Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 75

Cho dù tất cả đã chuẩn bị chu đáo, nhưng tốc độ quân Bắc Tần tan tác vẫn vượt quá dự đoán của Tư Mã Dục…… gần như ngay lúc đại quân có hiệu lệnh rút lui, trong quân Tần cũng loạn hết lên. Binh lính trong quân đội Nam Triều hô to “Bắc Tần chiến bại”, còn quân Bắc Tần lại tin đó là thật. Tiền phương còn chưa giao binh, hậu phương cũng đã nhận mệnh bỏ trốn.

Tựa như gió thổi qua cỏ rồi dừng lại, trong giây lát khắp núi đồi đều là đào binh bị đánh tơi bời.

Việc này thật khó tin, Dữu Kiền bên cạnh Tư Mã Dục nghĩ quân Tần giả bại dụ địch, khuyên Tư Mã Dục làm việc cẩn thận.

Tư Mã Dục không bỏ qua thời cơ chiến đấu. “Đầu trận tuyến đã loạn, dù có giả bại thì có gì ngại chứ,” Truyền lệnh xuống, “Tiếp tục giết!”

Binh lính Bắc phủ chạy trốn như dân chạy nạn về Thanh Châu Duyễn Châu ở phía Nam, mang trong mình thù hận nước nhà, lúc không ở chiến trường, thấy người Hồ cũng hận không thể lao tới cắn hai cái. Lúc này nghe lệnh, lập tức như sói như hổ vung đao đuổi giết.

Vừa đi đã không thể thu dọn được.

Trên chiến trường ngàn dặm, cuộc đuổi giết chạy trốn cực lớn bắt đầu.

Trăm vạn đại quân Bắc Tần chầm chậm xuôi Nam, hết ba tháng mới có thể phân bổ rộng rãi. Trong vòng một đêm đã có thể trốn chạy hai trăm dặm liền, chỉ có thể nói là thần tích (giống kỳ tích ý).

Cục diện này, không chỉ Tư Mã Dục, ngay cả Tạ Liên cũng không thể đoán trước.

Dù Tạ Liên không thể dự đoán được, nhưng ứng biến cực nhanh. Nắm lấy thời cơ chiến đấu, sức sống mãnh liệt đuổi theo chủ lực của Tần đế suốt một ngày rưỡi, có điều chỉ có tám trăm người. Tám trăm người này giống như đao nhọn vung chém, cuối cùng đã giết bao nhiêu kẻ địch, đến bản thân cũng không biết rõ. Tần đế bị hắn đuổi giết sợ bóng sợ gió thần hồn nát thần tính, ngay cả thời gian dừng lại uống miếng nước cũng không dám dừng. May mà đúng lúc ấy Mộ Dung Tuyển chạy tới hộ giá, mới được nghỉ ngơi một lát.

Chưa bắt được Tần đế, tuy Tạ Liên rất tiếc hận, nhưng cũng biết mình càng ngày càng đi sâu, không thể ham chiến. Tìm hiểu biết Mộ Dung Tuyển đến đây, tự nghĩ mình không chiếm được ưu thế gì, nên nhanh nhẹn rút quân về.

Đêm hôm ấy, Tư Mã Dục dẫn đại quân đuổi theo, hai bên gặp nhau, cuối cùng mới có thời gian bàn bạc kỹ càng về tiến trình sau này.

Đối với chuyện Tư Mã Dục quay về Kiến Nghiệp, Tạ Liên cũng đồng ý.

