Nước "ào" một
tiếng rõ to, có cái gì đó đang nổi lên. Vật đó đen sì sì, bản tiên cô
không kịp đề phòng bị dọa cho giật bắn mình. Tới khi nhìn rõ lại, thì ra đó là đầu của một cô nướng, bởi vì bị ướt nước nên tóc tai rũ rượi,
dính hết vào mặt.
Cô nương đó vén tóc lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ tới để gây chuyện thị phi, đôi bàn tay bám lấy mạn thuyền không chịu
buông, đáng thương nói: "Đế quân, cứu ta với! ".
Đế quân thản nhiên nói: "Ngươi là cá chép ở Dao trì cơ mà, sao lại ở đây? ".
Cô nương tội nghiệp đáp: "Tiểu tiên đích thực là cá chép ở Dạo trì, bởi vì gặp chuyện nên bị giam ở con sông này, cầu xin Đế quân hãy cho tiểu
tiên đi nhờ qua sông, tiểu tiên nhất định ghi nhớ ơn đức của người".
Vốn dĩ nhờ thuyền chẳng phải là chuyện gì to tát, thế nhưng chiếc thuyền
lại ọp ẹp, sau khi bản tiên cô ngồi lên đã tròng trành lắc lư, nếu không phải khả năng chèo thuyền của Đế quân tốt thì chúng ta đã sớm nhào đầu
xuống sông từ lâu rồi. Bây giờ mà chở thêm một con cá nữa, bản tiên cô
chẳng cần suy nghĩ cũng biết, lật thuyền là cái chắc!
Đế
quân nhíu mày, xoay sang nhìn ta. Lúc đầu tiên nữ của Linh Tựu cung chỉ
nói phải qua sông như thế nào, còn đối với việc làm thế nào mới qua được ải thì lại nói qua loa không rõ, trong đó nhất định có vấn đề. Ta cũng
hiểu được con cá chép này không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, chắc là có liên quan đến việc qua ải. Lúc này bị Chi Liên đế quân quét mắt
nhìn như vậy, trong lòng ta lập tức nổi giận, cơn ghen hừng hực trỗi
dậy, la lên the thé: "Chắc không để nỗi để ta và Hàn Nhi nhảy xuống sông chứ? ". Đế quân dở khóc dở cười, khẽ mắng: "Cô cô nói linh tinh gì vậy? Cứ ngồi yên trên thuyền là được rồi". Sau đó y quay lại gật đầu với cá
chép tinh: Ngươi lên thuyền đi. Nói xong, y nhún người nhảy xuống sông.
Ta sững người.
Còn con cá chép kia lại chẳng khách khí chút nào, vui mừng ra mặt xoay thân mình ướt đẫm mà lên thuyền, thản nhiên ngồi phẩy y phục, vắt nước mái
tóc. Nói tóm lại, bản tiên cô nhìn tới nhìn lui con cá chép này mà chẳng ưa nổi điểm nào.
Sau khi chải vuốt tóc xong rồi, ả ta lấm
la lấm lét nảy ra ý gì đó, lập tức cười tươi như hoa, chào hỏi: "Xin
chào tỷ tỷ! ". Bản tiên cô lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý
tới ả ta, sau khi căng thẳng nhìn ngó xung quanh, bọt nước chỗ cách ta
gần nhất liền văng lên, đầu của Đế quân nổi lên mặt nước, đồng thời y
cũng vươn tay ra, bám vào mạn thuyền.
Dưới sự lôi kéo của y, chiếc thuyền nhỏ bắt đầu từ từ trôi về phía trước.
Nhất thời, torng lòng ta cảm xúc lẫn lộn, không biết phải làm như thế nào.
"Huynh… huynh định cứ như thế này mà đi sang bờ bên kia sao? "
Một giọt nước từ trên mặt của Đế quân lăn xuống, càng tôn lên khuôn mặt anh tuấn, thanh nhã như đóa sen của y.
Lúc này vẻ mặt y dịu dàng khác lạ: "Cô cô, cuối cùng người cũng chịu để ý tới ta rồi".
Ta nhìn y chằm chằm, nhất thời không thể biết được y không hiểu thật hay là đang diễn trò.
Y cứ khăng khăng muốn đi cầu thân một nữ nhân khác như vậy, ta có để ý
tới y hay không, còn có quan trọng gì sao? Chẳng lẽ y muốn hưởng phúc
của người nước Tề*, một chân đạp hai chiếc thuyền? Chẳng cần nói tới
chuyện bản tiên cô có chịu hay không, cho dù ta có chịu thế thì vị Nữ
Ngự đế cơ nổi danh ngang ngược kia đồng ý mới là lạ!
