Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 36

Hoành Thanh dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm thiệp, cười phóng khoáng: “Tấm thiệp này hai chúng ta đã nhận rồi, sau này sẽ chọn ngày khác tới bái phỏng”. Tên quỷ sai đó hiển nhiên là không bỏ qua, vẫn muốn quấy rầy. Hoành Thanh thuận tay tạo ra một tiên chướng màu vàng kim ở phía trước ba bước. Tên quỷ sai không chú ý liền đập đầu vào tiên chướng, “cốp” một cái rõ to cứ như thể va vào tường đồng vách sắt, trên trán lập tức sưng lên một cục to, mấy tên khác nhìn thấy tái mặt, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Tuy biết tên này đang cố ý khoe mẽ, nhưng thấy pháp thuật của hắn tài giỏi như vậy, trong lòng ta không khỏi ngưỡng mộ. Nhớ lại kiếp cuối cùng khi mình còn là con người, vị tổ sư dẫn dắt ta bước vào tiên đạo từng vuốt râu thở dài: “Nữ đệ tử con có linh căn rất cao, nhưng tại sao tư chất thượng đẳng như thế lại chỉ có thể luyện ra được tu vi thấp kém như vậy chứ?”

Nghĩ đến đây, ta không kìm chế được liếc nhìn Hoành Thanh mấy lần, phát hiện tên này cũng đang nhìn ta, nhìn đến mức cả người ta nổi hết da gà.

Hắn tựa như hoàn toàn quên mất chuyện lúc nãy vô duyên vô cớ vứt chiếc đèn lồng của ta xuống hồ, áp sát nói: “Sư muội, muội xem hình như Diêm Vương rất nghe lời Nữ Na. Vị Diêm Hậu nương nương này chắc chắn không hề đơn giản”

Ta kéo giãn khoảng cách, khuôn mặt Hoành Thanh tỏ vẻ nhìn thấu mọi chuyện, cho nên ta cũng phối hợp với hắn mà gật đầu.

“Nhị sư đệ gần đây hành tung bí hiểm, chẳng lẽ…”

Ta căng thẳng: “Chẳng lẽ cái gì?”

Hoành Thanh đắc ý nói: “Chẳng lẽ được Diêm Hậu kim ốc tàng kiều[1], nuôi trong âm phủ?”

[1] Kim ốc tàng kiều: Nghĩa là nhà vàng cất giấu người đẹp, thành ngữ xuất phát từ điển cố của Hán Vũ Đế. Thuở nhỏ, Hán Vũ Đế nói rằng nếu có thể lấy người chị họ Trần A Kiều làm vợ, ông sẽ xây hẳn một tòa cung điện bằng vàng cho nàng ở.



Bởi vậy ta mới nói, ta với tên này không hợp nhau, tuyệt đối là có nguyên do của nó.

Hoành Thanh ca ngợi cảnh vật ở Địa Tâm hồ say mê lòng người, cầu và nước như hòa làm một. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hoành Thanh, chúng ta vừa đi dạo dọc theo chiếc cầu, Hoành Thanh vừa kể lại kết quả do thám tại phủ Diêm Vương.

Kết quả đương nhiên là chẳng có kết quả gì cả, nhưng lần đi này cũng không hoàn toàn uổng phí. Ít nhất cũng biết được lai lịch của Ngọc Lam Già Vương.

Quả thật không nên nhìn người đoán tướng, Ngọc Lam Già Vương bề ngoài ngọc thụ lâm phong[2], nhưng thân thể thật sự lại là Cửu Âm Bạch Cốt nhờ ngâm trong đầm sâu không đáy lạnh giá dưới địa phủ mà thành tinh.

[2] Ngọc thụ lâm phòng: Bề ngoài phong độ , anh tuấn.

Hoành Thanh nói: “Ta đã sớm lấy một chút linh khí của Cơ Canh, vận dụng nguyên thần mà tìm kiếm trong phủ Diêm Vương nhưng không có kết quả gì. Tuy nhiên muội có biết lần này ta tìm được thứ gì không?”

