Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 23

Editor: YuuTại bờ sông.

Vân Khê và Sở Mặc sóng vai đi trên vỉa hè bên cạnh dòng sông, đèn trên thuyền chài lập lòe trong bóng đêm, trôi dạt trên sông, từng chấm từng chấm lóe sáng.

Từng đợt gió sông thổi vào mặt, lớp lông tơ mịn trên làn da Vân Khê khẽ lay động. Sở Mặc nhận ra người cô hơi run rẩy, cậu lập tức cởi chiếc áo khoác đen của mình ra khoác lên người cô.

Vân Khê muốn từ chối, cô nhìn cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh màu đen đứng trong gió, gió thổi đến chắc chắn sẽ rất lạnh.

“Mặc.” Giọng điệu của cậu không cho phép cô từ chối: “Đừng để lạnh.”

Vân Khê suy nghĩ một lúc, cô vẫn khước từ.

“Ngoan, nghe lời nào.” Cậu đưa tay ra vuốt lại những sợi tóc mai trên trán cô: “Cảm lạnh rồi lại phải mua thuốc cho em.” Trong giọng nói tràn đầy sự sủng nịnh.

Vân Khê mím môi, có chút bất lực mà mặc chiếc áo khoác còn mang theo mùi khói thuốc nhàn nhạt.

Áo khoác rất lớn, cô mặc vào thì khá là rộng. Áo dài đến nửa đùi cô, thoạt nhìn trông giống như một đứa bé trộm mặc áo của người lớn vậy. Bên dưới áo khoác là một chiếc quần legging dày cùng với chiếc váy ngắn đã được chiều dài của áo khoác che lại. Đôi giày Dr.Martens ôm lấy cổ chân càng làm cho đôi chân của cô thêm thon dài. Chỉ là Sở Mặc bên cạnh cũng có vóc dáng cao gầy nên trông cô vẫn chỉ là một chú lùn nhỏ.

“Rõ ràng nói sẽ không hút thuốc nữa.” Cô cúi đầu thầm nói: “Nói dối.” Cô chu miệng lên.

“Hả? Em nói cái gì cơ?” Sở Mặc không nghe rõ giọng nói của cô: “Nói to hơn một chút.” Chắc chắn cô đang nói những điều không hay về cậu.

Vân Khê bĩu môi, không lên tiếng.

Hừ, cái đồ nghễnh ngãng. Trong lòng Vân Khê trộm cười nhạo.

Sở Mặc liếc nhìn cô, biết chắc chắn chú lùn nhỏ này lại nói những điều không hay rồi.

Cậu nắm lấy tay cô, hơi ấm của lòng bàn tay truyền đến, sưởi ấm bàn tay lạnh giá của Vân Khê.

“Đưa em đi ăn cái gì đó.” Sở Mặc rút điện thoại ra nhìn, đã hơn 7 giờ rồi: “Muốn ăn gì?” Cậu hỏi cô.

Vân Khê muốn thoát khỏi bàn tay cậu, nhưng một lúc lâu sau cô vẫn không thể rút tay ra được.

Cuối cùng chỉ có thể giận dỗi mà từ bỏ.

“Ăn gì cũng được.” Ngón tay út của Vân Khê cào cào vào lòng bàn tay cậu: “Tôi ăn gì cũng được.” Dù sao cô cũng không ăn nhiều lắm.

“Thanh đạm?” Cậu nhớ rằng cô hình như không thể ăn thứ gì đó quá cay: “Đưa em đi ăn cháo nhé?” Cậu hỏi ý kiến cô.

Tâm tư của Vân Khê lúc này không đặt ở việc phải ăn gì, cô đang tự hỏi làm thế nào để có thể rút tay ra khỏi tay cậu, vì thế cô tùy ý gật đầu: “Tôi ăn gì cũng được.” Cô nói.

Sở Mặc lấy điện thoại ra gọi điện.

“Ừ, như mọi khi.” Sở Mặc nói trên điện thoại: “Không cần phải báo cho anh tôi, không, đưa một người bạn tới ăn tối.” Giọng cậu có chút lạnh lùng: “Được, khoảng 10 phút nữa sẽ đến.” Cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay trái.

Chờ đến khi Sở Mặc cúp điện thoại, Vân Khê mới hỏi: “Có phải quá phiền toái rồi không?” Ăn tối cũng phải chọn vị trí mà ăn, hình như còn có liên quan đến anh trai của Sở Mặc.

Sở Mặc nắm chặt tay cô: “Không sao, không phiền.” Cậu gọi taxi: “Anh trai anh cùng với một người bạn mở một nhà hàng ở gần đây, hương vị cũng không tệ. Đưa em tới đó ăn thử.” Cậu nhẹ nhàng nói.

Dường như cô đã nghe về anh trai của cậu, hình như tên là…Sở Từ?

