Bá Khí

Chương 509

Dưới sự trợ giúp của nô lệ Liên Y, Phong Vân Vô Ngân đã lấy được thủ cấp của Hồng Đao giáo chủ giữa đám đông thần cấp, sau đó ung dung bay đi, thời gian cũng chỉ trong mấy giâu. Khi Chúc lão lấy lại được thần cách của Hồng Đao giáo chủ và tiến hành dung hợp xong thì Chư Cát Liệt Hỏa ở phía sau vẫn còn chưa đuổi kịp tới.

Tuy nhiên, Chư Cát Liệt Hỏa cũng đã sắp đuổi tới rồi! Ngày càng lại gần! Từ xa ngàn dặm ở ngoài, chỉ nghe thấy Chư Cát Liệt Hỏa giận dữ gầm lớn:

- Chết! Con kiến nhỏ bé! Bổn tọa sẽ giẫm nát ngươi! Không thể dung tha! Dám cướp điểm số của bổn tọa!

- Ầm!

Một đạo thần ma hư ảnh xuất hiện ở phía sau của ngũ trảo kim long, ba đầu sáu tay, chân bước trên Nhật Nguyệt Phong Hỏa Luân, tay cầm hỏa diệm thương, nhe nanh lao tới.

- Vù!

Phong Vân Vô Ngân vội vàng tế ra kiếm thần khôi lỗi, bắn ra một đạo kiếm khí, trong nháy mắt đã xuyên thủng thân thể của đạo thần ma hư ảnh đó, phát ra những tiếng xì xì, nhưng đạo thần ma hư ảnh đó vẫn không chút tổn thương, tiếp tục đuổi sát phía sau.

- Liên Y pháp tắc!

Liên Y biết tình hình nguy cấp, vội thi triển tuyệt chiêu, khiến cho đám truy binh phía sau xuất hiện một khoảnh khắc đứng im! Khoảnh khắc đó chỉ khoảng một phần trăm tích tắc! Liên Y sợ hãi kêu lên:

- Chủ nhân, sao người lại trêu chọc vào kẻ cường hãn hư vậy, Liên Y pháp tắc của thiếp đánh trúng thần cấp bình thường đều sẽ gây ra một phần mười tích tắc đứng in, nhưng đánh trúng tên này lại chỉ có thể khiến hắn đứng im trong một phần trăm tích tắc. Cơ hồ không bị ảnh hưởng gì... Thật là lợi hại.... Ồ? Chủ nhân, không ngờ người lại đoạt được vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng điểm số...

Liên Y ôm lấy eo của Phong Vân Vô Ngân, sợ hãi nói, rồi nhìn thấy điểm số trên đỉnh đầu của Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt Liên Y sáng rực lên:

- Chủ nhân, người thật là lợi hại, thứ nhất....

Liên Y pháp tắc vừa rồi tuy chỉ khiến thời gian ngưng đọng lại một phần trăm tích tắc, nhưng cũng giúp cho ngũ trảo kim long tạo được khoảng cách nhất định với Chư Cát Liệt Hỏa, tránh bị truy đuổi kịp.

- Chúc lão, tình hình thế nào rồi?

Phong Vân Vô Ngân vội vàng truyền âm với Chúc lão.

Lúc này, ở trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân, Chúc lão đang ngồi xếp bằng, toàn thân quang mang sáng rực, ở trong đan điền tỏa ra khí tức văn minh, ở trên đỉnh đầu thần mang tuôn động, pháp tắc bay lượn, đồng thời hiển hiện ra hình ảnh vũ trụ ngân hà vô cùng huyền diệu.

Vốn dĩ, sau khi hấp thu được một mảnh vỡ thần cách nhỏ, tướng mạo của Chúc lão đã từ một lão già biến thành một trung niên nam tử phong lưu nho nhã. Còn lúc này, sau khi hấp thu được thần cách của Hồng Đao giáo chủ, tướng mạo của Chúc lão lại có sự biến hóa.

Từ một trung niên nam tử biến thành một thanh niên hơn hai mươi tuổi tràn đầy sức sống, vô cùng phong độ. Tuy nhiên, ở giữa mi mắt vẫn không thể che giấu được một tia háo sắc và dung tục.

