Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 67

Ýthức tự bảo vệ mình của Lý Tiểu Liên công tử cực kỳ cao, mấy vị tiểu mỹ nhân do Lý phu nhân phái tới căn bản không thể tiếp cận được y. Kế này không thành, Lý phu nhân liền bày kế khác.

Trước khi dùng bữa tối, Tiểu Mã ca lén lút nói với bản tiên cô: “Bích công tử, chút nữa ngươi đừng ăn canh củ từ kia nhé...”. Bản tiên cô ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”. Ánh mắt Tiểu Mã ca lập lòe: “Trong canh đã hạ... Phu nhân an bài Thúy Nhi cô nương đêm nay đến hầu hạ thiếu gia”.

Bản tiên cô giật mình thon thót, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Thiếu gia có thể hành phòng* được sao?”. Tiểu Mã ca đỏ bừng mặt, nói: “Về mặt thân thể thì thiếu gia không khác gì so với người bình thường”.

* Hành phòng: Sinh hoạt vợ chồng.

A Di Đà Phật! Chớ trách bản tiên cô hỏi như vậy, Lý Tiểu Liên công tử giống hệt như một con rối gỗ, không có chút linh khí lúc cử động thì như hình nhân, còn lúc yên lặng thì như kẻ đần độn. Tuy về mặt thân thể y cũng đã là thanh niên đang độ hai mươi, nam tử nhân gian ở tuổi này sớm đã thê thiếp đủ đầy, có khi còn làm phụ thân rồi cũng nên, nhưng mà Lý Tiểu Liên công tử y...

Bản tiên cô thấy y ngốc như vậy, nhất định không có năng lực hành sự, trừ phi y bị bên phía nữ cưỡng ép.

Sắc mặt bản tiên cô lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt chớp chớp, thần sắc bất định. Xem ra lần này trinh tiết của Tiểu Liên công tử khó mà bảo toàn.

Đúng theo trù tính của phó dịch Tiểu Mã, Tiểu Liên công tử đã ăn không ít canh củ từ.

Bình thường sau khi dùng bữa, gã Tiểu Mã này chỉ mong sao bản tiên cô ở lại lâu thêm một chút để hắn có thể tranh thủ làm biếng. Hôm nay vừa dọn chén đũa mâm đĩa xuống, Tiểu Mã đã hắng giọng, ra ám hiệu đến lúc bản tiên cô nên rời đi rồi.

Ta đang cùng với Lý Tiểu Liên ngồi trên tràng kỷ, một mình ngồi uống một bụng nước trà. Lý Tiểu Liên đang nhìn vào cái lồng xem đá dế say sưa, cái mông tôn quý còn ngồi đè lên một góc áo bào của ta nữa chứ. Ta thấy nếu chưa đến lúc lên giường đi ngủ, hắn nhất định sẽ chẳng xê dịch bước nào đâu. Ta bèn kéo nhẹ góc áo. Thân thể Lý Tiểu Liên cử động, lập tức chuyển mắt nhìn ta chằm chằm, thần sắc kỳ quái.

“Bích công tử, cũng muộn rồi, ngươi cũng nên quay về nghỉ ngơi đi thôi.” Phó dịch Tiểu Mã sốt ruột cả lên, ra ám hiệu không thành thì lập tức báo thời gian giả để đuổi người.

Xem ra dược hiệu sắp phát huy tác dụng rồi.

Ta hắng giọng: “Được rồi. Hầu hạ công tử cho cẩn thận đấy biết chưa?”. Tiểu Mã gật đầu như gà mổ thóc, ta híp mắt, tên này giống hệt như tú bà dắt khách, sao ta có thể yên tâm để người như thế ở bên Đế quân chuyển thế chứ? Phải tìm cái cớ gì đuổi hắn ra khỏi Lam Tuyết viện mới được.

