Bá Khí

Chương 442

- Hà sư đệ không hổ là dân bản xứ sinh trưởng tại khu vực sa mạc, trong thiên phú cũng đều có chứa tính chất đặc biệt của sa mạc… Chờ xem, Phong Vân Vô Ngân kia sẽ chống đối thế nào! Hừ! Kiếm khí suy cạn, còn mạnh miệng cuồng ngôn, trong vòng ba hô hấp, giết chết Hà sư đệ…

Chư vị đệ tử ngoại môn cũng đều gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm… Lần này, Hà sư đệ thay đệ tử ngoại môn chúng ta gỡ lại một ván, đánh gục nghiệt súc Phong Vân Vô Ngân này!

Lúc này, người quan chiến đều thu chặt trái tim, cũng chỉ thấy trên lôi đài đều là cự long cát vàng cuồn cuộn, như trời giáng bão cát, còn hiển hiện ra rất nhiều ảo ảnh sa mạc, thỉnh thoảng cũng có vài ốc đảo tô điểm bên trong. Lôi đài phảng phất như biến hóa trở thành một tảng sa mạc rộng lớn! Hà sư huynh kia, di chuyển trong phiến sa mạc, bừa bãi xuyên toa, như cá gặp nước, mười phần khoái hoạt, trong miệng liên tục cười âm hiểm.

- Không xong! Vô Ngân… Vô Ngân có thể ngăn cản được hay không?

Toàn bộ tâm tình Trình Dao đều đặt tại trên người Phong Vân Vô Ngân, hô hấp khẩn trương cực độ.

- Không có việc gì, không có việc gì… Vô Ngân rất mạnh! Muội tử, Vô Ngân là vô địch!

Trình Thiết Sơn mở miệng an ủi.

Trên lôi đài.

Phong Vân Vô Ngân không hề thôi động kiếm khí và thánh lực, bất ngờ trong lúc đó, cốt cách quanh thân hắn vang lên từng trận bạo tạc, mỗi một tế bào trong cơ thể đều được rót vào thần lực!

Bất ngờ!

Hưu! Hưu! Hưu!

Một con rồng chân khí đột nhiên bay ra từ trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân!

Ngao ô!

Trong mơ hồ, có tiếng long minh vang lên, cái thế thiên địa, tranh phách man hoang!

Phanh! Phanh! Phanh!

Những đầu cự long cát vàng vây xung quanh cắn xé Phong Vân Vô Ngân, mỗi đầu đều bị nổ tan tành, cát vàng đổ xuống ào ào.

Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân thôi động ba nghìn sáu trăm thần lực, trực tiếp trảo bắt ra ngoài! Trên bàn tay, khí kính chân long bàn nhiễu, vĩ ngạn vô cùng. Một trảo này, có bao hàm một chút khí tức văn minh Long tộc ở bên trong, cũng có một chút vị đạo bất hủ, chân lý, sáng tạo và hủy diệt…

Lực lượng ba nghìn sáu trăm long, thực sự quá mức cường đạo, một trảo ra ngoài, liền bài trừ mọi vật cản, đập tan tất cả ảo ảnh.

Phốc!

Trong không gian, liền vang lên tiếng vải vóc bị phá tan.

- Cái gì? Dĩ nhiên phá vỡ thần công sa mạc của ta… Vì sao có thể…

Hà sư huynh kia, toàn thân cảm giác được một cơn nước lỹ đáng sợ ập thẳng tới, không gian tại bốn phương tám hướng bị trói buộc toàn bộ. Hắn cảm giác được lực lượng của Phong Vân Vô Ngân.

Đó là vĩ đại, là thần thánh, là lực lượng bất tử bất diệt.

- A! Không thể đủ chống lại!

Hà sư đệ vận dụng thế võ toàn thân, sử ra chân nguyên pháp tắc đế giai, toàn bộ đều ngưng tụ lại, thân thể chợt lóe…

Vèo!