Những số liệu và ký ức dày đặc tuôn động trên đỉnh đầu của Chúc lão, rồi tuôn vào trong đầu hắn.

- Hì hì, tiểu tử...

Tướng mạo của Chúc lão tuy đã biến thành thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng thanh âm vẫn rất già nua, hơn nữa, thứ bậc của hắn cũng cách rất xa Phong Vân Vô Ngân, nên tiếp tục gọi Phong Vân Vô Ngân là “tiểu tử” cũng không có gì không thỏa đáng cả.

- Tiểu tử, mảnh vỡ thần cách này là một trong tám mảnh vỡ thần cách tương đối lớn của ta, ở trong đó có rất nhiều thông tin hỗn tạp. Tốt! Tốt! Bây giờ tu vi của ta cũng đã có thể sánh với thấp cấp thần như Tử Viêm rồi. Hơn nữa, trong mảnh thần cách này của ta còn có rất nhiều kỹ năng hỗn tạp, những kỹ năng này tên Hồng Đao giáo chủ kia không thể nào kích hoạt được, nhưng đó là một phần trong sinh mệnh của ta, bây giờ đương nhiên đã thức tỉnh trở lại... Tuy nhiên, ta muốn hoàn toàn dung hợp được mảnh thần cách này thì vẫn cần chút thời gian...

Chúc lão chậm rãi nói.

- Mẹ kiếp! Chúc lão, người đang đùa ta sao?

Phong Vân Vô Ngân lo lắng:

- Chúc lão, người cần thời gian để dung hợp mảnh thần cách này, nhưng truy binh đã ở ngay phía sau rồi, xong rồi, chết chắc rồi.....

- Tiểu tử, ngươi vội gì chứ?

Chúc lão cười, dáng vẻ vô cùng bình thản:

- Trong mảnh thần cách này có một tòa động phủ đơn giản do ta luyện chế năm xưa, đoạt được từ những tinh vực ở ngoài Thái Vương Tinh Vực, bây giờ lại đúng lúc có thể dùng đến...

Bỗng nhiên, tay phải của Chúc lão đưa ra, từ trong đan điền của hắn, một tòa động phủ ngũ sắc rực rỡ xuất hiện, được hắn nâng lên trong lòng bàn tay.

- Hãy mở ra! Động phủ!

- Ầm!

Bỗng nhiên, Phong Vân Vô Ngân cảm thấy phía trước sáng lòa! Kim quang rực rỡ! Lập tức, ngũ trảo kim long liền quay trở lại đan điền của Phong Vân Vô Ngân, kiếm thần khôi lỗi cũng trở lại, dung nhập vào trong Kiếm Tiên Đồ Lục.

Tiếp đó, sự việc vô cùng thần kỳ liền xảy ra.

Phong Vân Vô Ngân, Chúc lão, Liên Y ba người liền biến mất khỏi hư không.

Ngay cả một chút khí tức cũng không hề lưu lại. Tựa hồ đã truyền tống rời khỏi khu vực thi này.

............

- Vù!

Bỗng nhiên, gã Chư Cát Liệt Hỏa đang truy đuổi phía sau liền dừng lại, ánh mắt tràn ngập sát khí lóe lên một tia nghi hoặc:

- Hả? Ngay cả khí tức cũng biến mất rồi? Chuyện gì vậy?

- Ầm!

Một cánh tay của Chư Cát Liệt Hỏa bỗng bắt ra, từ trong hư không bắt được một chút khí tức mờ nhạt đã sắp tan biến đi. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ suy tư:

- Không phải biến mất! Mà là tạm thời che giấu khí tức đi, vẫn còn lẩn trốn ở xung quanh! Quả nhiên là quỷ dị đa đoan! Nhưng bổn tọa phải lật tung ba thước đất cũng phải lôi được các ngươi ra.

- Phù!

Hỏa diệm thương trong tay Chư Cát Liệt Hỏa bỗng nhiên trở nên vô cùng to lớn, thần quang tuôn động quanh thân, một thương cắm xuống, tạo thành một hố sâu trăm dặm trên mặt đất.

Nhưng đám người Phong Vân Vô Ngân lúc này đã trốn vào trong một hạt cát vô cùng nhỏ bé.

