Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 34

Trông vẻ mặt của Đế quân không hề giống như đang nói đùa, ánh mắt nghiêm khắc, biểu đạt rõ ràng “nếu không nói cho rõ, ta quyết không để yên cho muội”, khiến ta bỗng cảm thấy cực kỳ băn khoăn.

Chẳng lẽ có giờ nào ngày nào trong quá khứ, ta thật sự ấm đầu mà “ra tay” với Đế quân?

Nhưng khi ta hồi tưởng lại những khung cảnh khiến kẻ khác cũng phải đỏ mặt trong ký ức, ta mới quẫn bách phát hiện ra mình càng không hiểu gì. Bởi vì theo sự thật đáng phẫn nộ mà ta nhìn thấy, rất hiển nhiên, người động chân động tay, chủ động lợi dụng hoàn toàn không phải là ta.

Những ký ức này đã nhắc nhở ta, thì ra mình đã phải chịu thiệt nhiều như thế, đáng hận là lúc nãy ta suy nghĩ không chu toàn, lại nói ra những lời ngu ngốc đi phân rõ ranh giới với y. Phải biết là mỹ nam phong độ giống như Đế quân đây, cho dù mình có đòi về một chút xíu từ phần đã bị y lợi dụng thôi cũng đủ khiến người ta thấy vui mừng như hoa nở trong lòng. Nghĩ đến đây, ta càng thấy bản thân thật là đồ mềm yếu, dần dần cũng thấy hơi tức giận.

Ta nhíu mày, lời lẽ đanh thép:” Nhị sư huynh chớ có nòi đùa, những chuyện xấu xa như vậy, dù thế nào đi nữa ta cũng không thể làm được đâu”.

Nói xong ta liền ra sức rút tay về. Ai ngờ tính toán sai, dùng lực mạnh quá nên khuỷu tay đập mạnh vào thành lan can, lập tức đau đến mức nước mắt giàn giụa. Ta đang định run run ấn vào chỗ đau, cánh tay bỗng bị giữ chặt, y nắm lấy cổ tay ta, bàn tay thon dài đẹp đẽ dần di chuyển lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn chỗ bị thương của ta.

Ta phản ứng chậm, nửa nhịp sau mới trợn to hai mắt, bất giác quay mặt qua, ngơ ngác phát hiện, Đế quân không biết từ lúc nào đã xuất quỷ nhập thần đi qua ngồi bên cạnh ta rồi, y cúi đầu chú tâm xoa cánh tay ta. Khoảng cách giữa ta và y gần đến nỗi chỉ cần ta ngẩng đầu lên, lông mi ta gần như có thề lướt qua khuôn mặt y.

Ta khó chịu rụt cánh tay lại, lập tức bị trách mắng: “Đừng cử động”. Ta bỗng dưng cảm thấy thật chán chường, không biết phải làm sao mới tốt, đành làm mặt lạnh quay sang một bên, mở hai mắt to nhìn chằm chằm Cơ Canh trên mặt đất… Không phải chỉ là xoa cánh tay thôi sao, vậy mà bây giờ vẻ mặt tên nhóc Cơ Canh lại tỏ ra vẻ kỳ quái, ánh mắt gian xảo liếc ngang liếc dọc, vừa nhìn đã biết nó đang suy nghĩ bậy bạ, đúng là thằng nhóc hạ lưu vô sỉ.

Mặt hồ phản chiếu ánh hoa đăng chói mắt, cơn gió mát ban đêm gợi nên tiếng sóng nước mênh mang, thêm vào đó là tiếng cười đùa của nam nữ xung quanh, gần gần xa xa.

Có người nhỏ tiếng bàn luận: “Diêm Vương và Diêm Hậu nương nương quả thật rất yêu thương nhau. Vì để khiến cho Diêm Hậu nương nương vui lòng, Đại vương đã tốn không ít tâm sức rồi”.

“Thật không thể tưởng tượng nổi bình thường Diêm Vương điện hạ lạnh lùng vô tình như vậy mà cũng có lúc trở nên dịu dàng nhu nhược đến thế này, Nương nương quả thật là nữ tử hạnh phúc nhất trong thiên hạ”.

Ta dè dặt liếc nhìn Đế quân, muốn nói lại thôi.

“Có gì thì nói đi.”

“Cánh tay không đau nữa, huynh có thể thả ra được rồi, thả tay muội ra được rồi.”

“Ừ”

Đế quân quả nhiên không xoa nữa, nhưng cũng không có ý định tránh ra chỗ khác, tay chân ta chỉ cần duỗi ra một chút thôi đã có thể đụng vào người y… Loại áp lực vô hình này quả thật khiến người ta đứng ngồi không yên!