Trong lúc chớp nhoáng, Hà sư đệ liền lướt qua một trảo này của Phong Vân Vô Ngân, có điều cánh tay phải cũng bị Phong Vân Vô Ngân trực tiếp bắt xuống, ném qua một bên, máu chảy đầm địa.

- Ta chịu thua…

Mất đi cánh tay phải, Hà sư đệ đau đớn nhe răng trợn mắt, tuyệt vọng kêu lên…

Hắn còn chưa dứt lời…

- Ngao ô!

Từ đan điền Phong Vân Vô Ngân, một đầu giao long dữ tợn vạn ác, khẽ động theo tâm niệm Phong Vân Vô Ngân, trực tiếp thoát ra ngoài!

Ba đọa pháp tắc Đế giai, lượn lờ trên đầu giao long, miệng mở một ngụm…

Vèo!

Nửa trên thân thể Hà sư đệ liền bị giao long trực tiếp cắt đứt, điên cuồng nhấm nuốt. Tại nửa phần thân thể còn lại của Hà sư đệ, máu tươi điên cuồng phun trài, còn chưa chờ nửa đoạn thân thể này rơi xuống, giao long lại há miệng một ngụm nữa, nuốt luôn vào bụng, sau đó nhai nghiến vài cái rồi trở lại trong đan điền Phong Vân Vô Ngân.

Những động tác này đều diễn ra rất mau lẹ, như sét đánh thật nhau, chỉ thấy khán giả bên dưới trợn mắt há mồm, toàn bộ đều ngây dại.

Theo cái chết của Hà sư đệ, toàn bộ cát vàng trên lôi đài liền biến ảo thành hư vô, biến mất không thấy.

Trên lôi đài lại thành sạch sẽ, duy nhất chỉ còn vài vết máu lưu lại, đại biển cho Hà sư đệ đã từng tồn tại trên thế giới này.

Phong Vân Vô Ngân vắt hai tay sau lưng, vân đạm khinh phong, nói:

- A, ta nói rồi, trong ba hô hấp liền giết người này, tự nhiên không cho hắn sống tới bốn hô hấp, ta đã nói ra, sẽ luôn giữ lời!

Giờ khắc này, quanh thân Phong Vân Vô Ngân bàng bạc thánh quang! Loại thánh quang này cũng không phải hiện tượng do Thánh lực tạo thành, mà là thánh quang phát ra từ thân thể Phong Vân Vô Ngân.

Khiến toàn thân hắn được tắm rửa biến thành một pho tượng Quang Minh thần vương!

Tê! Tê! Tê!

Trong nháy mắt, bên dưới lôi đài liên tiếp vang lên những tiếng hấp vội lương khí…

- Quá mạnh mẽ rồi! Quá biến thái rồi! Bài danh thứ mười trong đại đệ tử ngoại môn, cứ như vậy bị giết chết… Từ toàn bộ quá trình chém giết xem ra, Hà sư huynh căn bản không có năng lực phản kháng, gầy yếu vô hại như một con cừu non… Đây quả thực không phải chém giết cùng một cấp số…

- Tàn nhẫn a! Trình độ tàn nhẫn của Phong Vân Vô Ngân, là cao nhất ta từng thấy! Giết người chưa bao giờ lưu lại bất luận dư thừa nào, không ai được toàn thi! Hà sư huynh thật thảm, toàn thân đều bị nuốt ăn… Thứ tiếng nhai nuốt kia, ác mộng, quả thực là ác mộng…

- Biến thái! Phong Vân Vô Ngân này chính là một gã siêu cấp biến thái…

Hai con mắt đường chủ chấp pháp đường tỏa sáng, thậm chí còn trực tiếp đứng lên, ngưng mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân vài giây, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống.

Hắn lẩm bẩm nói:

- Đánh giá thấp hắn rồi… Thực sự đánh giá hắn quá thấp… Ngoại từ tu vi kiếm thuật siêu cường, còn sở hữu lực lượng đồ thành bại trại, quét ngang thiên quân, cùng với thân thể thánh vương, còn có… Còn có yêu thai cường hãi… Quái vật! Nguyên lai, Phong Vân Vô Ngân này là một quái vật tam tu!