Bản tiên cô đâu phải con giun trong bụng hắn, đương nhiên là không biết. Chắc Hoành Thanh thấy ta tỏ ra không hứng thú cho lắm thì mới buồn bã vuốt mũi. Sau đó tiếp tục tự biên tự diễn.

Là Đằng Hồ.

Vẻ mặt ta lộ rõ vẻ kinh ngạc đúng như ý muốn của hắn.

Cho dù ta có ngu ngốc thế nào đi chăng nữa cũng không thể không biết Đằng Hồ. Từ thời xa xưa, khi Nữ Oa, vị nữ thần sáng tạo nên thế giới này, tạo ra bầu trời và các sinh linh, người lại phát hiện ra bản tính của đa số chúng sinh linh đều rất hung dữ và tàn bạo, để không phá hỏng thế cân bằng của thiên địa thái cực, người đã đúc ra một cái bình bằng đồng đen có thể tịnh hóa[3] khí chất hung tàn. Sự luyện hóa của chiếc bình Vọng Tịch có thể khiến những loại như yêu, thú và ma vật tàn bạo biến mất, giúp duy trì sự hài hòa của đại địa.

[3] Tịnh hóa: Làm trong sạch.

Vật này vừa xuất hiện đã dấy lên sự hoang mang cực độ tại ma giới. Thiên duyên kỳ ngộ, trong một trận ác chiến giữa thần và ma, ma vương Đằng Vưu may mắn thoát khỏi chiếc bình luyện yêu, lại còn nhìn thấu được sự huyền bí trong chiếc bình. Không lâu sau đó, hắn ôm lòng thù hận đối với chư thần, mô phỏng theo chiếc bình luyện yêu mà đúc ra một chiếc bình đồng đen khác, còn lấy tên mình đặt cho nó, gọi là Đằng Hồ.

Tà vật này có sức mạnh gần như ngang bằng với chiếc bình luyện yêu. Điểm khác nhau là, thứ mà chiếc bình luyện yêu luyện hóa là yêu ma tà vật, còn thứ mà Đằng Hồ luyện hóa là tất thảy mọi thứ, bất luận là chính hay tà.

Từ đó về sau, không biết bao nhiêu vị thượng cổ thần linh mất mạng trong Đằng Hồ, mãi tới khi chiếc bình đó mất tích.

Hoành Thanh nói: “Ta tìm kiếm một vòng quanh phủ Diêm Vương nhưng không thấy tăm tích của Cơ Canh. Chỉ cần nghĩ qua cũng chắc được tám, chín phần là Cơ Canh bị Ngọc Lam Già Vương giấu trong chiếc bình kia rồi”.

Lúc này, trên không trung vang lên một tiếng thét lớn.

Ta đang phân tâm suy nghĩ làm thế nào để khuyên Hoành Thanh ở lại âm phủ, còn ta trở về nhân gian, hay là dùng chiêu “không từ mà biệt”? một tiếng sét vang lên đúng vào lúc ta đang nảy ra suy nghĩ ấy. Bồn bề truyền đến tiếng hét thất thanh sợ hãi, cuồng phong bắt đầu nổi lên, đèn lồng mẫu đơn lay động dữ dội. Thân thể ta cũng nghiêng ngả theo sự rung lắc của trục cầu, sau đó liền bị kéo ngã vào một vòng tay ấm áp.

Hoành Thanh ân cần: “Cẩn thận kẻo ngã xuống hồ”. Nhưng mà sự quan tâm này cũng nguy hiểm quá, ta im lặng chốc lát rồi thành khẩn nói: “Thành cầu xung quanh đúc bằng tinh thạch, cũng được xem như khá chắc chắn, đa tạ Đại sư huynh quan tâm. Huynh mau buông tay ra đi”

Hoành Thanh chỉ về phía xa, để ta nhìn chỗ mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.