Tùy ý bay trên mặt đất, lẫn giữa hàng ngàn hàng vạn hạt cát khác! Cơ hồ không hề tỏa ra bất cứ khí tức gì, khiến cho người khác không thể phát hiện ra được.

Hạt cát đó thực ra là một động phủ.

Ở bên trong hạt cát, hoặc có thể nói là ở bên trong động phủ.

- Chủ nhân, người... đây là thần thông gì vậy?

Liên Y vô cùng kinh hãi, đưa mắt nhìn bốn xung quanh, phát hiện ra mình lúc này đã ở trong một căn chòi nghỉ mát hình lục giác. Đó là một khu vườn tràn ngập hương hoa, đầy các loại hoa thơm cỏ lạ, vô cùng rực rỡ.

Thậm chí còn có cả hồ điệp đang bay lượn.

Ở phía sau vườn hoa là một tòa phủ đệ sừng sững.

Không chỉ Liên Y mà ngay cả Phong Vân Vô Ngân cũng sững người lại, không khỏi kêu lên với Chúc lão:

- Chúc lão, đây là nơi nào?

Liên Y thì dùng thần thức của mình thăm dò một phen, nhưng lại kinh hãi phát hiện ra thần thức của mình đã bị ngăn cản, không thể nào thoát ra khỏi khu vực phủ đệ này được.

- Hì hì, tiểu tử, đây chính là một tòa phủ đệ do ta khi đi thám hiểm ở tinh vực ngoài Thái Vương Tinh Vực năm xưa, đoạt được một vài loại vật liệu đặc biệt, vận dùng thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc dựng nên. Phủ đệ này thần cấp mà chưa có thần vị thì rất khó phát hiện ra. Cũng có nghĩa là, tên đó tạm thời không thể nào phát hiện ra chúng ta được. Hì hì, lợi hại chứ?

- Phủ đệ lợi hại như vậy?

Phong Vân Vô Ngân chấn kinh, nhưng rồi nhớ lại, Chúc lão đã từng là một nhân vật thần cấp đã có thần vị vô cùng lợi hại, đã tồn tại hàng trăm vạn năm, những bí mật trên người đương nhiên là mình chưa thể nào khám phá hết nổi.

Nghĩ như vậy, toàn thân Phong Vân Vô Ngân liền cảm thấy vô cùng thoải mái, cười lớn:

- Tốt! Chỉ cần chúng ta ở trong phủ đệ này là có thể tránh được gã Chư Cát Liệt Hỏa, đợi cho tới khi cuộc thi kết thúc.

- Cái này...

Đột nhiên, Chúc lão có vẻ ngượng ngùng nói:

- Tiểu tử, phủ đệ này do ta lâu rồi không coi sóc, nên... là như thế này, phủ đệ này cũng cần phải có năng lượng mới có thể hoạt động được, vừa rồi ta đã xem xét, nguồn năng lượng trong phủ đệ cũng sắp cạn kiệt rồi, bởi vậy... cái này... một ngày sau, phủ đệ này sẽ hết hiệu quả. Tiểu tử, ngươi hiểu ý của ta chứ. Một ngày sau, chúng ta sẽ lại xuất hiện trước mặt gã Chư Cát Liệt Hỏa đó. Cuộc thi này còn 2 ngày nữa, nhưng phủ đệ này chỉ cho phép chúng ta trốn được 1 ngày... cái này.... vẫn chưa đủ để trốn đến hết cuộc thi...

- Không phải chứ?

Phong Vân Vô Ngân ngây người.

- Đừng vội, đừng vội, tiểu tử, đừng vội vã.

Chúc lão vội vàng an ủi:

- Ngươi ngồi xuống, đợi ta nói rõ xong đã.

Phong Vân Vô Ngân bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi Liên Y tạm thời cùng ngồi trong chòi nghỉ.

Liên Y có chút lo lắng nhìn ngó xung quanh, Phong Vân Vô Ngân thì trầm mặt không nói gì, chỉ nghe Chúc lão nói.

- Tiểu tử, phủ đệ này do ta vận dụng thời gian pháp tắc và không gian pháp tắc dựng nên, vô cùng ảo diệu.