Tuy trước mắt toàn thắng, nhưng “Bách túc chi trùng tử nhi bất cương” (Rết trăm chân chết vẫn đứng vững). Bắc Tần vẫn có bốn mươi vạn đại quân phòng thủ ở Trường An, không phải có thể bắt chỉ trong nửa khắc. Vả lại trận chiến này hao tổn chủ yếu quân lực tộc người Đê. Sau khi đại chiến bắt đầu, tộc Tiên Bi thuộc Mộ Dung và tộc Khương thuộc họ Diêu luôn luôn xem chừng, bảo tồn thực lực. Hai tộc người Hồ này so với tộc người Đê, căn cơ thâm sâu. Chiến tuyến đẩy mạnh về hướng Bắc, xâm nhập vào địa bàn hoạt động nhiều năm của người Hồ, tình hình ắt phải hiểm ác hơn, đây không phải là nơi để Tư Mã Dục xung phong liều chết.

Còn nguy cơ trước mắt ở tiền tuyến đã được giải quyết, việc cấp bách là phải bảo đảm thế cục hậu phương ổn định, không nên có đường rẽ ở cửa khẩu này.

Bèn hỏi: “Điện hạ định khi nào thì lên đường?”

“Sau khi bố trí xong, ta sẽ đi ngay.” Tư Mã Dục nói.

Anh lúc này đã khiến Tạ Liên chấn động.

“Ở Kiến Nghiệp đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không.” Tư Mã Dục nói, “Là Vương Diễm. Hắn nghi ngờ có người muốn gây bất lợi cho ta.”

Vương Diễm xử sự cẩn thận, hắn nói nghi ngờ, vậy thì đại thể là đã nhìn ra manh mối gì đó.

Tạ Liên nghĩ đơn giản, nói: “Vậy lại càng phải cẩn thận. Ta sẽ chọn năm trăm người hộ tống ven đường, điện hạ nên chờ thêm một đêm, ngày mai trời sáng hãy lên đường.”

Tư Mã Dục nhìn bóng đêm nặng nề ở phía nam, lắc đầu, “Trong lòng ta không yên, thật sự không thể chờ nổi.”

Tạ Liên biết rõ Tư Mã Dục, biết anh xưa nay là người không sợ phiền phức, không phải là người nghe theo lời đồn vớ vẩn là có thích khách, mà sợ tới nỗi sợ hãi quá mức. Anh vội vã trở về như vậy, chỉ e là đã có chuyện.

Nhưng Tư Mã Dục không nói, nên hắn cũng không hỏi nhiều. Chỉ nói: “Ta phải đi sắp xếp.”

Thoáng cái chỉ còn một mình Tư Mã Dục ở lại trong trướng.

Thật ra không phải anh muốn giấu Tạ Liên, mà đến cuối cùng là vì sao, ngay cả chính anh cũng không rõ.

Anh chỉ nhớ lúc vượt qua sông Hoài, lúc ấy gió lớn thổi qua, hoa bay khắp nơi. Anh quay đầu theo bản năng, bỗng trông thấy A Ly.

Hoặc nói đó không phải là A Ly, mà trông như một hồn ma.

Cô vừa đau khổ lại vừa nhớ nhung ngóng nhìn anh ở giữa không trung, như không biết anh có thể nhìn thấy cô, lại vô cùng hy vọng có thể chạm vào anh.

Cô cúi người xuống giống như một tấm lụa, ôm anh dịu dàng. Trong nháy mắt Tư Mã Dục gần như sẽ ôm lại cô, nhưng khi tay anh chạm vào, cô lại tiêu tan giống như mây bay.

Trong đầu anh lập tức hiện lên vô số hình ảnh, chỉ lóe một cái rồi chợt tắt, chỉ thoáng qua, nhưng Tư Mã Dục có thể cảm giác một cách rõ ràng, đó là hình ảnh anh gặp ở trong giấc mộng.

Anh cảm thấy tinh thần không yên, trên đường hội họp với Tạ Liên luôn luôn cảm thấy lo lắng, A Ly ở Kiến Nghiệp, có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Ruột gan anh rối bời, lập tức chạy về. Càng nhanh càng tốt.

Còn tại Đông Cung trong thành Kiến Nghiệp, rốt cục A Ly cũng đã hiểu tại sao đến cuối cùng Tả Giai Tư lại vội vã rời khỏi Đông Cung.