Bên trong vòng xoáy đó, hai lá cờ quỷ màu trắng đang bay phất phới, một âm thanh giống hệt như tiếng sấm lúc đầu thét lên: “Bắc Âm Phong Đô Đại Đế giá đáo, Ngọc Lam Gìa Vương còn không mau nghênh tiếp! ”.

Hoành Thanh kéo cổ tay ta: “Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt”.

Hắn dặn ta đừng buông tay, sau đó đọc thần chú ẩn thân, bay thẳng tới chỗ phát ra tiếng nói.

Đến khi bay lên trên mây, ta thấy được trong những đám mây đen cuồn cuộn đó có một đội xa giá, một vị đế quân mặt đen đang ngồi nghiêm nghị ở phía trước, hắn đầu đội mũ miện, tay cầm ngọc khuê[4], trông khí thế có lẽ còn lớn hơn Ngọc Lam Gìa Vương mấy phần. Hoành Thanh nhỏ tiếng nói với ta: “Bắc Âm Phong Đô Đại Đế chính là người đứng đầu địa phủ, dáng vẻ hung hãn thế kia, không biết là đến vì việc gì? ”.

[4] Ngọc khuê: Dụng cụ bằng ngọc được dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông.

Vừa dứt lời đã có một đội nhân mã rẽ mấy tiến đến.

Hai người đi đầu chính là Ngọc Lam Gìa Vương mang mặt quỷ và Nữ Na đã thay sang trang phụ hoa lệ của Diêm Hậu.

Bắc Âm Phong Đô Đại Đế quả nhiên đến để hỏi tội. Ngọc Lam Già Vương và những người khác định khấn đầu hành lễ, còn chưa kịp quỳ xuống cho đàng hoàng đã nghe hắn trách mắng: “Ngọc Lam Già Vương, ngươi đã biết tội của mình chưa?”

Nếu như ta là Ngọc Lam Già Vương, ngay tức khắc đầu óc sẽ vô cùng hoang mang, bởi vì những việc xấu do tên này làm quả thật quá nhiều. Chỉ đơn giản những việc mà bản tiên cô biết như: thê tử cũng là do đi cướp về, đã mang trong người thượng cổ tà vật Đằng Hồ khiến lòng người sợ hãi, lại còn đỏ mắt thèm muốn Cơ Canh kiếm. Những việc dơ bẩn khác mà ta chưa biết chắc chắn không ít. Bởi vậy, ta thật sự rất khâm phục vẻ dửng dưng của vị Diêm Vương này.

Giọng nói của Ngọc Lam Già Vương chẳng hề có chút thay đổi: “Xin Đế quân chỉ rõ”

Bắc Âm Phong Đô Đại Đế lạnh lùng hừ một tiếng, ném thẳng một xấp văn thư vào đầu Ngọc Lam Già Vương. Phẩm cấp của Ngọc Lam Già Vương tuy nhỏ hơn hắn một bậc, nhưng hành động đó lại chẳng chút khách khí, điều đó chứng tỏ hắn đang tức giận cực độ. Ngay cả Hoành Thanh bên cạnh ta cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Ngọc Lam Già Vương lại như thể không cảm thấy gì, vẫn bình thản lật xem hết một lượt, sau đó bình tĩnh đáp: “Đây chính là án tịch[5] về quỷ hồn vô cớ mất tích trong những ngày gần đây tại những nơi do các vị phủ quân khác cai quản, trong phủ thần cũng có việc này xảy ra, đang định chỉnh lý lại toàn bộ công văn rồi mới bẩm báo lên Đế quân, nếu Đế quân trách tội thần không làm tròn chức trách, thần xin lãnh phạt”.

[5] Án tịch: giấy tờ về vụ án.

“Ngươi có biết bao nhiêu hồn tử ấy đã đi đâu không?”