Cách ngoài cửa vài bước chân, Lý phu nhân đang dắt theo một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp đứng chờ, vẻ mặt nôn nóng. Vừa thấy ta ra, Lý phu nhân liền mừng rỡ thấp giọng hỏi: “Bích công tử, tình hình thế nào rồi?”. Ta cũng thấp giọng trả lời: “Sắp thành công rồi”, nói xong ánh mắt ta len lén liếc nhìn thiếu nữ kia. Bản tiên cô siết chặt hai nắm tay trở về phòng mình.

Vừa khóa chắc cửa, ta liền niệm chú ẩn thân, xuyên tường quay trở lại ngọa thất của Tiểu Liên công tử. Trong phòng, gã Tiểu Mã kia vẫn đang miệt mài thôi miên Lý Tiểu Liên: “Công tử, tới giờ lên giường nghỉ ngơi rồi”. Thế nhưng hôm nay Lý Tiểu Liên khó chịu hơn thường ngày, hai mắt nhìn sững một điểm, loáng thoáng còn ẩn chứa hung quang. Tiểu Mã gọi hơn nửa canh giờ, mồ hôi thi nhau tứa ra, chắc hắn cũng bắt đầu thấy sợ hãi, liền nhẹ nhàng lủi ra ngoài cửa, tìm Lý phu nhân xin chỉ thị.

Lý phu nhân khóc tức tưởi: “Oan nghiệt! Nếu nó không chịu lên giường nghỉ ngơi, vậy thì vào phòng đốt chút hương an thần đi”. Tiểu Mã nhận lệnh, vội vàng đi làm. Lý phu nhân nắm lấy tay thiếu nữ đứng cạnh: “Thúy Nhi, chút nữa cứ theo chỉ dẫn của nhũ mẫu mà làm, hiểu không?”. Thúy Nhi cô nương đỏ mặt, e thẹn gật đầu.

Ta hừ lạnh, xoay người trở về phòng của Lý Tiểu Liên. Lý Tiểu Liên vẫn ngồi ở chỗ của hắn, không biết vì sao, y đang thẫn thờ nhìn chằm chằm cái chén đặt trên bàn. Ta ngẩn người, nhớ lại cái chén này chính là thứ lúc nãy ta uống xong đã để lại, chẳng biết Lý Tiểu Liên nhìn chằm chằm nó làm gì. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nhất định là Tiểu Mã đã lấy lư hương, đang định đẩy cửa vào. Ta chẳng cần nghĩ nhiều, dập tắt ngọn nến, móc một hình nhân giấy trong ngực ra rồi ném lên giường, miếng giấy nhỏ lập tức hóa thành hình dáng của Lý Tiểu nằm thẳng tắp trên giường. Ta bắt lấy cổ tay Lý Tiểu Liên, hai người biến mất ngay tại chỗ.

Cũng may, ngốc tử không biết nói, cũng chẳng biết suy nghĩ, nếu không, bản tiên cô thật chẳng biết phải giải thích ra sao về loại pháp thuật đánh tráo, chuyển dịch tức thời như vậy.

Sau khi an trí ổn thỏa cho y trong phòng ta xong, ánh mắt của ngốc tử vẫn thẫn thờ, hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra. Ta nhìn hắn mà trong lòng thầm thở dài: “Chi Liên đế quân ơi Chi Liên đế quân, khi huynh tỉnh lại, huynh phải làm thế nào để cảm kích ta về hành động tận tâm tận lực bảo vệ trinh tiết của huynh đây?”.

Ngốc tử được người khác hầu hạ quen rồi, đương nhiên không biết thay áo đi ngủ. Bản tiên cô đành phải miễn cưỡng thay y cởi giày cởi vớ, nới lỏng dây lưng, tháo búi tóc ra rồi ôn hòa nói với y: “Đêm nay huynh cứ nghỉ ngơi tại đây nhé”. Đang định dìu y lên giường, Lý Tiểu Liên đột nhiên dang rộng hai tay, ôm chặt lấy eo ta, sức lực vô cùng mạnh mẽ.

