Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 70

Vệ Lang ở Tương Dương ngăn địch, Tạ Liên ở Kinh Khẩu luyện binh.

Còn Tư Mã Dục thì từ Kinh Khẩu đi một mạch đến Tương Dương, sau đó lại từ Tương Dương vòng trở về Kiến Nghiệp, thế nên công việc lại càng ngập đầu hơn nữa.

Mười ngày nửa tháng không về nhà được vì bận việc, thỉnh thoảng cũng quay về, cũng chỉ việc ở đó cùng A Ly ăn uống rồi lăn lộn trên giường, đã vậy còn thường xuyên bị gọi đi khi mới ăn được một nửa.

Ở Kinh Châu ngọn lửa chiến tranh đã muốn lan rộng, có lẽ chỉ còn chờ đợi kết quả cuộc chiến ở phía Tây Tương Dương nữa thôi, hướng Đông, một cuộc chiến quy mô lớn cũng sẽ đến gần.

Toàn bộ tinh lực của Tư Mã Dục đều dồn cả vào bên này.

Đây không phải là một làn khói báo động của Hoàng Thượng, các nước chư hầu đều thuận theo Triều đình để dẫn quân tương trợ. Cũng không phải do Hoàng Thượng nhúng tay vào, đây là lúc mà khắp bốn phương tám hướng nên chung tay hợp sức. Hướng về một điều duy nhất, là không thể chắp tay dâng toàn lãnh thổ phía Nam tặng cho người Hồ, đánh là điều hiển nhiên. Song nên đánh như thế nào, thì tùy từng nhà tự mình tính toán lấy. Hoàng Thượng cho phép được phát biểu, còn người khác có nghe hay không thì lại là một chuyện khác. Dù cho ai cũng nói rằng, “Chính trị là việc toàn gia, còn sử dụng thì thuộc về Tư Mã”.

Hầu hết quan viên kinh thành đều là bậc trung quân, nhưng trong mắt phần lớn các đại quan ở biên giới, Hoàng Thượng chỉ cần ngoan ngoãn làm vật trang trí là đủ rồi. Không muốn thì chỉ việc đổi người, dù sao cũng đều như nhau.

Từ sau khi Hiếu Trinh Hoàng hậu cải cách đến nay, khi Hoàn Bộ Thanh còn sống, Hiếu Trinh Hoàng hậu dựa vào cường quyền và vũ lực để thống trị thiên hạ. Cộng với uy thế còn lại của một Hoàng hậu vẫn còn đạt được, thậm chí còn có thể dốc hết sức nâng đỡ con gái của bà kế vị. Nhưng bản thân công chúa lại quy ẩn một cách kì lạ, kế đó Hoàn Bộ Thanh phản loạn, tới nay uy nghiêm của triều đình vẫn chưa khôi phục lại được.

Hoàng Thượng đã cố gắng nhiều năm, mới cải thiện được vài phần — ít nhất hiện nay, nhất cử nhất động của Tư Mã Dục, cũng không còn ai dám trực tiếp đưa mặt ra chống đối.

Chỉ đến lúc này, A Ly mới có thể cảm thấy, rằng bản thân ngay từ nhỏ đã có mệnh làm Thái Tử Phi.

— mười lăm châu của Giang Nam ngày nay, có sáu châu bao gồm toàn bộ quân sự và chính trị đều nằm trong tay Vương gia, vả lại đại đa số các kiều dân ở đây đều đầy đủ đất đai. Nếu đánh dấu trên bản đồ, nhìn chung toàn bộ lưu vực sông Trường Giang đều có con cháu Vương gia làm Thứ sử hoặc Đô đốc quản lý nhân sự. Chỉ riêng Giang Bắc, khu vực lân cận sông Hoài là Từ châu và Duyệt châu, đều lần lượt do Dữu Lâm và Tạ Băng quản lý. Tạm thời không nói đến Dữu gia, cả ba đời Tạ gia đều phò tá Thái tử. Vương gia thì như đại thụ phồn thịnh sum suê, cả gia tộc chia thành từng nhánh hỗ trợ lẫn nhau, mỗi nhánh đều có lập trường riêng, không bị nhánh chính tạo áp lực chi phối. Nhưng Vương Thản cũng là người có thủ đoạn và uy danh, nhờ thế mới đủ khả năng thống lĩnh toàn bộ gia tộc.