- Ha ha ha!

Lúc này, Hiên Viên sư huynh là người vui sướng nhất.

- Đường chủ, ta đã nói rồi, ta kiên quyết xem trọng Phong Vân Vô Ngân! Ha ha ha! Hiện tại, ta yên tâm, Phong Vân Vô Ngân đánh với những đệ tử ngoại môn đứng đầu này, căn bản không ăn mệt! Ha ha ha!

Một vị chấp sự liền nhướng mắt…

- Hừ! Phong Vân Vô Ngân đích thực lợi hại, có điều theo ta thấy, vẫn còn kém chút so với Tào Huyền. Chờ một hồi nữa Tào Huyền trở về, Phong Vân Vô Ngân hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Đừng nói là Tào Huyền, ngay cả tiểu tử Hoàng Phủ đứng vị trí thứ hai trong hàng đệ tử ngoại môn, cũng đủ sức đánh gục Phong Vân Vô Ngân rồi.

Lúc này, đám đệ tử ngoại môn đứng đầu… Đều choáng váng cả rồi.

Vốn tưởng rằng, sau khi dùng chiến thuật biển người, tiêu hao toàn bộ kiếm khí và thánh lực của Phong Vân Vô Ngân, là có thể nhất cử đánh gục Phong Vân Vô Ngân, cũng không nghĩ tới…

Chỉ trong khoảnh khắc, Phong Vân Vô Ngân liền giết Hà sư đệ, người đứng thứ mười trong hàng đệ tử ngoại môn, dễ dàng như giết gà giết chó…

Giết chết quá dễ dàng!

Khi mấy người bên cạnh còn không biết nói sao, Hoàng Bá Luân đứng thứ sáu trong hàng đệ tử ngoại môn, hắn vốn là một mãng phu, thấy Phong Vân Vô Ngân thi triển ra lực lượng, còn có yêu thai, con mắt lập tức trở nên nhiễm hồng, hô hấp toàn thân bắt đầu gấp gáo, ồ ồ hẳn lên.

Hắn nhe răng trợn mắt, nói:

- Tốt! Nguyên lai người này đi cùng lộ số với lão tử, cũng nuôi một yêu thai! Tốt! Liền do lão tử đánh gục hắn đi!

Oanh!

Hoàng Bá Luân cũng không nói nhiều, thân thể hơi chút khẽ động, liên trực tiếp phóng lên lôi đài, đứng đối diện với Phong Vân Vô Ngân.

- Tiểu tử, yêu thai của ngươi là giao long! Ha ha ha! Số phận! Số phận! Lão tử cũng tu luyện Yêu Thai bí thuật! Mấy năm gần đây vẫn bị dừng tại một bình cảnh, vô luận nuôi dưỡng yêu thai thế nào, cũng không sinh ra biến hóa. Có điều, hôm nay gặp ngươi, vừa lúc cả người cả yêu thai làm thức ăn cho yêu thai của lão tử, giúp lão tử thành tựu đại đạo! Ha ha ha!

Đang lúc nói chuyện, Hoàng Bá Luân kia liền bộc phát vị đạo dã tính khắp người, toàn thân khiến người ta cảm giác như một đầu yêu thú đến từ man hoang.

- Rống! Học phủ Tử Anh, đệ tử ngoại môn đứng hàng thứ sáu, Hoàng Bá Luân ta đến lấy mạng chó của tiểu tử ngươi!

Lúc này, Chúc lão ngay trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, tranh thủ nói thầm một câu:

- Tiểu tử, người này giống như ngươi, đều tu luyện Yêu Thai bí thuật!



Phong Vân Vô Ngân đứng đối diện với Hoàng Bá Luân, bài danh thứu sáu trong hàng đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh. Hai người, đứng cách nhau trăm thước, đây đó đều ngưng mắt nhìn về phía đối phương.

