Ta bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
"Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám! Thượng tiên tha mạng…"
"Ta không cần mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi thỉnh thoảng đến chỗ của người nọ tác oai tác quái là được".
"Tiểu nhân bản lĩnh thấp kém, xin thượng tiên hãy tìm kẻ khác đi ạ… Huh u, bị bắt dược thì cũng mất mạng mà…"
"Ngươi không đi, ta sẽ giải quyết ngươi ngay tại đây", tiếng ly trà đặt xuống
bàn "cạch" một cái, đến người nghe lén như ta mà còn cảm nhận được sức
ép mãnh liệt.
"Vâng vâng vâng! ", hắn kêu lên thảm thiết rồi bỏ chạy. Ta chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen thùi lùi biến mất trước cửa.
Hoành Thanh bước qua, dịu dàng nói: "Sư muội. Muội tỉnh rồi. Xin lỗi muội. Nhiếp Hồn chú của sư ca hơi quá tay rồi".
Ta sờ soạng, nhi tử vẫn nằm ngủ bên cạnh. Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, chẳng biết hắn lại đang giở trò gì đây nữa.
Cảnh vật xung quanh rất lạ, đây hiển nhiên không phải là phòng ở khách điếm.
Ta nhìn ngang nhìn dọc, Đế quân, nhóc trọc đầu, Tư Đàn, chẳng thấy một người nào cả.
Hoành Thanh hơi khom người ngồi xuống bên ta, thành khẩn nói: "Sư muội đừng
lo sợ, từ nay về sau, để mình sư huynh đưa muội đi tìm kiếm là được rồi. Nhị sư đệ y… tình nhân cũ và hài nhi của y đã tìm đến, chắc là đang bận lắm".
Ta đẩy hắn ra, phẫn nộ nói: "Ta không tin! Huynh đừng nói linh tinh, Nhị sư huynh không bao giờ dây dưa với loại yêu vật đó".
Hoành Thanh ngạc nhiên hỏi: "Sư muội có nhìn nhầm không? Ta thấy hai người họ cả lớn lẫn nhỏ, trên thân đều có tiên căn mà".
Ta nhớ lại trên người hai mẫu tử họ ngoại trừ luồng khí đen kịt đó ra,
đích thực vẫn còn thứ khác, nhất thời không nói được gì, "Lai lịch của
họ như thế nào? "
Hoành Thanh nhún vai nói: "Cái này thì phải hỏi Nhị sư đệ".
Nếu như không phải hắn đột nhiên dùng thủ đoạn hạ tiện để làm ta hôn mê thì tối qua ta đã có thể hỏi rõ ràng. Tuy bản tiên cô luôn cho rằng mình
không phải là Tam sư muội của y, nhưng dựa vào công lao ta khổ cực mấy
năm nay giúp y nuôi lớn nhi tử, ta tự thấy bản thân đủ tư cách để bước
lên hỏi rõ. Nếu như chuyện này là hoàn toàn bịa đặt, ta đương nhiên phải dũng cảm đứng ra đòi lại quyền lợi cho nhi tử ta, đuổi hai mẫu tử kia
đi. Còn nếu như chuyện này là thật thì…
Ta tất nhiên không tin Đế quân là loại người như vậy. Nhưng… giữa hai người họ… có gì đó rất ám muội.
Ta xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, vừa đau lòng vừa phiền não.
Hoành Thanh thở dài: "Sư huynh làm như vậy là muốn tốt cho muội. Nữ tử đó xem ra không phải là người dễ đối phó đâu".
Tâm trạng ta vô cùng tồi tệ, ôm lấy nhi tử rồi mang hài vào: "Không cần sư
huynh phải nhọc tâm. Huynh đưa chúng ta đến nơi nào đây? Chúng ta phải
quay trở về".
Hoành Thanh cực kỳ vô lại mà nháy mắt với ta: "Sư muội… Thật ra, muội đã nằm trên giường đến hai ngày rồi…".
Cho dù ta không có một chút ấn tượng nào nhưng ta không thể không thừa nhận, thật sự đã qua hai ngày rồi.
Khi tìm được khách điếm trước đó đã trụ lại, một đám người đứng vây kín
phía trước khách điếm giống hệt như mở sạp kể chuyện, chưởng quỹ khách
điếm kích động đến mức hai mắt tỏa sáng, nghẹn ngào nói: "Lão phu sống
hơn nửa đời người rồi, lần đầu tiên gặp được thần tiên sống! Đúng như
cái kiểu biết bay ấy! Chẳng nhìn rõ được ngài ấy rat ay như thế nào, chỉ vút vút hai tiếng, con yêu quái gây hại cho Kê huyện chúng ta hơn nửa
tháng nay đã bị tước lấy vũ khí! Các người có đoán được đó là con yêu
quái nào không? Một con hắc hùng tinh [1] già đang chảy nước dãi ròng
ròng! ".
