nhìn ta, ta nhìn người, nhìn nhau vài giây, rốt cuộc trọng tài họ Tây Môn xoay mắt mấy lần nói:

- Vô Ngân, ngươi nghĩ chúng ta đối đài ngươi làm sao?

Phong Vân Vô Ngân không ngốc thuận thế nói:

- Ba vị trọng tài đối với ta ân trọng như núi, nếu ngày sau Vô Ngân có nữa phần thành tựu, tuyệt đối không dám quên ân đức của ba vị trọng tài! Tích thủy chi ân, dùng tuyền tương báo!

Lời này, kỳ thực cùng là phát ra từ trong tim phổi.

Phải biết rằng, tuy Phong Vân Vô Ngân thống hận Ngạo Hàn Tông, thế nhưng bức tử phụ mâu chính mình, không phải trên dưới Ngạo Hàn Tông mỗi người đều có phần.

Muốn báo thù, chi cần giết vài tên có quan hệ trực tiếp đến cái chết của phụ mẫu liền đủ. Hẳn thật không biến thái đến mức muốn đi chém giết cả Ngạo Hàn Tông.

Hơn nữa, ba vị trọng tài ngày ngay từ đầu đà che trờ chính mình, đặc biệt cho hấn tư cách tiến nhập Ngạo Hàn Tông, hiện tại, làm trò trước mặt bọn họ giết Da Luật Trượng, bọn họ cùng không có nửa điểm ý tứ nghiêm phạt.

Người ta đà làm được nghĩa khí như vậy, Phong Vân Vô Ngân làm sao không cảm ơn?

Cảm thụ được ý chân thành trong lời nói của Phong Vân Vô Ngân, hai vị trọng tài không hẹn mà cùng nhau cười rộ lên, rất thỏa màn.

Trọng tài họ Đạt Hề cười nói:

- Tốt! Phong Vân Vô Ngân, đợi lát nữa, chúng ta thông gia gặp nhau tự tiến nhập Bạch Mang Sơn, kiểm tra sự sống chết của năm gã tán tu bị thương, nếu như quả thật theo lời ngươi nói. bọn họ đích xác bị ngươi giết chết, như vậy lần thí luyện này, các người... Ách, không, ngươi và Phong Vân Tuyết, được tính là viên mãn hoàn thành. Chúng ta sẽ mang ngươi và Phong Vân

Tuyết, tiến nhập Nham Thạch Thành, cho các ngươi có tư cách tham gia, tiến thêm một bước sát hạch..

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khè động:

- Hai vị trọng tài đại nhân, thi thể năm gã tán tu đà bị ta đốt cháy hết, sờ dì làm như vậy, là vì hủy thi diệt tích, khiến đám người Da Luật Trượng tiếp tục truy tìm trong Bạch Mang Sơn, để tìm cơ hội giết bọn hắn. Nếu bọn họ phát hiện thi thể tán tu, tất nhiên sẽ rời khỏi Bạch Mang Sơn, như vậy, muốn giết bọn hắn lại phải tìm cơ hội khác!

Phong Vân Vô Ngân nói lên hai chừ giết người, hời hợt, coi như chùyên vặt, trong lòng hai gã trọng tài hoảng sợ, nghi thầm, năm đó chúng ta bàng tuổi hắn, thủ đoạn

và tâm tính, coi như thua kém hắn trăm triệu lần a!

- Bất quá, y phục, vũ khí và các vật linh tinh của tán tu, ta đà ném vào trong bụi cỏ, các vị trọng tài đại nhân có thể căn cứ những di vật này, xác nhận ta không nói dối!

Phong Vân Vô Ngân bổ sung nói.

- Ừm~

Trọng tài họ Đạt Hề gật đầu, sau đó nói:

- Phong Vân Vô Ngân, thí luyện lần này, ngoài mục đích chủ yểu là cho các ngươi phối hợp ý thức đoàn đội, càng chủ yểu chính là cho các ngươi ra tay giết người, tìm xem cảm giác giao thủ cùng giang hồ liều mạng, đồng thời đánh chết đối phương, đối với tâm tính và huyết khí của các ngươi, sẽ sản sinh một loại lột xác.

Phong Vân Vô Ngân thật sâu chấp nhận gật đâu.

-Khụ khụ...