A Ly gả cho Tư Mã Dục, cũng giảm bớt biết bao nhiêu chuyện cho anh — tuy thế cũng đem lại cho cha cô không ít phiền toái.

Nhưng dù là như vậy, Tư Mã gia cũng vẫn có người muốn ngáng đường cô.

Thu đi Đông đến, thời tiết lạnh dần, trong cung cũng bắt đầu phát quần áo chống lạnh và đồ dùng hằng ngày.

A Ly cũng không phải là “ông lớn” duy nhất ở đây, trong sáu cơ thiếp trên danh nghĩa của Tư Mã Dục, cô chỉ giao hảo với mỗi mình Tả Giai Tư, lại biết cô ấy bị rơi xuống nước nhiễm lạnh, đồ phân bổ cho cô cũng đặc biệt nhiều hơn.

Mặc dù vậy, vẫn còn cảm thấy cô ấy chưa đủ dùng—- cô nương này ngày thường trông mảnh mai như hoa, nhưng dạ dày lại như bậc công chúa. Nhiều khi chẳng biết gặp phải chuyện gì, phiền phức ra sao, đã thấy lo sợ rằng cô ấy sẽ không ổn.

A Ly chỉ là thấy kỳ lạ, suốt hai tháng cuối Thu năm nay cô ấy dường như vẫn chưa có động tĩnh gì. Thời điểm cá nhiều thịt nhất, A Ly cứ tưởng rằng các cung nữ trông nom hoa cỏ và cây cảnh trong viện lại đến chỗ cô báo cáo lại tình hình của Tả Giai Tư, song cuối cùng lại không có.

Một hôm phân phát xong hết quần áo và đồ dùng hằng ngày, rảnh rỗi, cô lặng lẽ đi một mạch qua những cánh cửa nhỏ thẳng đến điện của cô ấy.

“Gần đây ăn uống rất đầy đủ.” Khi hỏi đến, Tả Giai Tư nói rằng, “Trên dưới đều rất săn sóc muội.”

Cô vừa nói xong, quả nhiên có tiểu nha hoàn mang điểm tâm và nước trà đi vào. Còn cẩn thận hỏi Tả Giai Tư còn cần căn dặn gì thêm không.

“Không cần nữa, các người cũng lui xuống đi.” Tả Giai Tư nói, nghe giọng điệu, dường như có chút rầu rĩ không vui.

Nha hoàn lui xuống.

A Ly liền cười, hỏi: “Thế nào, không vui sao?”.

Tả Giai Tư liền gật đầu, lại cúi đầu gảy gảy trà trong chén, “Nhìn bọn họ cười nói giả dối, lòng lại buồn.... Rõ ràng sau lưng tụm ba tụm bốn nói không thích nhận trách nhiệm hầu hạ người mặt lạnh thế này thế nọ, thế tại sao cứ giả vờ rất thích muội cơ chứ?”

A Ly không nhịn được, cười rộ lên, “Muội quan tâm họ nói sau lưng làm gì, không phải là tự tìm lấy buồn bực sao? Xem người xem mặt, chứ nào phải xem mông.”

Tả Giai Tư tự nhiên không vui, “A tỷ người không hiểu đâu.....”

“Vậy nói tỷ nghe đi.”

Tả Giai Tư lại bắt đầu phiền não nhiều hơn, im lặng thật lâu, mới trả lời A Ly: “Bọn họ dạy muội tự bảo vệ mình, dạy muội phải hướng về phú quý.”

A Ly liền im bặt.

—- Thực ra ngay tại kiếp đầu tiên, cô nên phát hiện ra những điều này mới phải.

Tất cả đều cần có một bước ngoặt, mà bước ngoặt đó chính là Tả Giai Tư gặp Tư Mã Dục. Bởi vì cô gái này có gương mặt thừa xinh đẹp, vẻ đẹp mà không có người đàn ông nào không choáng ngợp.

Dữu Tú kiêng kị khuôn mặt xinh đẹp này, nên cô ta mới đưa Tả Giai Tư vào Đông cung. Nếu A Ly cũng kiêng kị khuôn mặt xinh đẹp này, thì tất nhiên sẽ xem Tả Giai Tư là địch.