Không cần Chúc lão nhắc nhở, Phong Vân Vô Ngân cũng đã có thể cảm giác được, giữa hắn và Hoàng Bá Luân có một chút tương tự.

Nhìn Hoàng Bá Luân kia, quanh thân cũng không có bất luận ba động chân nguyên, trên đỉnh đầu hắn cũng không có bất luận khí tượng, pháp tắc Đế giai.

Dưới lôi đài…

Mọi người đều ngừng thở, quan sát trận chém giết này. Trận chém giết này cũng đại biểu cho một trận chém giết của một phần nhỏ võ tu.

Bất luận kẻ nào cũng biết, võ tu có hơn chín phần mười đều là tu linh khí thiên địa, tu chân nguyên, tu thánh lực, tu pháp tắc Đế giai, sau đó thành Thần. Cũng chỉ có một nhóm số lượng cực ít, đó là tu thể hoặc tu yêu thai. Những người tu yêu thai, muốn đạt đến được trình độ tiêu chuẩn cao, vậy rất không dễ dàng.

Hoàng Bá Luân trước mắt này, có thể đựa vào con đường tu luyện yêu thai, tu hành đạt được vị trí thứ sáu trong đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh, đã là một kỳ tích!

Còn Phong Vân Vô Ngân, cư nhiên cũng giống như Hoàng Bá Luân, cũng là võ tu đường tiểu chúng.

Đương nhiên, Phong Vân Vô Ngân cường đại hơn Hoàng Bá Luân một chút, đó là hắn cũng tu thánh lực, hắn theo trào lưu tiểu chúng, như vậy phương thức tu hành càng thêm đặc biệt kỳ lạ..

Trận so đấu này, chính là kỳ ba đấu với với kỳ ba.

Loại chém giết này, có thể trong mắt một só ít lão cổ đồng vẫn còn thiếu nhiều cấp số, chỉ giống như trò đùa. Có điều, kỳ ba đấu với kỳ ba, vẫn có sức hấp dẫn riêng của nó.

Thế nên nói, những đệ tử nội môn ẩn giấu hành tung, những lão cổ đồng, hiện tại cũng tập trung tinh thần theo dõi.

Hai mắt đường chủ chấp pháp đường bắn ra những tia sáng ra bốn phía:

- Quá thú vị rồi! Hai người này dĩ nhiên đều là người kế thừa tốt nhất cho Yêu Thai bí thuật! Thú vị! Thú vị! So với chiến đấu giữa đệ tử ngoại môn bình thường, càng thêm thú vị! Đây cũng là lần đầu tiên bản tọa được chứng kiến loại chiến đấu kiểu này, được mở rộng tầm mắt rồi.

Không hề nghi ngờ, Phong Vân Vô Ngân và Hoàng Bá Luân đã trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm.

- Ngươi cũng tu luyện yêu thai? Đan điền của ngươi đâu?

Phong Vân Vô Ngân đột nhiên lên tiếng.

- Đan điền? Tu luyện yêu thai, đan điền ở đâu? Đan điền của lão tử, đã sớm bị người ta phế bỏ rồi! Có điều trời không vong ta!

Hoàng Bá Luân vươn đầu lưỡi đỏ lòm, liếm liếm môi một chút, tựa như rơi vào trong hồi ức, nhớ lại thời điểm đan điền của mình bị phế đi, thế nhưng thu được truyền thừa từ di tích thượng cổ, tu luyện thành công yêu thai, trở lại gia hương, diệt cả nhà cừu gia, nam giết, nữ gian, ăn tươi tiểu hài tử, không để lại một người! Đồng mâu trong mắt hắn, không khỏi xẹt qua một tia tàn nhẫn và khoái hoạt. Âm âm cười rộ lên:

- A ha ha ha…

Tiếng cười này, khiến người nghe vào sởn hết lông mao toàn thân.