Chúc lão giải thích cặn kẽ:

- Điểm thần kỳ nhất của phủ đệ này là ở trong phủ đệ một năm bằng với ở ngoài một ngày. Hì hì! Ta vận dụng thời gian pháp tắc có lợi hại không? Ha ha ha! Hơn nữa, phủ đệ này còn được tăng cường không gian pháp tắc, có thể dịch chuyển tức thời, ha ha ha!

- Mẹ kiếp! Chúc lão! Ngươi không nói sớm! Ở trong phủ đệ một năm chỉ bằng một ngày ở ngoài, hơn nữa còn có thể dịch chuyển tức thời.

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân sáng rực lên:

- Như vậy thì tốt quá, ta có thể ở trong phủ đệ khổ công tu luyện một năm.

- Tiểu tử, ngươi hãy nghe ta nói xong đã. Vừa rồi ta đã nói, phủ đệ này cần năng lượng nguyên thạch để duy trì hoạt động. Bây giờ, năng lượng đã không đủ, không thể nào dịch chuyển tức thời được, cũng không thể thực hiện được ở trong một năm, ở ngoài một ngày...

Chúc lão nhăn nhó nói.

- Mẹ kiếp...

Phong Vân Vô Ngân chẳng biết nói gì nữa.

- Chúc lão, nói thẳng ra thì phủ đệ này chỉ là một thứ đồ trang trí mà thôi. Lẽ nào ta thực sự phải dùng lệnh bài miễn chết để truyền tống về Hỏa Nguyên Đại Lục, vậy vị trí thứ nhất mà ta phải liều mạng mới có được chẳng phải là vô ích hay sao?

- Tiểu tử, bây giờ tất cả năng lượng trong phủ đệ có thể duy trì được trong 10 ngày, cũng có nghĩa là, bên trong 10 ngày, bên ngoài 1 ngày....

Chúc lão chậm rãi nói.

- 10 ngày?

Phong Vân Vô Ngân hiểu ra, cũng có nghĩa là, bọn chúng có thể trốn ở trong phủ đệ này 10 ngày, 10 ngày này tương đương với 1 ngày ở bên ngoài. 10 ngày sau, phủ đệ hết tác dụng, bọn chúng sẽ lại quay về với hiện thực, hứng chịu nộ hỏa của Chư Cát Liệt Hỏa.

- Tiểu tử, trong 10 ngày ta có thể hoàn toàn dung hợp mảnh thần cách đó, hơn nữa còn có thể tìm thấy cách để thoát khỏi nguy hiểm, còn ngươi cũng có thể dùng 10 ngày này để tu luyện. Thế nào?

Chúc lão dùng giọng điệu nịnh nọt nói với Phong Vân Vô Ngân.

- 10 ngày?

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân khẽ chuyển:

- Chúc lão, ta còn tưởng ngươi đoạt được thần cách của Hồng Đao giáo chủ thì có thể thi triển thần uy, trực tiếp giết chết gã thần cấp đang truy sát chúng ta, nào ngờ... cũng chỉ là thêm chút hơi tàn... ôi, Chúc lão, ngươi làm ta thật là thất vọng. Tuy nhiên, nếu ngươi tặng tòa phủ đệ này cho ta thì ta có thể không so đo việc ngươi đã khoác lác...

Nói xong, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân vô cùng gian xảo lay động mấy cái, lộ ra thần sắc tham lam.

- Ha ha ha! Tiểu tử! Ngươi thật là tham lam! Không ngờ lại nhắm đến cả ta nữa... ha ha ha

Chúc lão bỗng nhiên hiểu ra, cười lớn:

- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi tham lam đến mức nào không? Tòa phủ đệ này do ta tìm kiếm vật liệu ở cao cấp vị diện bên ngoài Thái Vương Tinh Vực, tiêu hao rất nhiều thời gian mới có thể dựng nên được. Phẩm chất không dám nói cao tới mức nào, nhưng thần cấp bình thường căn bản không có năng lực xây dựng nên phủ đệ như vậy! Cho dù là thần cấp đã có được thần vị cũng không có năng lực để tạo nên phủ đệ này... chậc chậc, nếu năng lượng mà dồi dào, trong phủ đệ này một năm tương đương ở bên ngoài một ngày, hơn nữa còn có thể dịch chuyển tức thời, đó là pháp bảo còn quý giá hơn cả thần khí nữa....