Thân thể càng co lại nhỏ hơn, bởi vì khoảng cách quá gần, nhiệt độ cơ thể truyền qua người đối phương, ngay đến hơi thở dường như cũng hòa quyện vào nhau. Đúng vào lúc bản tiên cô cảm thấy không thể nào điềm nhiên như không có gì mà đụng chạm thế này nữa thì Đế quân nhẹ mở miệng: “Việc tìm pháp thân của Cơ Canh ta đã an bài ổn thỏa rồi. Chờ đến khi Đại sư huynh quay lại, hai người lập tức khởi hành trở về nhân gian đi”.

Ta lập tức phản đối; “ Muội và Đại sư huynh cũng là người được Sư tổ giao phó trách nhiệm đi tìm thanh kiếm, sao có thể rút khỏi chuyện này được?”

Đế quân vẫn kiên nhẫn: “Cơ Canh quả thật được giấu ở một nơi nào đó trong phủ Diêm Vương. Chuyện này có ta thâm nhập vào đó lén tìm kế sách là được rồi, muội và Đại sư huynh mà nhúng tay vào, nếu như không cẩn thận, ngược lại sẽ rút dây động rừng. Hơn nữa muội không có pháp thuật phòng thân, cần gì phải lội vào chỗ nước đục này?”.

Ta nghiến răng cười đáp: “Lúc ở Tha Nga sơn sao sư huynh không sớm nói như vậy đi? Bây giờ muốn ta không lội vào chỗ nước đục này, quá muộn rồi”.

Đế quân lạnh lùng nhìn ta, ta lập tức nhút nhát cúi đầu.

“Sư muội quả thật có lòng. Nhưng vẫn có điều ta không hiểu được.”

“Cái…cái gì?”.

“Lúc nãy thấy sư muội ôm đèn lồng đi qua đi lại trên cầu, chẳng lẽ là thật sự động lòng, muốn tìm lang quân như ý tại địa phủ này?”

Đế quân của ngày hôm nay dường như có chút ngang ngạnh.

Ta không dám tỏ ra quá bất mãn, chỉ nhỏ tiếng nói: “Cầm đèn chẳng qua là do quy định của hội Du Đăng. Ngược lại Nhị sư huynh cùng vị Diêm Hậu kia hình như có gì dây dưa không rõ. Muội thấy Diêm Vương điện hạ chẳng phải loại người có thể để mình đội mũ xanh đâu, sư huynh cẩn thận không thì rước hoạ vào thân đấy!”

Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc như giảm xuống vài độ, thân hình của nam tử gần trong gang tấc tạo ra một luồng áp lực cực lớn

“Sư muội coi ta là người như vậy sao?”

Ta nhất thời lòng dạ rối bời, không biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy được y ra, thân thể lấy lại tự do, lúc này ta mới thoát khỏi cảm xúc khác thường đang chực bùng nổ mà thở phào nhẹ nhõm

“Muội có thấy huynh như thế nào đi chăng nữa cũng không quan trọng”, bất luận ra sao thì cũng không thể tiếp tục chủ đề này được nữa. Ta rời ánh mắt sang chỗ khác, nhờ như vậy ta mới thấy được sự việc khác thường đang diễn ra: “Kỳ lạ, vì sao trên mặt hồ lại nổi nhiều đèn lồng như vậy?”

Nói xong, ta giả vờ điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra mà bước đến đối mặt với Đế quân, nhìn tới nhìn lui. Lúc này, ta quả thật cảm thấy có chút quái lạ. Bởi vì mặt hồ lúc đầu còn yên ả trống không, bây giờ có vô số đèn lồng trôi nổi bồng bềnh, mỗi chiếc đều phát ra ánh sáng màu hồng nhạt, vô cùng đẹp đẽ. Ta nghĩ lại, mang máng nhớ tới tết Trung Thu ở nhân gian có một tập tục, chính là thả một con thuyền nhỏ vào nước sông dưới ánh trăng, để cầu phúc cho gia đình cho năm sau. Nghĩ đến đây, ta cảm thấy vô cùng xúc động, quét mắt nhìn chiếc đèn lồng mình đã mang đến.

Trong lúc liếc mắt, vô tình thấy Cơ Canh đang dùng vẻ mặt kỳ quái mà nhìn ta

Vẻ mặt của tên nhóc này từ nãy tới giờ đều không bình thường, ta cũng chẳng thèm để ý tới nó. Chỉ là muốn đèn lồng trôi nổi trên mặt nước hình như phải có thêm chút pháp lực mới được, ta bất giác hơi chần chừ. Lúc này mới nghe thấy tiếng nói của Đế quân:”Nếu như muội đồng ý, có thể giao chiếc đèn lồng ấy cho ta, ta có thể làm nó có thể nổi trên mặt nước giống như những cái kia”.