[1] Hắc hùng tinh: Yêu tinh gấu đen.
"Hắc hùng tinh đã bị đánh cho bỏ chạy rồi! Bỏ chạy rồi! Bỏ chạy rồi! ", một đám người vui mừng quá mà khoa chân múa tay.
Chưởng quỹ khách điếm vừa thấy hai chúng ta liền nhốn nháo lên: "Xem kìa! Xem
kìa! Đây chính là vị đại tỷ cùng đến với thần tiên sống đó! Thần tiên
sống đâu? Tại sao thần tiên sống không đi chúng với đại tỷ? ".
Bản tiên cô mấy ngày nay hơi mẫn cảm, cái từ "đại tỷ" này suýt nữa khiến ta sa sầm mặt.
Chờ cho đám người giải tán, ta mới tới hỏi hắn: "Nhóm người đánh Hắc hùng tinh đi đâu rồi? ".
Chưởng quỹ lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Các người không phải đi chúng sao? Nhóm người thần tiên sống một canh giờ trước đã thanh toán tiền và đi rồi! ".
"Còn ai đi cùng nữa không? ", ta đập bàn.
Chưởng quỹ bị dọa cho sợ hãi: "Đại… đại tỷ, còn có hai cô nương và hai hài tử".
Ồn ào một lúc lâu, hai mẫu tử ta cũng cảm thấy hơi đói, liền không thèm để ý đến Hoành Thanh vẻ mặt vô tội đứng bên cạnh, đi tìm thứ gì đó để ăn,
ắt hẳn mấy đen vẫn phủ kín gương mặt. Nhi tử từ nãy tới giờ luôn im
lặng, lúc này mới mở miệng hỏi ta: " Mẫu thân, sư phụ đi rồi. Vậy bây
giờ chúng ta phải đi đâu? ".
Ta cười gằn, nhét một miếng cơm lớn vào miệng nó rồi nói: "Con ăn nhiều một chút. Ăn xong chúng ta đuổi theo".
Hoành Thanh ngồi một bên tận tình khuyên bảo: "Nhị sư đệ đã đi hơn một canh
giờ rồi, tốc độ đạp kiếm nhanh vô cùng, mà cho dù có muốn đuổi theo cũng biết đi đâu, thôi hay là muội vẫn cứ yên tâm theo Đại sư huynh đi tìm
Cơ Canh Kiếm nhé? ".
Bản tiên cô không biết thuật bay lượn,
nhưng may mà bên người còn chút ít ngân lượng, ta gọi tiểu nhị tới rồi
vứt cho hắn vài đĩnh bạc vụn, nói hắn giúp ta đi thăm dò xem thần tiên
sống xuất phát một canh giờ trước đã đi về hướng nào, nếu nghe ngóng
được sẽ có thưởng. Chưởng quỹ đi lại, ta hỏi hắn: "Ở gần đây, ngoại trừ
Hắc hùng tinh ra, còn đại yêu quái nào nữa không?. "
Chưởng quỹ còn chưa trả lời, bên ngoài đường đã vang lên tiếng khóc thảm thiết của một nữ nhân.
Ngọn lửa hóng chuyện trong con mắt của chưởng quỹ bắt đầu nóng lên hừng hực, vẻ mặt nghiêm túc, dỏng tai lên nghe ngóng, nghe xong mới than thở:
Thật thảm quá! Thật thảm quá! Phu thê nàh họ Phương tuổi đã ngoài ngũ
tuần rồi mà chỉ có mỗi một đứa con gái, không ngờ lại… Haizzz, đại tỷ
này, ở gần đây quả thức vẫn còn một con đại yêu quái nữa.
Đại yêu quái sống trên Hội Âm sơn, tự xưng là Hội Âm sơn chủ[2].
[2] Hội Âm sơn chủ: Chủ nhân của ngọn Hội Âm sơn.
Hội Âm sơn chủ không ăn thịt người, cũng không giống như Hắc hùng tinh, lâu lâu hô phong hoán vũ khiến mây đen che phủ bầu trời để hù dọa dân lành, nhưng hắn lại có tật xấu là háo sắc.
Hiện giờ mới là mùa thu mà trong năm nay Hội Âm sơ chủ đã cưới mười tám lần rồi, tính ra, một thắng hắn cưới về hai tiểu thiếp.
Gần đây, hắn vừa mắt khuê nữa của phu thê nhà họ Phương ở đầu thôn, chuẩn bị cưới lần thứ mười chín.