Tả Giai Tư đã gặp chị dâu của cô ấy — A Ly từng nói, ngày đó thấy người hầu bên cạnh Dữu Tú sao lại quen mắt như vậy.

Chẳng những Hội Kê vương sai người đưa cho Quế Hương một túi mạn đà la, mà còn để chị dâu của Tả Giai Tư đưa cho cô ấy một túi “thuốc bổ.”

Tả Giai Tư nghĩ đó là thuốc bổ, vì chị dâu của cô ấy nói rằng, “Em chồng à, muội phải cố lên. Em chồng của chị xinh đẹp nhường này, trong mắt Thái tử phi chính là một cái gai, có thế nào cũng không thấy vừa mắt, vậy chi bằng tranh giành cho rồi. Trước phải nắm giữ được trái tim Thái tử, ngày sau lại sinh được một tiểu hoàng tôn… Ôi chao! Thế thì nhà chúng ta cũng thành hoàng thân quốc thích rồi!” Sau đó liền kín đáo đưa cho Tả Giai Tư một túi thuốc, nghe nói thuốc này có thể làm cho Thái tử mạnh như rồng như hổ.

Phải nói Tả Giai Tư vốn ngốc, lúc ấy cô lại không nhanh nhạy tuân lệnh người ta đến mức líu lưỡi, ví như chị dâu cô nói vui mừng rồi nhướn mắt, mắt cô ta lại nhìn điện Huy Âm, cảm thấy trong đó có mối nguy trầm trọng nào đó.

Không ngờ Hội Kê vương lại có thể đưa chị dâu cô tiến cung, chuyện này nói lên điều gì?

…… nói rằng vinh nhục lẫn tính mạng cả nhà anh cô ấy, đều nằm trong tay kẻ ác. Hội Kê vương là chủ nợ. Chỉ cần cô còn sống ở Đông Cung ngày nào, thì sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của Hội Kê vương, chỉ có thể làm con cờ của hắn.

Cái túi được gọi là thuốc bổ kia, Tả Giai Tư quay về làm như mồi câu bỏ vào trong hồ cá. Cá cảnh là đồ ngu si, mình ném một cái lá xuống nước, nó cũng sẽ nổi lên nhấp một miếng. Chưa được một lát đã ăn hết sạch, trên mặt nước chỉ còn lại bọt.

Ngày thứ hai, trong hồ nước có cả tảng cá chết rất lớn nổi lềnh bềnh.

Tả Giai Tư ngốc nghếch, đến tận lúc đó cuối cùng cũng hiểu đó không phải thuốc bổ gì cả. Nếu quả thật cô ấy có ý đồ với thái tử, đưa thuốc cho anh ăn, quả thật hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cô ấy muốn nhắc A Ly cẩn thận, nhưng lại sợ liên lụy đến anh trai và chị dâu mình, ngũ tạng như thiêu đốt, ăn không ngon, ngủ không yên, cuối cùng ngã bệnh.

A Ly tin cô ấy, nhưng Dung Khả lại không tin. Ánh mắt nhìn cô ấy chằm chằm, thấy căn bệnh của cô ấy thật kỳ lạ, nên bí mật lẻn vào phòng ngủ của cô ấy, ép hỏi cho bằng được.

“Con nhóc kia còn ngốc hơn cả bạn nữa………” Dung Khả nói, “Hai người các bạn đúng là đại ngốc gặp phải tiểu ngốc, mình cảm thấy thông cảm cho Tư Mã Dục thay các bạn đó.”

—- Tả Giai Tư nghĩ hoài, không có cách nào vẹn cả đôi đường, cuối cùng thì không muốn sống nữa. Lối tư duy của cô ấy là như thế này: Không nghe lời Hội Kê vương, anh cô ấy sẽ chết; nghe lời Hội Kê vương, sẽ phải hại A Ly. Nhưng cô ấy vừa không muốn anh mình gặp chuyện không may, lại không muốn A Ly xảy ra chuyện gì xấu, nên đành phải để bản thân mình gặp chuyện không may.