Nếu vậy, lúc này Tả Giai Tư nên tự bảo vệ mình như thế nào?

Có hai cách khác nhau: lấy lòng Tư Mã Dục cùng Thái Hậu, và đề phòng A Ly. Mà lấy lòng Tư mã Dục, cũng chính là con đường hướng đến phú quý của cô.

Bản thân Tả Giai Tư không mơ tưởng này nọ, cô bị ép vào Đông Cung, suy nghĩ luôn theo chiều hướng tiêu cực. Nhưng khi gặp được Tư Mã Dục, cũng đã từng hao tổn tâm trí để khiến cho Tư Mã Dục không thể liếc ánh mắt sang nữ nhân nào khác, lúc đó giá trị của Tả Giai Tư cũng lập tức lộ rõ. Cho dù chính Tả Giai Tư không hề muốn, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ dụ dỗ, cưỡng ép cô đi lên con đường này. Vì rất nhiều chuyện, thậm chí bọn họ sẽ còn chủ động thay Tả Giai Tư mà bắt cầu kiều.

Nếu bọn họ lại đang cấu kết tìm mọi cách để dụ dỗ Tư Mã Dục đến chỗ Tả Giai Tư, hoặc ngược lại. A Ly e rằng, hiện tại bọn họ vẫn đang vui vẻ thông đồng bàn tính, tự cho là mình thông minh.

“Bọn họ dạy muội, muội không cảm kích thì thôi, tại sao còn trở nên tức tối?” Cô bèn hỏi, “Hay là họ đã nói điều gì đó mà muội không thích?”

“Vâng.” Tả Giai Tư chất chứa phiền muộn suốt mấy tháng, cuối cùng ở trước mặt A Ly trút hết ra, “Các nàng muốn muội đề phòng a tỷ.”

Chuyện này đương nhiên phải có rồi, A Ly chỉ cười lắng nghe. Dù sao cô và Tả Giai Tư chính là đại ngốc gặp phải nhị ngốc, chỉ cần trong lòng có phát sinh ý nghĩ xấu xa nào, người kia nhất định sẽ rất thảm thương— có điều nói đi cũng phải nói về, mối quan hệ tình cảm giữa cô và Tả Giai Tư rất nhạy cảm, nếu thật sự có người nảy sinh ý xấu, hai người tự nhiên sẽ thu hút lẫn nhau, cứ cố gắng đề phòng là sẽ ổn.

“Còn nói, Hội Kê vương phủ đã đưa muội vào, đó là chỗ dựa vững chắc của muội, muội nên thường xuyên qua lại, hỗ trợ cho nhau.”

Một ngụm trà vừa vào đến miệng A Ly liền bị phun ra —- cô nàng này cũng quá là trung thực rồi.

Ánh mắt Tả Giai Tư có chút oán trách, ngậm miệng không nói gì nữa.

A Ly càng bôi càng đen, “Lời.... lời này thật ra cũng không thể tính là hại muội được.”

“Đúng vậy, không hại muội.” Tả Giai Tư cắn môi, thực sự muốn đẩy A Ly ra khỏi cửa nếu không phải là chỗ chị em thân thiết, “Chẳng qua là dạy muội chân ngoài dài hơn chân trong, nhận giặc làm cha, lấy oán trả ơn. Tuy muội ngốc đấy, nhưng vẫn thừa biết ai tốt với muội, ai hại muội lại còn muốn lợi dụng muội.”

A Ly cười nói: “Muội thật sự là người ân oán phân minh đó nha.”

“Đó là đạo lý đơn giản nhất ở đời. Lúc còn rất nhỏ, mẹ muội từng nói với muội câu này, ‘dĩ trực báo oán, dĩ đức báo đức’. Ý nghĩa chính là, người khác cắn muội, muội liền cắn lại, cắn đến khi nào hết giận mới ngừng. Người khác đối xử tốt với muội, muội cũng sẽ đối tốt với người đó, tốt đến mức không thẹn với lương tâm mới thôi. Có điều, người mà muội gặp phải, vừa có oán lại vừa có đức, cho nên muội không thể cắn cho hả giận, cũng không thể lấy lòng tốt để đối xử. Chỉ có a tỷ đối với muội có ân, Hội Kê Vương kia với muội thì chỉ có oán. A tỷ người nói xem, các nàng cứ khăng khăng muốn muội làm điều ngược lại, là có dụng ý gì chứ?”