Không nghĩ tới, trong mắt Phong Vân Vô Ngân toát ra một tia biểu tình gần như thương hại:

- Ngươi không có đan điền, đều có thể hỗn đến vị trí thứ sáu hàng đệ tử ngoại môn trong học phủ, rất khó khăn, nhất định phải trải qua rất nhiều khổ sở. Tuy rằng ta đã nói, phàm đệ tử ngoại môn nào lên võ đài khiêu chiến, đều đánh chết. Có điều… Ta cho ngươi một lần cơ hội, ngươi lăn xuống đi, ta tha cho ngươi được sống!

Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Phong Vân Vô Ngân thoáng có chút không đành lòng giết chết Hoàng Bá Luân này.

Có thể, chính là vì đối phương là người tu luyện Yêu Thai bí thuật rất hiếm gặp, hơn nữa còn đạt được thành tựu, khiến Phong Vân Vô Ngân sản sinh một điểm vị đạo tương đồng.

- Chó má! Chó con tạp dịch nhà ngươi, lời lời đại khí rắm thối gì trước mặt lão tử?

Không nghĩ tới, Hoàng Bá Luân kia lại “Phi” một tiếng, nhổ ra một ngụm nước bọt, biểu tình thô tục vô cùng, ác độc nói:

- Lão tử muốn nuốt sống yêu thai của ngươi, đề cao cảnh giới! Lão tử phải nhai sống ngươi, nghiền nát xương cốt ngươi thành phấn mạt! Lão tử luyện hóa ngươi thành đống dinh dưỡng!

- Tại học phủ Tử Anh, cũng chỉ có hai người chúng ta tu luyện yêu thai, một núi không cho hai hổ, hôm nay, sẽ có một yêu thai bị người còn lại ăn sống! Chó con tạp dịch! Ngươi chính là số mệnh của lão tử, là kỳ ngộ của lão tử! Là dược liệu hỗ trợ lão tử trở thành đệ tử nội môn… Ha ha ha!

Tiếng cười cực kỳ biến thái!

- Vậy chiến thôi!

Lập tức, một ít thương hại, đồng cảm trong lòng Phong Vân Vô Ngân biến thành hư vô, sát khí cùng chiến ý nổi lên:

- Ngươi đã không quý trọng cơ hội lần này, vậy… Giết chết!

Sau một khắc…

Phốc! Phốc! Phốc!

Phốc! Phốc! Phốc!

Cơ thể hai người bắt đầu nhúc nhích, xương cốt nội tạng bắt đầu cường hóa!

Đều đang ngưng tụ lực lượng!

Tại mỗi tế bào trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân, bắt đầu xuất hiện một lũ thánh quang cao quý vĩ đại, nhuộm đẫm toàn thân hắn trong… Thuần bạch, ánh sáng ngọc, quang minh, bất hủy, chí cao vô thượng!

Thân thể Hoàng Bá Luân bắt đầu thẩm thấu ra quang mang màu đen, đồng thời có tà ác, hủ mục, ác ma, bất bại… Chư bàn ý cảnh cùng tỏa sáng.

Thể thể Hoàng Bá Luân được ma khí rèn luyện thành, toàn thân như một pho tượng ma thể, không thể phá vỡ!

Thân thể Phong Vân Vô Ngân là thân thể thánh vương!

Hai người hoàn toàn đối lập, thế nhưng đều có thể bộc phát ra lực lượng đáng sợ.

Phanh! Phanh! Phanh!

Theo cơ thể hai người từng chút nhích lên, không khí tại phụ cận thân thể bọn họ bạo tàng từng hồi, chỗ khu vực bọn họ, hàng rào không gian hiện ra từng lũ đường văn nứt nẻ.

Khán giả bên dưới lôi đài cũng không dám nháy mắt, tất cả đều sợ hãi mình sẽ bỏ lỡ bất luận một chi tiết nào của trận chiến.

- Phốc…

Từ đan điền của Hoàng Bá Luân, một cỗ cổ động kỳ dị bắt đầu toát lên, yêu khí thẩm thấu tràn ngập ra ngoài, tựa hồ mở đường cho một hung vật cái thế, chui ra khỏi đan điền của hắn.
Bình Luận (0)
Comment