Nhà cậu đặt tên cũng thật tùy tiện. Sở Mặc Chử Mặc, Kinh Thi Sở Từ. Đều là những từ đồng âm, trong lòng Vân Khê thầm nghĩ.

Xe taxi đến cũng rất nhanh.

Sở Mặc để Vân Khê lên xe trước. Cậu mở cửa xe, lúc Vân Khê lên xe cậu còn cúi người xuống giúp cô che lại cái trán để đề phòng bị va vào thành xe.

Động tác vô cùng tinh tế, lại ân cần tỉ mỉ.

Cũng không biết là được gia đình dạy dỗ cẩn thận, hay là vì có quá nhiều bạn gái nên mới có thói quen như vậy.

Trong lòng Vân Khê tràn ngập những suy nghĩ nồng đượm mùi giấm.

Vân Khê ngồi trong xe nhìn phương tiện giao thông đi tới đi lui ngoài cửa sổ xe.

Tuy rằng trong lòng tràn ngập những suy nghĩ miên man, nhưng cô vẫn thấy cảm động vì hành động săn sóc ân cần của cậu.

Mặc dù một số lúc vẫn còn vụng về.

Hóa ra, người có vẻ thờ ơ với mọi thứ như Sở Mặc khi quan tâm người khác lại như thế này, mà rõ ràng lúc trước…Cô còn nghĩ cậu là một con quái vật không có trái tim.

Lúc này, trong lòng Vân Khê vô cùng mâu thuẫn.

Hình ảnh Sở Mặc vô cùng thờ ơ lạnh nhạt trong ngày mưa đó cùng với người vừa mới dịu dàng săn sóc cô chồng chéo lên nhau. Không chỉ vậy, những giọt nước mắt như xé gan xé ruột của Hạ Vũ Hân trong ngày mưa đó cũng hiện về, nó như một đoạn băng được phát đi phát lại trong đầu Vân Khê, không thể nào xóa bỏ được.

Mà rõ ràng Sở Mặc tối nay…Động tác dịu dàng của cậu, ánh mắt thâm tình, còn có giọng nói sủng nịnh…Hoàn toàn khác với những gì cậu đã làm trước đây.

Tất cả những điều này làm tâm trí Vân Khê không khỏi rối loạn. Cô không biết đâu mới chính là cậu, hoặc là cô không biết nên tin đâu mới chính là cậu.

Đối với cô mà nói, cậu giống như một cái mê cung không thể nhìn thấy điểm cuối.

Cô không khỏi thở dài.

Vân Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, Sở Mặc cúi đầu chơi đùa với mười ngón tay mảnh khảnh của cô, cô bỗng nhiên thở dài. Sở Mặc nghe được hỏi cô: “Sao vậy?”

Vân Khê hơi mở miệng, nhưng lời nói vừa đến đầu lưỡi lại bị cô thu về.

Biết rồi cũng có thể làm gì được chứ, Vân Khê bất lực cười khổ. Bây giờ bọn họ vẫn là học sinh, dù muốn làm cái gì cũng không thể làm được.

Thi đại học giống như một ngọn núi lớn đè trên vai bọn họ, đè nặng đến nỗi cô không có đủ không khí để thở. Mà tình yêu thì giống như vừa mới ngẩng đầu đã chạm phải một đường dây cao thế, chỉ cần thoáng chạm vào sẽ thịt nát xương tan, lập tức rơi xuống vực sâu thẳm.

Trái tim không thể rung động được. Cô thở dài và tự nhủ với lòng mình.

“Không có gì.” Cô ngẩng đầu lên một lần nữa rồi mỉm cười với cậu. Cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ duỗi tay ra giúp cô gạt mấy sợi tóc mai vào sau tai.

“Có việc gì thì nói với anh.” Sở Mặc biết cô không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi gì nhiều.

“Ồ, bây giờ Nhất Trung cho phép yêu đương rồi sao.” Giọng nói của người tài xế ngồi phía trước truyền tới: “Bác nhớ con trai bác lúc trước nói Nhất Trung không cho phép yêu đương.”

Bầu không khí bỗng ngưng đọng lại trong một vài giây.

“Bác quản được sao.” Sở Mặc nói: “Tập trung nhìn đường rồi lái xe của bác đi.” Cậu không chút khách khí mà nói.

“Chúng cháu không yêu đương.” Giọng nói nhu nhu của Hứa Vân Khê vang lên, trong lời nói như vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người.

Sở Mặc nghe xong nhất thời nghẹn lời.

Cái tay vốn đang nắm chặt lấy tay Vân Khê hơi lỏng ra, nhân cơ hội này, Vân Khê lén lút rút tay mình ra khỏi tay Sở Mặc.

Sở Mặc nhìn bàn tay trống trơn của mình, trong lòng không khỏi hoảng loạn.