* Trong
thiên Ly lâu hạ, sách Mạnh Tử có câu "Tề nhân hữu nhất thê nhất thiếp
nhi xử thất giả", nghĩa là "Người nước Tề có kẻ có cả thê cả thiếp ở
cùng một nhà". Sau này, người tay hay nói "Phúc của người nước Tề" để
châm biếm những người đàn ông vừa có thê vừa có thiếp.
Bản
tiên cô thê lương thở dài não ruột, sau đó ta rộng lượng rút khăn lau
mặt cho y, lắc đầu nhìn y rồi cuối cùng ngẩng đầu trầm mặc nhìn bầu
trời.
Nếu đám mây đen kia đổ mưa xuống thì không biết cái dù rách trên thuyền có che được không nữa?
Một tiếng sấm chớp đánh lên, đám mây đen kia quả nhiên không phụ kỳ vọng
của bản tiên cô, lộp bộp đổ mưa, gió cũng thổi vù vù, chiếc thuyền nhỏ
bắt đầu tròng trành.
Bản tiên cô nhanh mắt lẹ tay, đoạt được
chiếc dù trước con cá chép kia một bước, đồng thời cũng ôm chặt nhi tử
vào lòng, đưa một nửa bên dù ra che trên đầu Đế quân. Đế quân nói: " Cô
cô cứ che cho mình là được rồi", vừa nói y vừa nhăn mày lại, bởi vì lúc
này thân thuyền rung lắc dữ dội, suýt chút nữa thì lật. Chính vì cái con cá chép tinh đang ghét kia nhún người nhảy bổ lên người của bản tiên cô để cùng chen chúc dưới chiếc dù tránh mưa.
Không gian dưới
chiếc dù thình lình trở nên chật cứng. Thế nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là lúc nãy bản tiên cô đã nghiêng người sang một bên
để thuận tiện che cho Đế quân, cá chép tinh lại bổ nhào sang đây, thân
thuyền vì thế mà càng mất thăng bằng. Chỉ tội cho Đế quân, các ngón tay
đang bám vào mạn thuyền của y vì dùng sức quá nhiều mà trắng bệch cả ra.
Bản tiên cô không di dời cái dù mà cử động phần hồng, hơi dịch vào chính
giữa thuyền, còn có một mục đích nữa là để đẩy con cá chép tinh kia ra.
Nào ngờ ả chẳng những không theo ý ta mà còn mặt dày mày dạn càng chui
vào bên trong, đẩy bản tiên cô ra bên ngoài. Nhưng đây cũng không phải
là trọng điểm, mà trọng điểm là ả đẩy như vậy, đầu ả cúi gằm xuống, sắp
cọ vào mặt Đế quân tới nơi rồi. Bản tiên cô nổi cơn lôi đình, dùng sức
cấu vào cái đùi to của ả đang đè lên người ta. Ngay lập tức, một tiếng
thét kinh thiên động địa vang lên, thân thuyền lại tiếp tục tròng trành
dữ dội.
Cá chép tinh vừa sợ vừa tức trừng mắt nhìn ta: " Ngươi…".
Ta mỉm cười: "Tiên hữu, đùi của ngươi đè lên ta đau quá! ".
Đế quân liếc nhìn cá chép tinh, lạnh lùng nói: "Trời đang mưa to gió lớn,
nếu ngươi muốn qua sông thì hãy an phận mà ngồi đó, được chứ? ". Cá chép tinh vẫn định lý sự nữa thì bị khí thế của Đế quân áp đảo, làm bộ như
thể oan ức lắm mà tiếp tục chen vào dưới dù.
Nhi tử ngoan của ta thò đầu ra, khẽ liếm lên tay phụ thân nó.
"A! Đây là…"
"Đây là cửu vĩ thiên hồ mà! ", cá chép tinh thét lên.
Chín cái đuôi của nhi tử quá gây sự chú ý, thường ngày ta vẫn phải dùng phép thuật giấu bớt đi, trông không khác gì những tiểu hồ ly bình thường là
mấy. Nhưng từ lúc tiến vào cửa ải đầm nước bị cấm sử dụng tiên thuật,
mấy chiếc đuôi rậm lông còn lại của nó bắt đầu lộ ra, ta đã cố vờ như
không biết. May nhờ vị cá chép tinh này thông minh quá nên bây giờ mới
phát hiện ra.