- Phải! Chúc lão có thể vận dụng không gian pháp tắc và thời gian pháp tắc tới mức tuyệt đỉnh như vậy, tạo nên tòa phủ đệ này, đúng là xuất thần nhập hóa, làm được những việc người khác không thể nào làm nổi... lợi hại, lợi hại! Bội phục! Bội phục!

Phong Vân Vô Ngân ra sức nịnh nọt.

- Được rồi! Đừng có nịnh ta!

Chúc lão cười mắng:

- Được rồi, tiểu tử, ngươi và ta có duyên, ta cũng không hề có hậu nhân... cái này... ta cũng phải tìm kẻ thừa kế, được rồi, tất cả tài vật của ta cũng đều có thể cho ngươi. Tòa phủ đệ này, sau này ngươi cũng cầm lấy. Nhưng nếu không có năng lượng nguyên thạch thì cũng bằng không.

Được Chúc lão tặng cho bảo vật, Phong Vân Vô Ngân vô cùng vui mừng, vội nói:

- Ha ha ha, đa tạ Chúc lão! Quả nhiên Chúc lão đối xử tốt với tiểu tử.

- Nịnh ít thôi!

Chúc lão cười mắng:

- Được rồi, 10 ngày không dài cũng chẳng phải ngắn, tiểu tử, ngươi cũng đừng vội tu luyện. Đi, ta đưa ngươi đi xem trong phủ đệ này. Ở trong này cũng có lưu lại một vài thứ rất thú vị. Bây giờ ta đưa ngươi đi xem.

- Được!

Phong Vân Vô Ngân đứng thẳng dậy, gọi Liên Y:

- Liên Y, ngươi đi theo ta, vào trong phủ đệ xem xem.

- Chủ nhân, đây là một tòa phủ đệ. Thật là kỳ diệu! Chúng ta bây giờ vẫn còn trong khu vực thi chứ?

Với kiến thức của Liên Y, căn bản không thể hiểu nổi mọi việc vừa diễn ra.

Nói về cấp bậc, Liên Y chỉ nằm giữa khoảng thấp cấp thần và trung cấp thần, ngay cả thần vị cũng còn chưa hề biết đến.

Liên Y biết luyện khí, nhưng loại thần khí có ẩn chứa không gian và thời gian pháp tắc thì đã vượt ra ngoài phạm vi nhận biết của nàng.

- Ừ, đây là phủ đệ của ta! Có ẩn chứa thời gian pháp tắc và không gian pháp tắc! Bây giờ chúng ta vẫn đang ở trong khu vực thi.

Phong Vân Vô Ngân không hề ngượng mồm nói.

- A! Chủ nhân, đây là phủ đệ của người? Trời ơi, chủ nhân, người thật là thần kỳ! Không ngờ có kiện pháp bảo như vậy!

Hai ánh mắt Liên Y sáng rực nhìn Phong Vân Vô Ngân, tỏa ra thần sắc kiều mị, tuyệt đối là vưu vật trời sinh.

- Ừ, là trưởng lão trong gia tộc tặng cho ta trong dịp sinh nhật, chuyện nhỏ ấy mà.

Phong Vân Vô Ngân vừa bốc phét, vừa đi một vòng trong hoa viên theo sự hướng dẫn của Chúc lão.

- Ai... nghĩ lại năm xưa, ta đưa theo ái thê thường ẩn cư trong phủ đệ này, tận hưởng hoan lac... ôi, thật là vui sướng biết bao... tiểu tử, người nhìn, tất cả các loại hoa trong hoa viên này đều do ái thê của ta tận tay chăm sóc... Năm xưa, ta trái ôm phải ấp, ở trong hoa viên này thoải mái ôm ấp sờ mó... Ngươi hãy xem! Ở đây có một cái xích đu có phải không? Ta đã từng cùng với một ái thê tận hưởng chuyện nam nữ ở trên xích đu đó...

Chúc lão liên tiếp cảm thán, ngữ khí cũng vô cùng bi thương.

- Hả?

Phong Vân Vô Ngân khẽ sững lại:

- Chúc lão, xem ra khi người còn trẻ cũng vô cùng hoang dâm. Cung điện này lẽ nào là?