Không biết người lái xe taxi đang lẩm bẩm cái gì, Sở Mặc lúc xuống xe đóng cửa lại thật mạnh. Cậu giơ tay lên gãi đầu, tâm tình có chút bực bội.

Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt mà.

Cậu cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra, có bị đánh vỡ đầu cũng không khỏi suy nghĩ cẩn thận vì sao Hứa Vân Khê lại co mình vào trong cái vỏ bảo vệ của cô.

Bực bội muốn hút thuốc.

Mỗi tội Vân Khê lại đang ở bên cạnh.

Cậu đành phải nhịn.

Sở Mặc cố kìm nén cơn hưng cảm (*) trong lòng, tay cậu đút ở trong túi quần, thả chậm bước chân đi cùng Vân Khê vào phòng đã được đặt trước trong nhà hàng.

(*) Hưng cảm: Hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động hoặc đầy năng lựợng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần (Nguồn: Wikipedia)

Ở cửa đã có người chờ bọn họ.

Khi người quản lý thấy Sở Mặc dẫn theo một cô gái nhỏ trông có vẻ nhu nhu nhược nhược tiến vào, đôi mắt anh ta nheo lại rồi tiến tới chào hỏi: “Hiếm khi thấy Sở nhị thiếu rảnh rỗi tới đây ăn một bữa. Hôm nay cậu tới đây dùng bữa hãy cứ thoải mái tận hưởng, nhà hàng nhỏ của chúng tôi sẽ phục vụ hết sức tận tình.”

Mặc dù ngoài miệng người quản lý nói là một nhà hàng nhỏ, nhưng thật ra nhà hàng này chẳng nhỏ chút nào.

Vân Khê nhìn xung quanh một vòng rồi bắt đầu đánh giá. Nhà hàng được trang trí vô cùng đẹp mặc, đặc biệt các họa tiết lại vô cùng thu hút. Thảm thực vật tươi tốt có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong nhà hàng, còn có một hồ nước nhỏ cùng với một cây cầu gỗ bắc qua, mùi gỗ đàn hương lượn lờ trong không khí. Gạch lát sàn được thay đổi đặc biệt thành những con đường bằng sỏi đá gập ghềnh, thậm chí đèn đom đóm được chăng mắc xung quanh cũng được thiết kế vô cùng tỉ mỉ. Có thể thấy được người trang trí nhà hàng này đã phải hao tổn rất nhiều ý tưởng mới có thể vẽ ra một khung cảnh tuyệt đẹp như vậy.

“Chúng tôi đã sắp xếp phòng như mọi khi cho cậu.” Người quản lý dẫn bọn họ vào một căn phòng riêng, còn thuận tay giúp bọn họ đóng cửa lại để tạo thành một căn phòng riêng hoàn chỉnh: “Hai người có yêu cầu gì cứ ấn chuông, chúng tôi sẽ tới ngay lập tức.” Người quản lý đặc biệt giải thích cho Vân Khê.

Vân Khê được dẫn đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Nơi bọn họ đang ngồi có vị rất tốt, bên ngoài cửa sổ lớn sát đất là một mảng hồ nước mờ mịt. Để tạo bầu không khí, nước trong hồ được thắp sáng bằng đèn, chính giữa hồ còn có một con thuyền lớn màu đen, rất có hương vị như đang được ngồi ở trên sông mà ngắm bầu trời đêm.

Vân Khê nghiêng đầu nhìn ban đêm bên ngoài, hôm nay trăng rất sáng, những ngôi sao thưa thớt lập lòe trong bóng đêm, một cơn gió thổi qua khiến mặt hồ lay động. Nhà hàng này không chỉ phục vụ thức ăn, mà còn có một khung cảnh tuyệt đẹp như vậy.

“Anh trai anh từ nhỏ đã thích làm những việc này.” Sở Mặc nhìn vào thực đơn trong tay, giải thích với cô: “Nhà hàng này cũng do anh ấy tự thiết kế, đầu bếp cũng được mời từ dưới miền Nam tới, nói là về sau muốn chị Tiểu Vân có thể thưởng thức những món phương Nam đích thực ở đất Bắc.”

“Chị Tiểu Vân?” Vân Khê đối với cái tên này có chút hoang mang: “Anh cậu có bạn gái sao?” Cô khó hiểu hỏi.

“Ừ, cứ xem là như vậy đi.” Sở Mặc trả lời vô cùng mơ hồ: “Xem như là bạn gái cũ của anh trai anh. Đã nhiều năm như vậy rồi cũng không thể quên được. Nhà anh đều là những kẻ si tình, ba anh cũng vậy, anh trai anh cũng vậy.” Đôi mắt cậu dừng trên người cô, cố tình dừng lâu một chút: “Có lẽ anh cũng vậy.”