“Có dụng ý gì à...” A Ly có chút khổ sở vò loạn tóc Tả Giai Tư, “Người với người không chỉ có oán và đức, còn có lợi và hại. Bọn họ là đang tính toán lợi hại cho bản thân, muốn hại ai, chán ghét ai chưa hẳn là cùng người đó có thù oán, chẳng qua chính là dẹp bỏ vật cản đối với họ. Đối tốt với ai, thích ai không hẳn bởi vì đó là người tốt, chẳng qua là người đó đã cho họ một lợi ích nào đó mà thôi.”

Việc tính toán lợi hại cho bản thân, khắp nơi đều như cá gặp nước, mọi việc đều thuận lợi. Ý nguyện sống lúc đầu, lại thường tiến thối không theo quỹ đạo, được cái này thì lại mất cái khác.

Bởi vì thế gian đức và oán vốn không phân biệt rõ ràng, lợi ích thì chỗ nào cũng có. Hiểu biết về việc trả ơn hay báo oán cũng không ảnh hưởng đến sự sống của mỗi người, chỉ cần giỏi việc cân nhắc lợi hại, sẽ không gây sai lầm, nguy hiểm cho bản thân.

Tình cảm đơn thuần lại thường không thể dung nạp được những tính toán đó. Đến cuối cùng thường là vì yêu mà sinh hận, cầu toàn nhưng lại bị hủy hoại.

Ở kiếp đầu tiên, Tả Giai Tư đối với cô mà nói, rất có thể chính là tình hình này chăng.

“A tỷ sẽ không như vậy đâu” Tả Giai Tư nói thêm.

“Khó nói lắm” A Ly cười nói, “Nếu muội dám cướp chồng của tỷ, tỷ sẽ cắn muội cho đến chết.”

Tả Giai Tư suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đó là do muội phản bội a tỷ trước, a tỷ hận muội nên chẳng thể oán trách điều gì.”

A Ly vừa cười vừa xoa đầu cô, “Cho dù muội phản bội ta trước, có thể ta cũng sẽ không nhẫn tâm cắn chết muội. Chắc là chỉ biết hận đến nghiến răng nghiến lợi, đem muội đến một nơi xa thật là xa, cả đời cũng không muốn gặp muội nữa.”

Tả Giai Tư cũng cười rộ lên, “Muội cũng biết a tỷ là người như vậy, a tỷ quá chậm chạm. Giống như con rùa đen, chọt chọt một chút liền im hơi lặng tiếng rụt đầu lại, có gọi cũng không chịu ra nữa.” Lại lặng lẽ nói, “Chỉ có điều, muội sẽ không lừa dối tỷ đâu.”

“Ừ..... ” A Ly có chút cay đắng, cười rộ lên.

Nếu thật lòng muốn giúp Tả Giai Tư quyến rũ Tư Mã Dục, không lý nào lại khích lệ Tả Giai Tư dây dưa mờ ám với Hội Kê Vương nữa.

A Ly biết rằng, theo suy đoán của bản thân, chỉ sợ thật là có chuyện gì khác. Bèn dặn dò Tả Giai Tư: “Sắp đến là sinh nhật của Thái Hậu, Hội Kê Vương cũng sẽ đến kinh thành. Kẻ đã đưa muội vào đây nhất định cũng không có ý tốt gì, muội không nên để ý đến hắn thái quá.”

“Vâng.”

Thật ra A Ly thấy câu dặn dò này rất vô dụng — Tả Giai Tư đối với Hội Kê Vương chắc sẽ có đề phòng, nhưng Hội Kê vương mà lại chịu tự thân xuất mã sao? Còn Tả Giai Tư đối với anh chị của mình, làm thế nào có khả năng đề phòng?

Nghĩ thêm một hồi, vẫn không biết nói thêm gì nữa. Cô không có khả năng giúp anh chị của Tả Giai Tư an bài đường lui —- thứ nhất, bản thân họ đang ngụ tại Hội Kê cũng không tồi, chưa chắc đã bằng lòng lánh đi nơi khác, thứ hai, A Ly thật lòng muốn biết, bên kia sẽ ra chiêu gì nữa đây.
Bình Luận (0)
Comment