Ta thầm mừng trong lòng. Một là, bởi vì đã có thể thuận lợi đổi chủ đề khác, không cần phải nói đến những chuyên khó xử kia nữa; hai là, hiếm khi Đế quân mở lời trước như vậy, nghĩ kĩ lại thì dường như cũng có ý tốt. Chắc là y muốn bỏ đi sự gượng gạo khi nãy, không tiếp tục khiến bản thân khó xử nữa, như vậy thật tốt

Ta không hề do dự đưa chiếc đèn lồng qua. Nhưng mà, sao vẻ mặt của Cơ Canh lại càng quái lạ hơn nữa thế? Lại còn ráng sức nháy mắt với ta làm gì?

Hình như nó định mở miệng nói cái gì đó, nhưng Đế quân kịp thời đưa mắt nhìn, nó lập tức hoảng sợ ngậm chặt miệng, tiếp đó dùng ánh mắt thương hại mà nhìn ta. Thấy nó như vậy, ta liền có chút hoài nghi.

Dường như có chỗ nào không đúng lắm… Chuyện tiếp theo làm ta sững cả người, bởi vì Đế quân rút ra một cây bút chu sa, nhanh chóng viết gì đó trên chiếc đèn lồng. Sau đó y buông tay, chiếc đèn lồng liền xoay tròn rồi rơi xuống nước, phát ra vầng sáng màu trắng nhàn nhạt như dạ minh châu.

Một khắc sau, phần eo bị kéo mạnh, thân thể không kịp phòng bị liền ngã vào vòng tay rắn chắc, sau đó hai chân rời khỏi mặt đất, y ôm ta bay lướt trên không trung, rồi rơi vào bên trong chiếc đèn lồng từ cái lỗ rỗng bên trên

Không sai, bây giớ chúng ta thật sự đang ở bên trong chiếc đèn lồng!

Ta không biết là do thân thể mình biến nhỏ lại hay do đèn lồng lớn lên, tóm lại, ta kinh hoàng đến không thốt ra lời. Tới khi ta nhìn rõ được khung cảnh xung quanh, khuôn mặt tức khắc như bị lửa thiếu đốt

Chỗ dưới chân ta đang đứng chính là một chiếc giường bằng nước mềm mại, xung quanh giường nước mọc rải rác vài cây Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực đang nở rộ, kiều diễm mà lộng lẫy, tỏa ra mùi thơm mê người. Lớp sa mỏng nhàn nhạt lay động ở xung quanh. Nhưng điều khiến ta kinh hoảng là những bức nam nữ xuân cung đồ[1] lộ liễu loáng thoáng phía sau lợp sa mỏng, theo đèn lồng xoay chuyển mà quay vòng trước mặt ta.

[1] Xuân cung đồ: Tranh vẽ cảnh quan hệ của nam nữ.

Ta chỉ nhìn một lần, sau khi kịp thời phản ứng thì không dám nhìn nữa, chỉ cần nghĩ đến Đế quân đang đứng bên cạnh, cùng ta xem mấy thứ bậy bạ như vậy, trong đầu ta thoáng chốc liền trở nên trống rỗng.

“Chuyện chuyện chuyện này là sao?”, ta thấy mình lắp bắp hỏi. Lời vừa dứt thì nghe thấy “rầm” một tiếng lớn, tiếp đó dưới chân lay động dữ dội, hiển nhiên là do hai chiếc đèn lồng va phải nhau. Đối diện mau chóng hiện lên bóng dáng của đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, hướng về phía chúng ta mà chửi ầm lên: “Lão tử nhà ngươi! Sao không trông coi thuyền của mình cho cẩn thận, đụng trúng lúc đại gia đang hứng thú!”

Ta đã kinh ngạc đến mức không biết phải phản ứng làm sao, bên cạnh đột nhiên ánh lên tia sáng bạc,rồi tia sáng nhanh chóng đánh sang bên dối diện cách hai lớp vỏ đèn. Tiếp đó liền nghe thấy tiếng la đau đớn của nam nhân kia, chắc hẳn đôi nam nữ đối diện cũng hiểu được tình thế bất lợi, nén đau đớn mà liên thanh xin tha. Dao động một cái, hai chiếc đèn lồng đã tách nhau ra

Âm thanh ồn ào đó đã dần nhỏ lại, trên không trung truyền đến tiếng nam nữ tư tình như có như không

Mặt ta gần như lúc trắng lúc xanh

Đến lúc này rồi, cho dù ta có là con heo thì cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra

Chiếc đèn lồng này nào có phải vật cầu phúc gì đâu, rõ ràng là nơi để nam nữ tư tình mà!

Còn chưa kịp lên tiếng trách mắng, cảnh vật trước mắt liền ngả nghiêng xoay chuyển .
Bình Luận (0)
Comment