Hoành Thanh nghe xong tặc lưỡi: "Giỏi thật! Hội Âm sơ chủ quả là có diễm
phúc! ", nói xong hắn còn dùng ánh mắt khổ sở mà nhìn chằm chằm ta. Ta
nhịn!
Ta nhíu mày: "Vị sơn chủ này cưỡng ép nhiều cô nương như vậy trong thời gian dài mà chẳng ai có cách gì để ngăn chặn hắn sao? ".
Chưởng quỹ thở dài: "Đại tỷ nói sai rồi. Hội Âm sơn chủ không hề cưỡng ép
những cô nương đó. Ngược lại, mỗi lần hắn vừa mắt một vị cô nương, hắn
trước tiên sẽ đưa sinh lễ đến nhà cô nương đó, giữ đúng phép tắc mà thực hiện đủ các lễ nghi, cô nương đồng ý thì mới cưới về. Sơn chủ đã nói,
điều mà hắn coi trọng nhất chính là tình đầu ý hợp. Sau khi gặp một lần, cô nương không đồng ý thì hắn cũng không cưỡng ép. Nhưng điều bất
thường là, chỉ cần nhìn Hội Âm sơn chủ một lần thì những cô nương đó đều giống như bị thôi miên, nhất định muốn gả cho hắn, mặc kệ phụ mẫu không cho phép. Chỉ tội cho lão phu thê họ Phương, dưới gối chỉ có mỗi một vị khuê nữ này, già rồi mà còn phải đưa con gái đến bên cạnh yêu quái…".
Hắn còn chưa nói xong, ngoài đường bắt đầu huyên náo cả lên, có người khua
chiêng gõ trống, chạy nhanh hô to: "Hội Âm sơn chủ đến nghênh thân [3]
rồi! ".
[3] Nghênh thân: Đón dâu.
Ta cũng không thèm ăn cơm nữa, nắm tay nhi tử chạy đi xem.
Sắc trời trong xanh, dãy Hội Âm xanh um như được tắm gội trong ánh nắng. Từ phia ngọn núi đó, ta trống thấy đội ngũ nghênh thân đang khiêng một
chiếc kiệu hoa đỏ rực tiến tới, chỉ trong chớp mắt đã đến đầu thôn.
Phu thê nhà họ Phương run cầm cập đã sớm dìu khuê nữ đang mặc bộ hỷ phục
đứng chờ ở đầu thôn. Ta nghe tiểu nhị khách điếm cũng đang run như cầy
sấy, hai hàm răng đánh vào nhau mà nói: "Nghe nghe nghe nghe nói Hội Âm
sơn sơn sơn chủ này này biết biết dùng thật Hồ hồ hồ mị[4]… Chỉ cần một
ánh mắt thôi là có thể hút hút hút hút hồn phách người khác, không biết
vẻ vẻ vẻ ngoài như thế nào? ".
[4] Thuật hồ mị: Thuật thôi miên.
Ta thuận miệng nói: "Không phải lão già là được".
Hoành Thanh bĩu môi: "Ta thấy chắc chắn là một lão già".
Gần như cùng lúc đó, một cậu thiếu niên nhảy xuống từ trên lưng ngựa cao to trong đội nghênh thân, nhưng nhìn hắn là thân nam nhi lại mặc cẩm y[5]
hoa lệ, trên đầu còn gắn bông hoa mẫu đơn, mặt thoa phấn trắng bóc, cử
chỉ phong lưu đến mức vừa quyến rũ lại vừa chói mắt, so với Đan Thân thì chỉ có hơn chứ không có kém.
[5] Cẩm y: Áo gấm.
Thiếu niên phong lưu Hội Âm sơn chủ trước tiên nở nụ cười, cử chỉ phóng
khoáng, nắm tay tiểu thiếp thứ mười chín trong năm nay của mình, vui
mừng hớn hở nói: "Nương tử, đi cùng với phu quân nhé"!. Phu thê nhà họ
Phương đương nhiên là không vui như hắn, cả hai lẩy bẩy dựa vào nhau,
lảo đảo chực ngã như thể lá vàng trước gió.
Tân nương lập tức được dìu lên kiệu, Hội Âm sơn chủ khí thế hừng hực nhảy lên ngựa, trước khi đi còn khẽ phất tay áo nhẹ nhàng như mây bay nước chảy, lớn tiếng
nói: "Hôm nay là ngày đại hỷ, động phủ Hội Âm sơn sẽ thiết yến ba ngày
liên tiếp, hoan nghênh các vị hương thân đến uống chút rượu mừng", nói
xong hắn thúc ngựa, chỉ trong chớp mắt đội ngũ nghênh tân đã đi rất xa.