- Ừ, tiểu tử, ngươi đoán đúng rồi, đây chính là nơi ở của những ái thê của ta. Ta cả đời yêu thích mỹ sắc, thích tìm đủ loại nữ nhân xinh đẹp phong tình về cho ở trong cung điện... hì hì, tiểu tử, ta không nói khoác, thời điểm ta lợi hại nhất, cung điện này ngày ngày ca hát, đêm đêm ái ân. Tuyệt sắc mỹ nữ trong này không tới một vạn thì cũng phải tới tám ngàn. Tiểu tử, ngươi tuy là Long Phượng Chi Thể, nhưng chuyện nam nữ so với ta thì đúng là... không đáng nhắc tới.

- Cái gì?!! Chúc lão, cái này... cùng điện này là ổ dâm loạn của ngươi?

Phong Vân Vô Ngân kinh ngạc.

- Cái gì mà ổ dâm loạn? Nói khó nghe như vậy. Ta năm xưa phong lưu kiệt ngạo, được ngàn vạn nữ nhân ái mộ sùng bái. Nhưng tất cả những nữ nhân đã vào trong cung điện này đều cam tâm tình nguyện. Tiểu tử, đừng nói khó nghe như vậy! Được rồi, vào trong cung điện nhìn xem, tựa hồ còn có lưu lại một vài thứ thần công bí kíp ở trong đó.

Chúc lão không ngớt thúc giục Phong Vân Vô Ngân vào trong cung điện.

Phong Vân Vô Ngân thầm cảm thán sự hoang dâm vô đạo của Chúc lão năm xưa, dẫn theo Liên Y đi vào trong cung điện.

Một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trong cung điện, khiến người khác cảm thấy sảng khoái. Nhưng trong cung điện cũng vô cùng tiêu điều cô tịch, không một bóng người.

- Ôi, bao nhiêu phồn hoa, cuối cùng cũng chỉ như giấc mộng.

Chúc lão lại thở dài một cái, liên tiếp cảm khái, ngưng lại một lát, Chúc lão nói:

- Tiểu tử, ta tặng cung điện cho ngươi, ngươi phải nối tiếp ý chí của ta, ở trong cung điện này cũng phải quy tụ tuyệt thế mỹ nữ trong thiên hạ. Thanh Thanh, Trình Dao, còn có cả Tử Viêm và thiếu phụ Liên Y kia, tất cả đều đưa vào đây! Biết chưa? Ngươi phải làm một bậc quân vương, tận hưởng khoái lạc của nhân gian!

- Câm mồm!

Phong Vân Vô Ngân quát lớn:

- Chúc lão! Ngươi là đồ dâm ô! Bây giờ là lúc nào rồi, bên ngoài còn có một gã thần cấp đang truy sát chúng ta, ngươi không nghĩ thứ gì khác, chỉ nghĩ đến những chuyện xấu xa đó. Ngươi nghĩ ta là ngươi sao?

- Đồ ngốc!

Chúc lão nhỏ giọng mắng:

- Ta đang dạy ngươi, ngươi lại không biết điều. Ồ, căn phòng này, ngươi hãy đi vào trong, mau mở cửa vào trong.

Ở trong cung điện có rất nhiều căn phòng nhỏ xinh xắn, tất cả đều là nơi ở của đám nữ nhân của Chúc lão.

Phong Vân Vô Ngân theo yêu cầu của Chúc lão, vừa nghi hoặc vừa mở cửa một căn phòng tương đối lớn ở trong đó, đồng thời hỏi:

- Chúc lão, trong căn phòng này có cái gì?

- Đây là căn phòng của chính thê của ta, cũng chính là nữ nhân ta thích nhất. Ôi, tuy người đã xa rồi, nhưng ta nhìn vật mà vẫn đau thương... mau, mau vào trong căn phòng đó.

Chúc lão vội vàng nói.

- Ồ, thì ra là căn phòng của chính thê của Chúc lão, vậy thì phải vào trong xem sao.

Chúc lão cũng trang trọng nói, quay đầu nói với Liên Y:

- Liên Y, chúng ta vào trong xem sao, nhớ kỹ, cần trang trọng, cần nghiêm túc, đây là căn phòng mà ái thê của vị trưởng lão đó đã từng sống.

