Bá Khí

Chương 435

Cùng lúc đó, hắn đánh ra hai chiêu Yên Diệt, mạnh mẽ đẩy vào trong cơ thể La tổng quản, khiến La tổng quản chịu đủ hai mươi lần bạo tạc điên cuồng trong cơ thể. Trực tiếp bạo tạc tới chết!

Toàn trường ồ lên!

Mấy nghìn ánh mắt đều ngưng lại trên người Phong Vân Vô Ngân! Ngay cả những đệ tử ngoại môn cũng sợ ngây người!

Quá mạnh mẽ rồi! Thiếu niên Phong Vân Vô Ngân trước mắt này thật cường thế, hung tàn, không biết sợ, có quyết đoán… Không thể nói hết lời.

Giết chết La tổng quản và một đám tạp dịch tâm phúc, sắc mặt Phong Vân Vô Ngân không đổi, cười mỉm như thường, giống như mới rồi chỉ giết một đám dê chó lợn bình thường.

Ánh mắt hắn quét ngang, không chút sợ hãi lướt nhìn từ trái qua phải, trong ánh mắt có chút ý tứ hàm xúc khiêu chiến, đảo qua trên mặt những người đứng vây xung quanh xem náo nhiệt.

Tiếp xúc phải ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của Phong Vân Vô Ngân, những tạp dịch đều có cảm giác như bị nhìn thấu tới phế phủ, trong lòng sinh ra một loại tự ti, mặc cảm! Bọn họ căn bản không dám đối diện với ánh mắt Phong Vân Vô Ngân, đều cúi đầu, trong lòng sợ hãi.

Đừng nói chỉ riêng đệ tử tạp dịch, ngay cả những đệ tử ngoại môn, mỗi người cũng thấy sợ hãi trong lòng, tựa như bị một đầu yêu thú thái cổ nhìn thẳng vào.

Đột nhiên, một đệ tử ngoại môn giẫm châm tại chỗ, trực tiếp bước ra:

- Làm càn! Ngươi nhìn loạn cái gì? Ngươi cho là đánh chết một ít tạp dịch liền có thể vênh váo tận trời, thiên hạ vô địch, có thể đưa tay che trời trong học phủ sao? Tiểu tạp chủng, chuyện ngày hôm nay liền có thể định cho ngươi tội chết! Tịch thu tài sản, chém giết cả nhà!

Đệ tử ngoại môn này cũng bị ánh mắt khiêu khích của Phong Vân Vô Ngân khiến trong lòng vô cùng không vui. Hắn vốn là một người thích chuyện náo nhiệt, hơn nữa là người sinh trưởng trên đại lục Hỏa Nguyên, còn là quý tộc vị diện cao cấp, cũng không phải là kiểu đi lên từ vị diện cấp thấp. Thế nên, trong tâm thái luôn có một loại ưu việt, trong xương cốt luôn có loại khinh thường với bất kể đệ tử tạp dịch nào.

Loại người kiêu ngạo như hắn, tự nhiên không cam lòng bị một tên tạp dịch dùng ánh mắt khiêu khích. Thế nên hắn liền đứng ra, muốn hạ uy phong của Phong Vân Vô Ngân, đồng thời muốn cho chính mình tham gia phần náo nhiệt.

- A?

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân ngưng lại, không chớp nhìn thẳng tới đệ tử ngoại môn kia. Cũng chỉ thấy trên mặt tên đệ tử ngoại môn kia tràn đầy biểu hiện ưu việt, cực kỳ hoàn khố, còn có một loại khinh thường với Phong Vân Vô Ngân.

- Ngươi mắng ta?

Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân nhếch lên, lộ ra một vẻ tươi cười chẳng thèm để ý.

- Chửi ngươi thì sao?

Tên đệ tử ngoại môn kia cũng bị thái độ của Phong Vân Vô Ngân kích động lửa giận:

- Một tên đi lên từ vị diện cấp thấp, chẳng khác nào một con chó con, cũng dám làm loạn? Ta không chửi ngươi thì chửi ai?