“Thần không biết”

“Đại kiếp lệ khí của mấy ngàn năm trước, ngươi đã từng nghe qua chưa?”

Ngọc Lam Già Vương đáp:”Dạ rồi”.

Bản tiên cô lập tức dỏng tai nghe. Đại Đế ngồi trên ngự liễn[6] nghiêm giọng nói: “Những hồn tử này đã bị luồng lệ khí đó hút đi rồi. Thu lấy oán khí của tử hồn sẽ tăng thêm sức mạnh cho lệ khí, nhanh chóng đạt tới thời điểm lệ khí hóa thân thành ma quân. Một khi ma quân xuất thế sẽ gây đại kiếp, cho dù là thiên giới, địa giới hay nhân giới đều phải đồng tâm hiệp lực cùng chống lại ma vương. Nhưng hôm nay trước mặt Thiên Đế, bản vương đã phải chịu trách mắng, địa phủ ta có kẻ to gan lớn mật vọng tưởng cướp đoạt binh khí của các vị thần tiên, ngăn cản đại kế trừ ma”

[6] Ngự liễn: Xe của vua chúa.

Càng nói âm thanh càng gay gắt

Ngọc Lam Già Vương ở phía trước ngự giá còn chưa có động tĩnh gì, khóe mắt ta đã nhìn thấy Nữ Na quỳ phía sau hắn run lên cầm cập

“Bản vương cho ngươi một cơ hội, nếu như tự giác giao ra pháp khí của các vị thần tiên, bản vương sẽ đến trước mặt Thiên Đế cầu xin cho ngươi, có thể được miễn hình phạt”

Ngọc Lam Già Vương im lặng

“Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có giao ra không?”

Vẫn im lặng

Bắc Âm Phong Đô Đại Đế tức đến trợn mắt vểnh râu: “Người đâu, áp giải hắn tới Tứ Điện cho ta, ngục xối nước sôi đang chờ hầu hạ!”. Đại Đế cười lạnh: “Tất cả các khổ hình của địa ngục nhiều như thế, đổ thuốc độc, tro than lấp miệng, khứa vai lột da, cắt gân lóc xương, ta không tin, không có thứ nào có thể khiến ngươi nhận tội”

Ngọc Lam Già Vương giống như tượng gỗ bị sai dịch của âm phủ bắt lấy.

Phản ứng của Ngọc Lam Già Vương quả thật ngoại dự đoán của ta. Ta ngẩn người nhìn hắn, điều kỳ lạ là, càng nhìn bóng lưng hắn càng thấy quen quen

“Dừng tay!”, vào đúng lúc này, Nữ Na bước ra từ trong đám người: “Ta biết tông tích của pháp khí, hãy thả chàng ra!”

Ngọc Lam Già Vương nhìn Nữ Na một cái, nhưng vẫn không tỏ ý gì. Bắc Âm Phong Đô Đại Đế ra lệnh cho hai vị phán quan bên mình cùng Nữ Na xuống khỏi đám mây. Áng chừng sau thời gian khoảng hai nén hương, Nữ Na đã quay trở lại, trên tay còn cầm một thanh kiếm dài hình rắn phát ra hàn quang. Lúc này, trong đầu ta toàn là sương mù, không biết nên nói gì mới tốt. Bởi vì thanh kiếm đó quả thật là thứ mà mấy năm trước ta đã đem cầm cố, pháp thân của Cơ Canh.

Bắc Âm Phong Đô Đại Đế nhận lấy thanh kiếm, xem xét tỉ mỉ hồi lâu, đột nhiên thần sắc nghiêm khắc: “Nhận lấy”

Không chỉ bản tiên cô sững sờ mà ngay cả bản thân Nữ Na cũng giật mình kinh sợ, khổn tiên sách[7] bất ngờ bay đến, một vòng hai vòng, trói chặt ả lại.

[7] Khổn tiên sách: Dây tiên dùng để trói.
Bình Luận (0)
Comment