- Được, chủ nhân!

Liên Y vội vàng gật đầu đáp.

Tiến vào trong phòng.

Bỗng nhiên, những bức tranh treo đầy bốn phía của căn phòng khiến Phong Vân Vô Ngân ngây ngốc.

Chỉ thấy, mỗi bức tranh đều là một nữ tử! Hơn nữa đều là nữ tử lõa thể, tất cả những nữ tử này đều có những tư thế vô cùng ám muội, vẻ mặt vô cùng phong tình, phóng đãng, kiều mị.

- A! Chủ nhân! Không ngờ người lại đưa người ta vào trong căn phòng như thế này! Chủ nhân, người thật là hoang đàng.

Liên Y kêu lên oán trách, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi những bức tranh đó, thân hình nóng rực lên, mặt đỏ bừng.

Phong Vân Vô Ngân còn chưa kịp hiểu ra thì bỗng nhiên đã xuất hiện ảo giác, chỉ cảm thấy những nữ tử trong tranh như đã sống lại, tạo ra đủ loại tư thế kiều mị hấp dẫn! Hơn nữa, còn có những tiếng rên rỉ vang lên bên tai Phong Vân Vô Ngân.

Trong đầu Phong Vân Vô Ngân chợt xuất hiện ảo ảnh nam nữ hoan lạc.

Thân thể hắn trở nên nóng bỏng, tiếp đó liền xuất hiện phản ứng nguyên thủy nhất của một nam nhân, ánh mắt quay ra, nhìn về phía Liên Y.

Lúc này, ánh mắt Liên Y kiều mị mơ màng, khuôn mặt thành thục quyến rũ cũng đã đỏ bừng, bàn tay không ngừng vần vò tà ác, tựa hồ như chuẩn bị cởi áo thoát y, nàng dùng ánh mắt như thể ăn tươi nuốt sống Phong Vân Vô Ngân, mỉm cười:

- Chủ nhân, thiếp nóng quá...

- Chuyện gì vậy?

Phong Vân Vô Ngân suýt nữa không thể khống chế được tâm thần, trong lúc hoảng loạn liền cắn đầu lưỡi, tự thức tỉnh, mắng lớn:

- Chúc lão, ngươi có ý gì?

- Ồ, tiểu tử, ta quên nói cho ngươi biết, ái thê của ta là đại đệ tử của một tông môn thần bí trên một cao cấp vị diện, là một vị thần cấp, tinh thông nam nữ song tu, một thân công lực đều là cùng ta thực chiến mà nên. Ở trong phòng của ái thê còn lưu lại một vài bức tranh tu luyện song tu...

- Liên Y, chúng ta đi ra!

Phong Vân Vô Ngân vội vàng nói với Liên Y.

- Chủ nhân, thiếp không ra... thiếp... thiếp không chịu được nữa rồi...

Bỗng nhiên, Liên Y quỳ xuống, ánh mắt vô cùng đáng thương:

- Cầu xin chủ nhân hãy ban cho Liên Y..

- Mẹ kiếp...

Phong Vân Vô Ngân không biết nói gì.

- Tiểu tử, cái này, công pháp của ái thê có sức hấp dẫn rất lớn với nữ tử, nô lệ của ngươi đẳng cấp quá thấp, không thể nào chống đỡ nổi.

Chúc lão đắc ý nói:

- Thôi vậy, hoặc là ngươi cùng với nàng ta tận hưởng hoan lạc, hoặc là ngươi mau rời đi, nếu không nô lệ của ngươi mà phát điên lên, e rằng sẽ cưỡng hiếp ngươi.

Chúc lão xúi giục:

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi hãy song tu cùng nô lệ của ngươi.

Trái tim đế vương của Phong Vân Vô Ngân đập mấy cái, trừ bỏ mọi tạp niệm, bước ra ngoài đóng cửa lại, ra lệnh cho Liên Y một mình ở trong phòng.

Rất nhanh, trong phòng liền vang lên tiếng kêu rên vô cùng phóng đãng của Liên Y.

- Ha ha ha! Tiểu tử, sao ngươi lại không song tu?

Chúc lão cười hì hì, vô cùng đắc ý.
Bình Luận (0)
Comment