- Ngươi đứng ra!

Bất ngờ trong lúc đó, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân đảo lạnh, lệ khí trùng tiêu:

- Người vị diện cấp thấp đi lên thì sao? Có thể tùy ý mắng chửi sao? Ngươi đứng ra cho lão tử! Quỳ xuống!

Nói mấy câu, lời đầy khí phách, hoàn toàn thể hiện ra vẻ kiêu hùng được dưỡng dục qua từng trải của mấy năm qua.

Căn bản bất chấp tất cả, không hề sợ hãi.

Những tạp dịch ở đây, có rất rất nhiều người đều đi lên từ vị diện cấp thấp, chợt nghe Phong Vân Vô Ngân nói ra lời này, lập tức nắm chặt hai tay, cũng cảm giác được máu trong người mình không tự chủ liền nóng lên!

- Tiểu tử ngông cuồng! Ăn nói huyên thuyên! Chết không có chỗ chôn!

Tên đệ tử ngoại môn kia nhe răng trợn mắt, thân hình trực tiếp biến ảo thành một lũ tàn ảnh, chợt lóe về phía Phong Vân Vô Ngân:

- Phong Vân Sát!

Một chiêu này như gió như mây, quỷ mị dị thường.

- Quỳ!

Đột nhiên, một ngón tay Phong Vân Vô Ngân chỉ ra, tốc độ cực nhanh như thiểm điện, lực lượng ba long quấn quanh trên đầu ngón tay, vụ khí um tùm, tiếng long ngâm không ngừng!

Phanh!

Tên đệ tử ngoại môn kia dĩ nhiên đã bị Phong Vân Vô Ngân từ giữa không trung, trực tiếp bị ấn xuống tới, gắt gao quỳ rạp trên mặt đất.

- Cái gì?

Những đệ tử ngoại môn khác đứng bên cạnh phản ứng trước nhất, đồng thời nhu động hai mắt, căn bản không thể tin được chuyện gì xảy ra trước mắt!

Đây cũng không phải vị thủ đoạn và thực lực của Phong Vân Vô Ngân trấn áp, mà là kinh ngạc với lá gan của Phong Vân Vô Ngân.

Dĩ nhiên bắt đệ tử ngoại môn phải quỳ xuống, phải biết rằng đệ tử tạp dịch bắt đệ tử ngoại môn quỳ xuống trước mặt, đó là nghịch thiên.

Rống!

Tệ đệ tử ngoại môn bị Phong Vân Vô Ngân cưỡng bức bắt quỳ xuống trên mặt đất, chỉ cảm thấy đây là lần nhục nhã lớn nhất trong đời! Hắn nổi máu nóng, pháp tắc Đế giai loạn bạo quanh thân, mạnh mẽ trùng kích.

Thế nhưng không được, lực lượng ba long áp chế, hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn trung tầng, làm sao có thể phản kháng? Liều mạng giãy dụa cũng không được!

Mạnh mẽ giãy dụa một hồi, tên đệ tử ngoại môn kia phù một tiếng, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, hai mắt chảy xuôi huyết lệ, vừa phẫn nộ, vừa không cam lòng, dĩ nhiên lớn tiếng khóc lên:

- Mẹ nó! Ngươi chết chắc rồi! Con chó vị diện cấp thấp, chạy đến vị diện cấp cao tranh danh đoạt tiếng! Chết! Ngươi nhất định sẽ chết rất xấu xí! Ta không để yên cho ngươi!

Những đệ tử tạp dịch lại thấy Phong Vân Vô Ngân dùng bạo lực áp chết rất đúng, bọn họ không được sinh ra với chìa khóa vàng như những đệ tử ngoại môn ở vị diện cấp cao, trong lòng tự nhiên sảng khoái vô cùng, thế nhưng cũng không nhịn được lo lắng thay cho Phong Vân Vô Ngân.

Những đệ tử ngoại môn cũng không đứng ra ngăn cản, dĩ nhiên len lén nở nụ cười.