Bản tiên cô nhất thời chưa kịp hiểu rõ tình hình đã bị va phải người y đến mức đầu váng mắt hoa, diễn tiến tiếp theo quả thật không để cho bản tiên cô chút thời gian nghỉ xả hơi, thân thể đột nhiên hẫng lên, mất đi thăng bằng mà ngã lên chiếu, phía sau đầu đập bốp một cái thật mạnh vào cạnh giường, đau đến mức bản tiên cô phải hét thảm lên, cảnh vật trước mắt quay cuồng, đống xương cốt già nua của ta lập tức đình công.

Tới khi hồi phục được chút thần trí, ta mới hít vào một luồng khí lạnh.

Ngốc tử Lý Tiểu Liên đang ở trong trạng thái khuôn ngực phập phồng, hai mắt đỏ rực, cả thân người nặng trịch đè lên người ta, hoàn toàn dựa vào bản năng mà vụng về ghé sát miệng lại, hai tay kéo xé y phục của ta, giống hệt như một con đã thú đang phát tình vậy.

Bản tiên cô có lòng bảo vệ trinh tiết cho y, y thì ngược lại, muốn lợi dụng ta!

Ta giận tím mặt, cố gắng hết sức đẩy cái miệng đang gí sát tới của y ra, lẩm nhẩm đọc thần chú khống chế y, sau đó ta đẩy thân hình đã bất động của y sang một bên, quả thật mệt đến mức mồ hôi túa ra đầy đầu. Nhìn lại bản thân mình, tóc tai bù xù, thân trước áo bào bị xé rách một mảng lớn, nội khố cũng sắp bị cởi ra tới nơi. Nếu không phải trước đó bản tiên cô đã hạ pháp chú ngăn chặn ở trong phòng, những hành động vừa rồi mà bị tên phó dịch nào đó nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?

Nếu để vị tiên nào ở thiên đình biết được, bản tiên cô đường đường là thần tiên, lại bị một phàm nhân không có chút pháp thuật làm cho thảm hại thế này, ta không bị nhạo báng ngàn năm vạn năm, chê cười đến rớt răng mới là lạ!

Ta ra sau bình phong thay lại một bộ y phục. Sau đó quay đầu nhìn Lý Tiểu Liên vẫn nằm cứng đơ trên giường, trán chảy mồ hôi ròng ròng, hai mắt trợn tròn, trong miệng phát ra những tiếng “ư ư” cực kỳ đáng thương. Ta nhìn bộ dạng bây giờ của y, trong lòng cũng dịu hẳn xuống, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho y. Thân người y bây giờ quả thật như một cái lò lửa, khăn tay vừa chạm vào da thịt, y liền run lên cầm cập. Bỏ qua việc hiện giờ y là một kẻ ngốc không nói được, vẻ ngoài vẫn là của Chi Liên đế quân, quả thật là bản tiên cô không dám nhìn nữa, cố gắng ổn định tâm trạng, chẳng cần biết y nghe có hiểu hay không, ta dịu dàng an ủi: “Ta hiểu huynh đang rất khó chịu, chỉ cần ráng nhẫn nhịn qua tối nay thôi, ngày mai sẽ trở lại bình thường mà”. Nói xong, ta thổi tắt nến, cố gắng bình tĩnh lại, rồi nằm xuống chỗ trống bên cạnh y. Thế nhưng, làm sao ta có thể ngủ được đây?

Trong bóng tối, tiếng rên rỉ khao khát của Lý Tiểu Liên công tử giống hệt như trục xoay của bánh xe nước bị dây thừng quấn chặt, từng tiếng từng tiếng, âm thanh trầm thấp, cứ vang mãi cho đến hơn nửa đêm. Chỉ nghe thôi mà bản tiên cô cũng tim đập dồn dập, miệng khô lưỡi đắng.
Bình Luận (0)
Comment