Vân Khê nghe vậy xong thì quay đầu đi, cố tình không nhìn cậu nữa.

Càng không muốn hiểu rõ hàm ý bên trong lời nói của cậu.

Nhưng trong lòng lại thấy chua xót.

Cô không dám nghĩ tới trong lòng mình cũng có một chút tình cảm với Sở Mặc, nội tâm vô cùng bối rối, thấp thỏm mà suy nghĩ, cô không biết phải giải thích như thế nào.

Giống như là có một mớ chỉ rối hỗn độn trói buộc cô lại.

Nhưng mà nhà hàng này cũng không tồi.

Vân Khê chớp hạ lông mi rồi cúi xuống thưởng thức một chút cháo nóng vừa mới được bê lên. Cháo đậm đặc, tinh mịn, độ ấm cũng vừa phải. Tôm và sò điệp béo ngậy bên trong dù ăn thế nào cũng không cảm nhận được mùi tanh của biển cả. Sở Mặc rất cẩn thận múc ra một bát cháo nóng rồi đặt sang một bên để nguội giúp cô.

Vân Khê lúc nhỏ lớn lên ở phía Nam, mấy năm nay mới chuyển về phía Bắc, các món ăn hàng ngày trong nhà vẫn thường là các món ăn thích hợp với người ở phía Nam. Giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng và mềm mại, mang đặc trưng của người phía Nam.

So với cái miệng nhỏ của Vân Khê, Sở Mặc ăn nhanh hơn rất nhiều. Cậu là người miền Bắc điển hình, không quen ăn mấy món súp hoặc có nước. Để phù hợp với khẩu vị của Vân Khê, cậu đã đặc biệt chọn món cháo hải sản không giống với thường ngày.

Chỉ là tốc độ ăn cháo của cậu khá nhanh, Vân Khê vừa ăn được vài miếng đã thấy trong bát cháo của cậu không còn gì. Nhưng động tác ăn uống lại rất lịch sự nhã nhặn, không hề có chút cảm giác thô lỗ nào. Có thể thấy được gia đình cậu giáo dục rất nghiêm khắc.

Lúc ăn không nói, lúc ngủ cũng không nói.

Trong bữa ăn, hai người không nói chuyện với nhau bất cứ câu nào. Lúc Sở Mặc buông đũa xuống cũng là lúc Vân Khê buông chiếc muỗng trên tay xuống cái bát.

“Ăn no rồi sao?” Sở Mặc hỏi sau khi đặt đũa xuống: “Sao lại ăn ít như vậy?” Ăn ít giống như một con mèo nhỏ vậy.

Buổi tối Vân Khê thường không ăn quá nhiều, cô lắc đầu tỏ vẻ mình đã rất no rồi. Cô cẩn thận chú ý thấy đầu ngón tay của Sở Mặc luôn vô thức cọ xát vào nhau, bộ dạng giống như là nghiện thuốc lá.

“Nếu cậu muốn hút thuốc thì cứ hút đi.” Vân Khê nói: “Tôi không thấy phiền đâu.”

Sở Mặc ngước mắt nhìn cô.

“Anh đã nói là anh sẽ bỏ thuốc.” Giọng nói của Sở Mặc vô cùng kiên định: “Nếu đã đồng ý với em rồi thì anh sẽ làm được.”

Vân Khê hơi hé miệng, nhỏ giọng nói: “Nhưng trên người cậu có mùi khói thuốc.”

Sở Mặc dùng lưỡi chọc chọc vào hàm trên, cơ bắp trên mặt cũng vô thức co chặt lại, Vân Khê có thể thấy cậu đang căng thẳng.

“Anh châm thuốc, nhưng lại nhớ tới lời hứa với em nên đã tắt ngay lập tức.” Cậu cầm lấy một cái lá bạc hà trên bàn rồi cho vào miệng nhấm nháp: “Đã đồng ý với em rồi thì anh sẽ làm được.”

Trong lúc nhất thời Vân Khê không biết nên nói cái gì.

“Cậu không cần vì tôi mà bỏ thuốc.” Qua một lúc lâu sau, Hứa Vân Khê buông ra những lời nói rất tàn nhẫn: “Lúc trước, cậu nói muốn tôi đồng ý trở thành bạn gái cậu, tôi đã suy nghĩ về điều đó.” Giọng nói của cô vang lên mờ mịt như đám mây nơi đường chân trời: “Chúng ta vẫn nên làm bạn học bình thường đi.”

Thần sắc nơi đáy mắt Sở Mặc mang theo một mảnh thâm sâu mà lạnh băng, “roẹt” một tiếng, lá bạc hà trong miệng bị cậu nhai đến rách toạch ra, mang theo hơi lạnh lan tỏa khắp khoang miệng rồi đến toàn thân.
Bình Luận (0)
Comment