Một nữ đệ tử ngoại môn còn che miệng cười, nói:

- Phốc… Lục sư huynh mếu máo rồi kìa… Hi hi hi…

Một tên đệ tử ngoại môn thô cuồng khác cũng nhân cơ hội trêu chọc:

- Tiểu lục tử, vì sao phải làm vậy? Dễ dàng quỳ gối ngọc trước một tên tạp dịch vị diện cấp thấp… Ha ha ha…

Phải biết rằng, những đệ tử ngoại môn này xưa nay quan hệ cũng không phải rất hòa thuận, thậm chí giữa các đệ tử ngoại môn còn ám toán lẫn nhau, nói lời đao thương với nhau, tất cả đều vì tranh đoạt lợi ích… Quan hệ giữa người với người vô cùng phức tạp.

Hiện tại, tên đệ tử ngoại môn tự đứng ra làm náo nhiệt, còn bị Phong Vân Vô Ngân chế trị, bọn họ ngược lại còn ném đá xuống giếng, nói giọng mỉa mai châm chọc.

- Buông lão tử ra! Tiểu tạp chủng vị diện cấp thấp quê mùa!

Tên Lục sư đệ kia không làm gì được, nhưng ngoài miệng vẫn không nhàn rỗi, liên tục chửi bới Phong Vân Vô Ngân.

Điều này khiến Phong Vân Vô Ngân đại động sát tâm… Mà thôi, hôm nay đã giết đầu lĩnh tạp dịch, giết thêm một đệ tử ngoại môn cũng chẳng khác gì mấy…

Ngay lúc này…

Trên bầu trời nổi trận gió mây, từ khắp phương hướng xỏ xuyên qua mấy trăm đạo tường vân thụy khí, hoa vũ rực rỡ, kiếm khí ngang trời.

Một thư sinh mặt trắng chậm rãi từ ngoài nghìn dặm, giẫm chân tại chỗ đi tới, dưới chân đạp một đạo khiếm khí, bao quát Phong Vân Vô Ngân, nheo mắt lại quát:

- Tạp dịch. Thả Lục sư đệ ra, bản tọa thưởng cho ngươi cơ hội tự sát tạ tội, bằng không… Xử tử lăng trì!

- Tam sư huynh!

Lúc này, những đệ tử ngoại môn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, tất cả đều hơi hạ thấp người chào thư sinh mặt trắng này. Một bộ phận tạp dịch thì nhũn cả hai chân, trực tiếp quỳ rạp xuống.

Tam sư huynh! Là tồn tại đứng hàng thứ ba trong mười đại đệ tử ngoại môn của học phủ Tử Anh.

- A?

Phong Vân Vô Ngân giương mắt đảo qua, chỉ cảm thấy Tam sư huynh này ngoại phóng kiếm khí, sắc bén vô cùng, tiên khí càng được hắn diễn biến thành một loại xuất trần, toàn thân cũng phát ra hương khí xa xưa, hẳn là một nhân vật cực kỳ lợi hại.

- Tam sư huynh này tuyệt đối lợi hại hơn rất nhiều so với Tam sư huynh học phủ Hồng Tuyết bị ta giết chết!

Phong Vân Vô Ngân âm thầm ước định.

- Tiểu oa nhi, đây đã là nhân vật đỉnh chóp trong đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh, lão đầu tử cũng ngửi ra được, trong cơ thể hắn ẩn chứa huyết mạch Thần giai tương đối. Hơn nữa, từ ba động sinh mệnh của hắn có thể thấy, nhiều lắm chỉ mấy trăm tuổi, còn rất trẻ.

- A, có thể nói hắn là một thiên tài, ngươi nên cẩn thận một chút. Hắn hẳn tu luyện kiếm thuật Thần giai, có thể là tàn thiên, thế nhưng lực công kích tuyệt đối rất quỷ dị. Vào trang doc truyen. org để cập nhật chương mới hơn nhé các bạn

Chúc lão rốt cuộc lên tiếng báo động ngay trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.

- Ý ngươi là sao?

Phong Vân Vô Ngân không mặn không nhạt hỏi Tam sư huynh kia một câu.