Trọng tài họ Tây Môn bị vẻ mặt này của Phong Vân Vô Ngân làm cho ngơ ra một chút, sau đó bổ sung nói:

- Nếu như nói, trong đoàn đội xuất hiện mâu thuẫn, thì có thể huấn luyện năng lực phản ứng, quyết định thật nhanh, cùng với lòng cảnh giác không thể dễ dàng tin tưởng kẻ nào.

- Thí dụ như nhân viên trong đoàn đội chém giết lẫn nhau, trong thí luyện ở dĩ vãng, cũng có phát sinh. Chỉ bất quá, còn không có ai ngoan như ngươi, một tay toàn bộ giết sạch. Một lễ này, là ngươi tự bảo vệ mình, chúng ta cũng không trách ngươi. Nói chung, là ngươi hoàn thành được mục đích của lần thí luyện này, ngươi tốt!

Trọng tài họ Đạt Hề nói:

- Mang ngươi và Phong Vân Tuyết trở lai Nham Thạch Thành, chúng ta sẽ nghi biện pháp che lấp thay ngươi, lúc bẩm báo lên trên, chúng ta sẽ cố gắng đẩy cái chết của đám người Da Luật Trượng lên đầu bọn tán tu!

- Đa tạ hai vị trọng tài!

Phong Vân Vô Ngân cảm kích nói.

- Ừm. Vô Ngân, ta cùng nhìn ra một ít mánh khóe, muốn hại ngươi, chi sợ không chi đám người Da Luật Trượng, còn bao gồm mấy đại gia tộc Khâu Hác Thành, chi là ta xin khuyên ngươi một câu, chớ nên tiếp tục tàn sát người trong gia tộc này nữa. Ngươi còn nhỏ tuổi, giết nhiều người, khó trách rơi vào ma chướng, ảnh hưởng tu luyện. Huống hồ, ngươi một mạch lạm sát tại Khâu Hác Thành, chùyện này khi truyền tới Ngạo Hàn Tông sẽ có bất lợi đối với ngươi!

Trọng tài họ Đạt Hề khuyên nhủ:

- Ngươi nhớ kỳ, quân tử báo thù mười năm không muộn, nếu như ngươi có thể tu tới cảnh giới Tiên Thiên, sau đó hủy diệt cừu nhân mấy đại gia tộc Khâu Hác Thành, lúc đó cùng không muộn.

- Vâng!

Phong Vân Vô Ngân suy nghi một chút, cùng đồng ý quan điểm của hai vị trọng tài... Tuy ràng sáu đại gia tộc là đồng lòa bức tử phụ mẫu mình, nhưng chủ mưu vẫn là tông chủ Ngạo Hàn Tông, chính mình không cần phải đợi thời cơ, lúc thời cơ không đến, đã điên cuồng sát nhân, nếu như vậy ảnh hưởng đến nghiệp lớn tu luyện, vậy thì cái được không bù nổi cái mất rồi.

- Ừm! Ngươi biết là tốt rồi!

Trọng tài họ Tây Môn gật đầu:

- Còn có, Vỏ Ngân, ta nói trước cho ngươi biết, tới Nham Thạch Thành, thiếu niên ở đó rất nhiều người thiên phú tót, cạnh tranh phi thường kịch liệt. Ngươi cùng cần phải dấu dốt, nhưng đừng biến thành loại vô hại không có nửa điểm huyền khí ba động, như vậy sẽ càng khiến cho người ta chú ý, sẽ thêm rất nhiều phiền não.

- Ta hiểu rồi!

Phong Vân Vô Ngân thụ giáo nói.

- Nói chung, tới Nham Thạch Thành, chúng ta sẽ không thể chiếu cố nhiều cho ngươi, tất cả đều phải trông vào tạo hóa của ngươi. Ngươi nhớ kỹ, tại Nham Thạch Thành, những đệ tử mới như các ngươi, sẽ tiếp thu các loại thí luyện, cùng với các loại cạnh tranh, ngươi phải làm tốt tâm lý tùy thời sẽ chết. Nói chung, ngươi có thể sống sót tại Nham Thạch Thành, đồng thời không ngừng đạt được tiến bộ, vậy thì sẽ bị xưng là thiên tài chân chính.

Trọng tài họ Tây Môn thấm thìa nói.

- Bất kể thiên phú cao thế nào, đà chết cùng không phải là thiên tài. Đà chết chính là người chết!