Ả ta hưng phấn nói: "Cửu Vĩ Thiên Hồ là hậu duệ của tộc Hồ thời thượng cổ, khả năng sinh sôi rất cao, những con hồ ly
bình thường phải trải qua sự tu luyện gian khổ mới có thể mọc ra từng
cái đuôi một. Những con vừa sinh ra đã có được thân thể là Cửu Vĩ Thiên
Hồ thì chỉ có thể là hậu duệ chính thống của Hồ vương thôi! ".
"Lẽ nào…", cá chép tinh kinh hoảng nói: "Tiểu hồ này chính là? ".
"Quan hệ giữa vị tỷ tỷ này và Đế quân là?! ".
Ta ngoáy lỗ tai, vị đại tỷ cá chép tinh này nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thật khổ cực cho ả, sống đến bây giờ mà vẫn chưa bị người ta diệt khẩu. Nhìn thấy ả kích động đến nỗi khuôn ngực phập phồng như có điều muốn
nói, Đế quân và nhi tử ta vẫn thản nhiên như không, còn bản tiên cô đang định nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên, một bóng xám hiện lên, tự nhiên ở
đâu xuất hiện một cái đuôi rắn cực lớn cuộn lại, đại tỷ cá chép hét thảm rồi dùng tư thế thê thảm cực độ mà ngã nhào xuống sông.
"Cứu mạng! ".
Nhất Chi Mai thè lưỡi rắn chửi ầm ĩ: "Lỗ tai của lão tử sắp bị ngươi ồn ào làm điếc rồi! ".
Ánh mắt Đế quân lóe lên, hơi chau mày nhìn về phía cá chép tinh. Bản tiên
cô cười khan nói: “Chắc Đế quân không định vớt ả ta lên chứ?”.
Đế quân trầm mặc.
“Ả ta vốn là họ nhà cá, thả xuống sông thì hợp quá còn gì”, ta cung kính
nói: “Ta với Đế quân cũng xem như quen biết, có những lời trong tận đáy
lòng không thể không nói ra”.
Đế quân dịu dàng: “Cứ nói”.
Ta thật tâm thật ý nói: “Tuy trên thiên giới, địa vị cao thấp rất quan
trọng, nhưng muốn tìm kiếm một tiên lữ cùng mình chung sống trọn kiếp
thì cũng phải tìm một người dễ ở chung mới được. Chứ như vài thượng tiên phẩm cấp tôn quý, nhưng lại kiêu căng ngạo mạn, tính tình khó chịu, nếu ở chung nhất định sẽ mệt mỏi vô cùng. Ngược lại, có vài vị tiên tuy
rằng phẩm cấp hơi thấp...”. Bản tiên cô nói bóng nói gió: “Tuy rằng phẩm cấp hơi thấp một chút, nhưng tính tình đức hạnh khỏi nói, chăm chỉ cần
cù, cư xử lễ độ, ưm. .. còn dịu dàng khiêm tốn nữa...”.
Vừa nói xong, quay sang liền thấy khuôn mặt co rúm của Nhất Chi Mai, trong lòng ta nhịn không được mà thầm mắng một câu.
Đế quân nói: “Cho dù phẩm cấp cao hay thấp, ta đều thích”.
Câu nói này còn khiến ta khó chịu hơn là y trực tiếp nói với bản tiên cô
rằng “Ta thích người có phẩm cấp cao hơn”. Ta yên lặng lúc lâu, đành
phải thu lại hoàn toàn chút ý muốn nhỏ nhoi của mình, cười giả lả nói:
“Nếu vậy, Đế quân phải cẩn thận đấy”.
Đế quân như có gì muốn nói lại thôi: “Cô cô...”.
Bản tiên cô chỉ về phía đại tỷ cá chép, tốt bụng nhắc nhở: “Đế quân mau đi
cứu đi, vị tiên liêu kia e là sắp trợn trắng mắt rồi”.
Quãng đường sau đó, không khí đương nhiên chẳng thể tốt đẹp nổi.
Sau khi cá chép tinh được vớt lên dường như rất khiếp sợ Nhất Chi Mai, thức thời mà co ro ở đuôi thuyền tắm mưa. Nhất Chi Mai xung phong đứng ra
che dù cho ta, ta biết tên này nhất định là cố ý. Cái đuôi hắn cuộn lại, chiếc dù giấy xoay một vòng trên không, nước mưa dính trên dù liền bắn
tung tóe lên khuôn mặt Đế quân. Nếu như lúc bình thường, đối tượng là
một người khác chẳng liên quan, bản tiên cô nhất định sẽ phì cười ra
tiếng, nhưng lúc này ta vờ như không thấy, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía
trước. Sắc mặt ta tối sầm, cực kỳ u ám.