- Rất đơn giản, thả Lục sư đệ ra, quỳ xuống xin lỗi Lục sư đệ, sau đó tự sát. Chỉ đơn giản như vậy, nhanh nhanh thực hiện.

Tam sư ca kia hơi trừng mắt, trong con ngươi trực tiếp bắn ra vài đạo kiếm khí vô hình, định xốc Phong Vân Vô Ngân lên.

Xung quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân tự thành một khu vực phòng ngự Chân Long, cũng có thể chống đối mấy đạo kiếm khí này.

- Tam sư ca! Mau mau thay ta giết chết tên tạp dịch này! Nhất định phải ngũ mã phanh thây hắn, xử tử lăng trì, bằng không ta không thể xả giận! Tam sư huynh! Giết! Không… Tam sư huynh hãy bắt sống hắn, để ta tự tay chặt hắn thành từng mảnh nhỏ.

Lục sư đệ kia tru lệ.

Ba!

Một tiếng giòn vang.

Phong Vân Vô Ngân trực tiếp tát thẳng lên mặt Lục sư đệ kia, khiến hàm răng của hắn lập tức bát loạn.

- Ngươi ồn ào cái gì?

Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu, tủm tỉm cười nhìn Tam sư ca:

- Con người ta luôn luôn ăn mềm không ăn cứng. Hơn nữa, dù sao cũng đều là chết, vì sao ta không kéo thêm một cái đêm lưng, đánh nát gã Lục sư đệ này thành mảnh vụn.

- Ngươi dám!

Tam sư ca kia ngược lai thu hồi những kiếm khí kia, hai tay vắt chéo sau lưng, dùng một loại ánh mắt khiêu khích nhìn Phong Vân Vô Ngân:

- Ngươi hẳn biết quy tắc của học phủ, ngươi giết tạp dịch, giết La tổng quản cũng là tử tội rồi. Hiện tại nếu ngươi dám giết Lục sư đệ, vậy không còn đơn giản là tử tội nữa… Ngươi dám giết không, bản tọa chờ xem ngươi có bao nhiêu lá gan động thủ.

Lời vừa dứt!

Bang!

Phong Vân Vô Ngân vung tay vỗ ra, trong nháy mắt đập nát Lục sư đệ thành một khối máu vụn, xương thịt nát bấy, triệt để chết đi!

Sau một khắc, giao long yêu thai chui ra nhanh như thiểm điện, một ngụm liền nuốt xuống chỗ thịt vụn kia, phát ra tiếng chậc chậc như thưởng thức món ăn, sau đó nhanh chóng lùi về đan điền Phong Vân Vô Ngân.

- Lão tử giết người, còn cần phải mấy lá gan sao? Ngu ngốc!

Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng vuốt lại tà áo, cười nhìn Tam sư huynh đang mục trừng khẩu ngốc.

Không chút nể tình!

Ngay sau khi Tam sư huynh nghiêm khắc cảnh cáo, còn dám động thủ giết người! Đây quả thực là vô pháp vô thiên! Quả thực chính là tát thẳng vào mặt Tam sư huynh!

Rống!

Đột nhiên, Tam sư huynh kia bộc phát ra một tiếng như quỷ thần tức giận, điên cuồng, hung hăng, ngang ngược, hoàn toàn thất thốt, tâm tình mất đi khống chế.

- Ngươi chết chắc rồi.

Đột nhiên, một đạo kiếm quang ngưng tụ thành hình ngay trên đỉnh đầu Tam sư huynh, đạo kiếm quang này tựa hồ từ trên trời phủ xuống, quang mang cực kỳ chói mặt, nhìn kỹ lại giống như một viên tinh cầu nhỏ, một viên tinh cầu do kiếm khí cấu thành.

- Tiểu oa nhi! Cẩn thận! Người này quả nhiên tu luyện một môn kiếm thuật Thần giai! Không phải chuyện đùa!

Chúc lão cũng cả kinh.

- Bản tọa phải lăng trì ngươi!

Tam sư huynh liên tục rít gào, sát khí cuồn cuộn.