Trọng tài họ Đạt Hề bổ sung nói.

- Như vậy, đợi lát nữa Phong Vân Tuyết xuất sơn, các ngươi ở đây chờ một hồi, ta và Đạt Hề huynh, Lý huynh sẽ vào núi tìm tòi một phen, xác nhận 5 gã tán tu đà chết, liền lập tức mang bọn ngươi đi Nham Thạch Thành!

Trọng tài họ Tây Môn nói.

- Vâng!

Phong Vân Vô Ngân gật đầu.

Trọng tài họ Đạt Hề và Tây Môn, căn dặn một phen với Phong Vân Vô Ngân, sau đó trực tiếp triển khai thân pháp, nhanh chóng tiến vào trong Bạch Mang Sơn.

Huyền khí của bọn họ quanh quẩn ngoài thân, sáng lờ mờ, quần áo tung bay, giống như thần tiên trong truyền thuyết, một bước bước ra, không dưới mấy chục thước. Thân pháp này, hiên nhiên còn muốn nhanh hơn mấy lần so với Tật Phong Bộ của Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân thấy vậy âm thầm líu lười, trong đầu hiện lên một cái ý niệm. Nếu như ta có thể tu thành thân pháp của hai vị tài phán kia, mặc dù tu vi và vũ khí của ta rối tinh rối mù, nhưng chi bàng vào tốc độ, là có thể đồng thời đánh chết đám người Da Luật Trượng và Hồ Tử.

Suy nghĩ xong, Phong Vân Vô Ngân trực tiếp chạy đến bên cạnh thi thể Da Luật Trượng, lấy ra hộp ngọc trong lòng Da Luật Trượng, cùng với một túi tiền, để vào trong lòng mình.

Hắn cùng không dám luyện hóa thi thể của Da Luật Trượng. Đợi lát nữa vài vị tài phán xuất sơn, nếu không phát hiện thi thể Da Luật Trượng, sẽ sinh lòng nghi ngờ.

Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi trước cửa, chờ Phong Vân Tuyết và ba vị trọng tài xuất sơn.

Trong lúc buồn chán, hắn phóng ra 104 Thiên Địa Đan Điền, hấp thu luyện hóa thiên địa nguyên khí, tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết, một mặt thôi diễn cảm ngộ chiến đấu mấy ngày nay cùng tán tu, và tỉnh cảnh khi liệp sát đám người Hồ Từ, trong khoảng khấc, như có điều hiểu ra, không tự chủ được khoa tay múa chân vài cái.

Về phương diện khác, sau khi Phong Vân Vô Ngân giết chết đám người Da Luật Trượng, đều cướp đoạt vật phẩm tùy thân của bọn họ, cứ như vậy, Dưỡng Tâm Đan lúc trước các vị trọng tài đại nhân phân chia, ngoại trừ viên Phong Vân Tuyết cầm, chín viên còn lại, tất cả đều rơi vào trong tay Phong Vân Vô Ngân. Tu luyện Tật Phong Bộ đến cảnh giới trung kỳ, tiêu phí bốn viên, hiện tại, trong tay Phong Vân Vô Ngân còn có năm viên Dưỡng Tâm Đan.

Phong Vân Vô Ngân nghĩ thầm, đồng thời nuốt năm viên Dưỡng Tâm Đan, nghĩ cách tu luyện Tật Phong Bộ đến cảnh giới đại thành! Có cơ hội thử một lần? Hay là lưu lại Dưỡng Tâm Đan, sau đó có bí tịch vũ kỳ càng cao thâm hơn, lại dùng để tu luyện.

Chi một lúc sau, ờ sơn khẩu xuất hiện một thân quần áo trắng như tuyết; cước bộ nhẹ nhàng Phong Vân Tuyết, dáng người thướt tha, chạy vội ra ngoài.

Nàng nhìn thấy thi thể Da Luật Trượng, lại thấy Phong Vân Vô Ngân êm đẹp ngồi dưới đất. giống như hấn đang tu luyện, đôi mắt nàng xẹt qua một tia hồ nghi.

Phong Vân Vô Ngân cũng nhận thấy được Phong Vân Tuyết xuất sơn. Lúc này đình chí tu luyện. đứng lên, trên mặt hiện ra dáng tươi cười:

- Tuyết tỷ!