“Ta chết rồi, nhất định a tỷ sẽ truy xét. Hội Kê vương khốn kiếp cũng sẽ không hoài nghi đến a huynh và tẩu tử.” Tả Giai Tư nói như vậy.

“Bạn nói xem cô ấy có đần hay không?” Lúc Dung Khả kể lại, gần như muốn lật bàn, “Rõ ràng cô ấy cuốn xéo rồi là có thể giải quyết mọi chuyện, làm gì đến nỗi phải mất cả mạng! Cô ấy chết rồi, bạn sẽ là người bị nghi ngờ nhiều nhất, bạn nói đi cô ấy là đang giúp bạn hay là hại bạn đây. Đúng là giống lợn thật!”

A Ly yên lặng uống trà.

Dung Khả cười hỏi: “Giờ có phải bạn rất vui hay không, quả nhiên kiếp đầu tiên Tả Giai Tư không hề hại bạn.”

A Ly không nói lời nào. Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng cô thật sự thở phào một hơi, như thể xương cá mắc trong họng rất lâu, cuối cùng cũng nhổ ra được.

Dung Khả lại nói, “Bạn cũng đừng vui mừng quá sớm, lòng người rất phức tạp. Không có ai sẽ vì bạn mà ngay cả mạng cũng không cần, lại không yêu cầu gì ở bạn. Có điều Tả Giai Tư có vẻ hơi ngu ngốc, chúng ta cứ giả thiết cái cô ấy cần rất ít. Chẳng hạn đại khái trước khi cô ấy chết chỉ muốn bạn quan tâm thêm một chút như thế nào, kết quả vào lúc quan trọng của cô ấy bạn vẫn luôn nghĩ đến Tư Mã Dục. Bạn nói xem cô ấy có thể không hận sao?”

“Ầy………”

“Còn Tư Mã Dục nữa, nếu phân bua rõ việc này, bình thường Tả Giai Tư cũng hơi mẫn cảm, chắc lại càng hận anh ta hơn…… có lẽ bạn không thể giải thích cảm giác tử vong nó như thế nào, nhưng cô cũng đã trải qua hai lần, ít ra cũng phải có chút cảm giác chứ?”

A Ly im lặng không nói gì. Thật ra cô có chút cảm giác thật, đó là cảm giác bất lực và sợ hãi cực đoan rằng mình sẽ mai một. Biết rõ Tư Mã Dục sẽ vô cùng bi ai, nhưng vẫn sợ, không kìm được nói “Hãy ôm lấy thiếp.”, như thể có người ôm lấy mình, là có thể giữ lại chút bận tâm gì đó.

Nếu phía sau sự bận tâm hoài nghi kia là ngụy trang thật, chắc sẽ lạnh lẽo tới tận xương cốt mất.

“Trong kiếp thứ nhất, Tả Giai Tư mang theo bí mật, chết với hai bàn tay trắng, có lẽ chết rồi cũng sẽ không còn ai nhớ tới cô ấy. Vì thế, cô ấy mới để lại câu nói lập lờ nước đôi như vậy…… Bạn có thể nói cô ấy muốn nhắc nhở Tư Mã Dục truy xét. Nhưng mình nói, chắc chắn cô ấy là vì mối hận tham sống, muốn để lại một vết sẹo ở trong lòng hai người. Tiện nói luôn một câu, tuy rằng làm vậy rất xấu xa, nhưng mình rất thích, cuối cùng con nhóc kia cũng giống người bình thường rồi.”

A Ly: =__=|||

Phút chốc cô đứng dậy chạy trốn, “Mình đi xử lý Quế Hương đây.”

…… Giờ cô đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, thật sự không cần phải giữ tai họa ngầm kia ở trong Đông Cung nữa.

Cô xử lý nhân sự, cuối cùng cũng rất gọn gàng.
Bình Luận (0)
Comment