Phong Vân Vô Ngân ngưng tụ thần lực ba long, chuẩn bị chống lại.

Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt chen ngang vang lên, tựa như thở dài…

- Ai, mà thôi, mà thôi, chuyện này nháo lớn rồi… Phải tới cao tầng học phủ, chấp pháp đường phán định chuyện này… Đều tản đi thôi…

Thanh âm này cũng không biết vọng lại từ nơi nào, thế nhưng ẩn chứ uy áp không thể chống đỡ, kinh thiên vĩ địa, chỉ trong một hô hấp liền thổi tan kiếm khí do Tam sư huynh ngưng tụ ra.

Hơn nữa, đột nhiên trong lúc đó, đầu óc Phong Vân Vô Ngân trống rỗng, cảm giác quay cuồng, thiên địa loạn chuyển…

- Chúc lão, chuyện gì xảy ra?

Phong Vân Vô Ngân kinh ngạc, trực tiếp thỉnh giáo Chúc lão trong linh hồn. Vừa mới dùng linh hồn truyền âm, Phong Vân Vô Ngân liền cảm giác hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.



Phong Vân Vô Ngân tại khu sinh sống của đệ tử tạp dịch, buông tay buông chân, làm rõ đầu đuôi ân oán. Đánh chết hơn mười tên tạp dịch tinh nhuệ, ngay cả La tổng quản đầu lĩnh tạp dịch, cũng bị Phong Vân Vô Ngân oanh sát thành vụn. Hơn nữa, ngay sau lời cảnh cáo nghiêm khắc của nhân vật số ba trong hàng đệ tử ngoại môn, giết chết một gã đệ tử ngoại môn khác.

Những việc này đối với một tên tạp dịch mới đầu nhập làm chăn ngựa mà nói, quả thực là đại thủ bút!

Nhìn từ nhiều năm lịch sử của học phủ Tử Anh từ khi thành lập, cũng chưa hề phát sinh qua tình huống tương tự! Tuyệt đối không có!

Nói cách khác, hành vi lần này của Phong Vân Vô Ngân đã cấu thành đại tội di thiên, hơn nữa tựa hồ đã kinh động tới cao tầng học phủ… Chấp pháp đường.

Thanh âm xen ngang uy nghiêm kia, ngang trời xuất thế, trực tiếp dẫn Phong Vân Vô Ngân đi!

Chờ khi thanh âm tiêu tán, một đoàn đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn đứng xem náo nhiệt mới hồi phục lại tinh thần, có điều toàn thân vẫn còn lạnh run. Dư uy của đạo thanh âm kia vẫn còn áp thấp khí tức những người này! Ngay cả Tam sư huynh đệ tử ngoại môn kia, hiện tại vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía xam trong đó như chứa đựng oán độc và cừu hận, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiểu tử, lần này ngươi chết không có chỗ chôn! Chấp pháp đường học phủ đã tự mình đứng ra rồi, tất nhiên sẽ trị tội ngươi! Gạt bỏ ngươi, nung khô linh hồn, sống không bằng chết! Ha ha ha!

Phong Vân Vô Ngân bị chấp pháp đường dẫn đi, toàn bộ mọi người ở đây đều minh bạch… Lần này Phong Vân Vô Ngân xong rồi, triệt để xong rồi! Căn bản không có cơ hội trở mình nữa.

Trong lòng những đệ tử tạp dịch thoáng dâng nên một cỗ thương cảm thỏ tử hồ bi.

Phong Vân Vô Ngân tỉnh dậy!

- Tiểu oa nhi, ngươi tỉnh… Sự tình rất tệ!

Thanh âm Chúc lão lập tức vang lên trong đầu Phong Vân Vô Ngân.

- Vừa rồi lão đầu tử suýt chút nữa bị chấn choáng váng! Lợi hại, thật lợi hại, tuy rằng không phải Thần giai, thế nhưng cũng đã là bán thần rồi! Hẳn chính là nhân vật thuộc nhóm tối cao trong học phủ Tử Anh.
Bình Luận (0)
Comment