Đang lúc nói chùyện. trong lòng khẽ đồng... Hai vị tài phán để ta tận lực giấu dốt. cho nên đừng khiến cho toàn thân tiến vào trạng thái không hề nguyên khí quái lạ như vậy...

Vừa nghĩ thế, tâm niệm điều khiển 52 Thiên Địa Đan Điền thu nhập cơ thể, toàn thân lập tức phóng ra huyền khí ba động, đúng là tu vi huyền khí cảnh giới Hậu Thiên tam phẩm!

Phong Vân Vô Ngân thỏa màn cười, 52 Thiên Địa Đan Điền còn lại ẩn nấp trong thiên địa.

- Vô Ngân... Ta... Vừa rồi ta mới phát hiện thi thể Da Luật Thiên Long, hiện tại. hiện tại lại... Lại thấy thi thể Da Luật Trượng, lè nào... Bọn họ đều do đệ giết?

Phong Vân Tuyết chậm rãi đến gần Phong Vân Vô Ngân. nghi hoặc đật câu hỏi nói.

Phong Vân Vô Ngân ba phải cái nào cùng được nói:

- Dọc theo đường đi những người này đều tính toán làm sao giết đệ, cho dù là chết cũng chưa hết tội!

Phong Vân Tuyết vô thức gật đầu:

- Vậy... Hạ Hồ Tử và Trần Phi, cùng là do đệ giết sao?

Phong Vân Vô Ngân từ chối cho ý kiến, cùng nói tránh đi:

- Tuyết tỷ, chúng ta ờ đây vài phút chờ trọng tài đại nhân, lát nữa, trọng tài đại nhân sẽ trực tiếp dẫn chúng ta đi Nham Thạch Thành!

- Nham Thạch Thành?

Phong Vân Tuyết nhíu mày:

- Đó là địa phương nào?

Phong Vân Vô Ngân cười nói:

- Đệ cũng không rõ lắm. Chỉ là, hai người chúng ta thông qua thí luyện lần này thu được tư cách thí luyện tiếp theo, bởi vậy ba vị trọng tài sẽ dân chúng ta đi Nham Thạch Thành. Đệ nghĩ, Nham Thạch Thành đơn giản chính là một tòa thành trấn phụ thuộc phạm vi quản hạt của Ngạo Hàn Tông.

Phong Vân Tuyết như có điều suy nghĩ gật đầu.

Tỷ đệ hai người, đứng cùng một chỗ bắt đầu trò chùyện, bất tri bất giác, mấy canh giờ đã qua đi. Đột nhiên, ở chỗ sơn khẩu có ba bóng người thần hồn nát thần tính xuất hiện, bay nhanh ra, chính là trọng tài họ Đạt Hề. trọng tài họ Tây Môn, trọng tài họ Lý.

Trong mắt ba vị trọng tài ẩn chứa mỉm cười, khen ngợi đến cực điểm, chạy đến bên cạnh hai người Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết, đồng thời cười nói:

-Tốt! Chúng ta đã xác nhận không lầm, năm gã tán tư bị thương kia, tất cả đều ngã xuống, Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Tuyết, các ngươi hoàn thành thí luyện Bạch Mang Sơn, hiện tại cùng chúng ta đi Nham Thạch Thành đi!

- Vâng!

Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết đồng loạt gần đầu nói.

Trọng tài họ Đạt Hề ngắm Phong Vân Vô Ngân liếc mắt, mịt mờ mỉm cười:

- Tu vi huyền khí tam phẩm? A, Vô Ngân, nhanh như vậy ngươi đã học được giấư tài, không tồi, không tồi!

Lập tức, ba vị trọng tài dẫn đường, dẫn dắt Phong Vân Vô NGân và Phong Vân Tuyết đi về phương hướng ngược lại Bạch Mang Sơn.

Kỳ thực, ngoài sơn khẩu còn có bảy con hãn huyết bảo mà rong chơi ăn cò, nhưng ba vị trọng tài cũng không có ý tứ lấy bảo mà thay đi bộ.

Phong Vân Tuyết ngây thơ hồn nhiên, thuận miệng hò hỏi:

- Trọng tài đại nhân, vì sao chúng ta không cười ngựa đi Nham Thạch Thành? Nham Thạch Thành cách nơi này gần sao?

Trọng tài họ Đạt Hề ha ha cười nói:

- Có thứ này, việc gì phải cười ngựa?
Bình Luận (0)
Comment